Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 297: Kinh biến, người không còn



Long Phi Dạ mang Hàn Vân Tịch về Thiên Ninh, không có nghi lễ phô trương, cũng không có bất kì người hầu nào, chỉ có hai người bọn họ, cùng cưỡi một con ngựa.

Gió thu nổi lên, trời sắp trở lạnh.

Long Phi Dạ khoác áo choàng của mình lên người Hàn Vân Tịch, rồi ôm nàng vào trong ngực.

Khắp thiên hạ đoán chừng cũng chỉ có một mình Hàn Vân Tịch biết, vòng tay của nam nhân lạnh lùng này có bao nhiêu ấm áp.

Nam tuấn mỹ ngút trời, cao nhã tôn quý; nữ dung mạo khuynh thành, khí chất không tầm thường, bọn họ vừa từ ngõ nhỏ ra đường lớn lập tức thu hút sự chú ý của người đi đường.

Thế nhưng, rất nhanh có người nhận ra Hàn Vân Tịch chính là nữ nhân trong lệnh truy nã, trong nháy mắt mọi người từ nhìn chăm chú trở thành vây xem, người bị thu hút càng lúc càng đông, khiến cho muôn người ở Dược thành đều đổ xô ra đường!

Trong khung cảnh huyên nào, có hâm mộ, có ghen ghét, có ái mộ, cũng kính sợ, không ít nữ tử dán chặt mắt vào Long Phi Dạ, chỉ sợ nhìn sót một giây, cũng không ít nữ tử ném những ánh mắt đố kị về phía Hàn Vân Tịch, còn tiếng bàn tán thì ngập trời.

Nhưng cho dù thế nào, tất cả đều dừng ở hai bên đường, không người nào dám tiến lên cản đường.

Hàn Vân Tịch từ trước đến nay luôn làm theo ý mình, không để ý tới ánh mắt của người khác, nàng cũng đã từng chứng kiến đám đông huyên náo, nhưng lúc này nàng cũng có chút không được tự nhiên.

Cũng không phải nàng lo lắng sợ hãi, mà là nàng vẫn thích khiêm tốn một chút.

Long Phi Dạ, lệnh truy nã còn dán khắp thiên hạ đấy, chàng lại diễn màn tình cảm như vậy, thật sự chấp nhận được sao?

Long Phi Dạ nhìn về phía trước, mặt không biểu tình, hắn là vương giả cao cao tại thượng, căn bản không cần để mắt tới những người xung quanh mình.

Hắn ôm Hàn Vân Tịch đi qua con đường ở Dược thành, ngày thứ hai, tin tức nhanh chóng truyền khắp cả đại lục Vân Không.

Những suy đoán liên quan đến lệnh truy nã tự biến mất, tất cả mọi người đều biết, Hàn Vân Tịch thật sự mất tích, Long Phi Dạ cũng thật sự lo lắng.

Lại thêm chuyện Hàn Vân Tịch và Tam trưởng lão bất phân thắng bại ở Y thành, tên tuổi Hàn Vân Tịch nổi như cồn, trở thành nhân vật trung tâm nhất cửa cả đại lục Vân Không, thế lực khắp nơi đều muốn nhìn thấy chân dung của nàng một lần, được chứng kiến độc thuật của nàng.

Sở Thanh Ca nghe được tin tức này đã là ngày thứ ba, nàng ta sợ bỏ lỡ Long Phi Dạ, nên cố chấp canh giữ ở hội sở ba ngày ba đêm.

Đến ngày thứ tư, Vương Thư Thần không nhìn nổi nữa mới nói cho nàng ta chuyện Tần Vương điện hạ đã rời khỏi Dược thành.

Sở Thanh Ca lập tức nổi giận: “Vì sao ngươi không nói sớm!”

Vương Thư Thần rất vô tội: “Sở cô nương, tại hạ chỉ truyền lại lời của Tần Vương điện hạ thôi.”

Nguyên văn lời nói của Tần Vương điện hạ: “Để nàng ta đợi.”

Sở Thanh Ca nhất thời không biết phản bác thế nào, vừa thẹn vừa giận, cũng không quan tâm đến việc ăn vạ hội sở dược liệu, cắn môi liền xông ra ngoài.

Người so với người chết, hàng so với hàng vứt đi, người ta cưỡi cùng một con ngựa với hắn, danh tiếng vang xa, nàng lại đần độn chờ ở chỗ này ròng rã ba ngày.

Đủ loại cảm xúc phẫn nộ, khổ sở, không cam lòng xông lên đầu, Sở Thanh Ca căm hận Hàn Vân Tịch, nhưng đáng chết nàng ta muốn biết Hàn Vân Tịch rốt cuộc lấy cái gì để thu hút ánh mắt của Long Phi Dạ.

Ngày hôm đó nàng ta liền rời khỏi Dược thành, định đến nước Thiên Ninh, nhưng lại gặp Sở Thiên Ẩn ở cửa thành.

“Ca, vì sao không thể động vào Hàn Vân Tịch, huynh nói rõ cho ta, nếu không...”

Còn chưa có nói xong, Sở Thiên Ẩn liền nghiêm nghị: “Nếu như muội nghi ngờ ta, thì tự đi hỏi phụ thân!”

“Ta...” Sở Thanh Ca phiền muộn, bị quát như vậy, càng thêm khó chịu, nàng ta trực tiếp quay đầu định đi.

“Đứng lại, muội đi đâu?” Sở Thiên Ẩn truy hỏi.

“Thiên Ninh!” Sở Thanh cũng không che dấu.

Ai ngờ, Sở Thiên Ẩn lại nói: “Sắp đến thọ đản của Thiên Ninh Thái hậu, Diệp Thái tử phụng mệnh đi đến chúc mừng, muội cũng đi cùng chúng ta một chuyến!”

Lúc này Sở Thanh Ca mới nhớ tới một người: “Dao công chúa thế nào?”

Việc Đoan Mộc Dao cấu kết Khang Vương bị Hàn Vân Tịch vạch trần trước mặt mọi người, lại được Long Phi Dạ xác nhận, Đoan Mộc Dao còn chưa trở lại Tây Chu, Tây Chu Sùng Thụy Hoàng đế hạ lệnh đày nàng ta vào lãnh cung, còn tự tay viết thư cho Thiên Ninh Hoàng đế, giải thích việc này.

Lần trước vì chuyện Đoan Mộc Dao hòa thân bị từ chối, Tây Chu đã gây khó khăn cho Thiên Ninh một phen, bây giờ cũng không biết Thiên Ninh Hoàng đế sẽ xử lý việc này như thế nào. Chắc hẳn Diệp Thái tử đến chúc mừng cũng không đơn thuần chỉ vì chúc mừng như vậy.

“Nghe nói nàng ta còn không dám trở về, đoán chừng là đến Thiên Sơn.” Sở Thiên Ẩn nói, lại bổ sung: “Không rõ nữa, muội cũng ít qua lại với nàng ta.”

Thất sủng là kết cục đã định, Sở Thanh Ca không có hứng thú, bây giờ điều nàng ta có hứng thú duy nhất chính là Hàn Vân Tịch.

Thiên Ninh, nàng ta nhất định sẽ đến!

Hàn Vân Tịch, trừ phi có đầy đủ lý do, nếu không, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua ngươi.

Bởi vì chuyện bệnh cũ của Long Thiên Mặc tái phát, Hàn Vân Tịch và Long Phi Dạ rời khỏi đế đô Thiên Ninh cũng đã mấy tháng.

Nhưng bọn họ lại ngầm hiểu lẫn nhau thong thả mà đi, cũng không vội vàng trở về.

Đây cũng không phải lần đầu tiên hai ngời đồng hành, nhưng mọi thứ lại thong dong nhất.

Long Phi Dạ vẫn mang dáng vẻ như cũ, biểu cảm lạnh nhạt, kiệm lời, Hàn Vân Tịch vẫn như vậy, ở trước mặt hắn sẽ có chút căng thẳng, thỉnh thoảng còn nhìn hắn một cách say đắm, chỉ là, so với trước kia, nàng đã quen thuộc được bàn tay rộng lớn của hắn nắm lấy, ôm ấp, có vài lần nàng còn vô tình mà ngủ trong lòng hắn một đêm.

Đáng thương nhất phải kể tới vật nhỏ.

Mỗi lần nó bị Long Phi Dạ ném ra bên ngoài, đều bị ném ra rất xa, không thể không liều mạng đuổi theo ngựa, đuổi theo một đoạn mới có thể nhảy lên lưng ngựa.

Về sau nó cũng đã có kinh nghiệm, không dám tới gần bọn họ, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm nhoài trên mông ngựa.

Nó rất buồn phiền!

Lúc trước sau khi ăn no luôn yêu thích cọ đầu trong ngực trong tay áo chủ tử rồi ngủ, bàn tay to lớn của Long Phi Dạ ôm như vậy, không ôm ngang thắt lưng, thì cũng ôm cánh tay của nàng, nó căn bản không thể ngủ yên được.

Nó yên lặng chọc ngón tay, oán niệm, cũng không biết mọi việc đều do chính nó tạo nghiệt.

Có điều, nó vẫn rất có chí khí, nó yên lặng nhếch miệng lộ ra răng cửa lớn, Tần Vương điện hạ đáng ghét, ngươi tốt nhất đừng có ngày nào đó phải cầu xin ta!

“Long Phi Dạ, chàng nói phụ thân của ta không là dư đảng của Độc Tông thì cũng là hậu nhân của Hoàng tộc Tây Tần sao?” Hàn Vân Tịch trên đường đi đều đang suy nghĩ chuyện này.

Trong kho cỏ độc nàng đã hỏi Long Phi Dạ một lần, câu nói “Theo ta thấy không giống” của hắn liền bám lấy nàng.

Thật ra, bất kể lúc trước hay hiện tại, nàng chưa từng có ý định giấu diếm Long Phi Dạ mọi thứ liên quan đến bí mật thân thế.

Liên quan tới vấn đề huyết thống Hoàng tộc Tây Tần, nàng đương nhiên cũng từng nghi ngờ Mộc Tâm, chỉ là, khả năng dường như không lớn lắm, ngược lại là cái vị phụ thân chưa biết mặt kia có khả năng là người của Hoàng tộc Tây Tần.

Đáy mắt Long Phi Dạ lướt qua một tia phức tạp, thản nhiên nói: “Hoàng tộc Tây Tần đã diệt vong, một bé trai cuối cùng đã bị U tộc bắn chết, sách sử không có ghi chép tỉ mỉ, nhưng năm đó trong bảy quý tộc có không ít người nhìn thấy.”

Lời này ý tứ rất rõ ràng, Hoàng tộc Tây Tần cũng không có trẻ mồ côi.

Nhưng Hàn Vân Tịch vẫn không hiểu: “Nam tử áo trắng kia...”

“Hắn tới vì độc thú.” Long Phi Dạ khẳng định.

Nhưng Hàn Vân Tịch không tin: “Có lẽ, hắn không phải...”

Nếu như nam tử áo trắng không cứu nàng khỏi tay Quân Diệc Tà, có lẽ nàng cũng sẽ cho rằng nam tử áo trắng tới vì độc thú, chỉ vì muốn ép buộc nàng giúp trộm độc thú, nhưng nam tử áo trắng liều mạng cứu nàng, khiến nàng không thể không nghi ngờ.

Nàng đã từng hỏi nam tử áo trắng, hắn đã nói lần sau gặp lại sẽ trả lời nàng.

Hàn Vân Tịch do dự một lúc, nói ra chuyện nam tử áo trắng liều mạng cứu mình, nhưng nàng không nhắc đến việc mình bị Quân Diệc Tà bắt cóc.

Sự việc đã qua, nàng cũng không quen kể cho người khác nỗi đau của mình, nhất là trước mặt một nam nhân.

“Quân Diệc Tà...”

Long Phi Dạ tự lẩm bẩm, nếu không phải Hàn Vân Tịch nói ra chuyện này, hắn đã sơ suất rồi!

Hắn tưởng rằng Quân Diệc Tà cũng coi nam tử áo trắng kia đến vì độc thú, sẽ không quá hoài nghi thân phận của Hàn Vân Tịch, bây giờ xem ra, trên thế giới này lại thêm một người biết bí mật này.

“Thân phận của Mộc Tâm vẫn có thể sai, Ảnh tộc sẽ không nhận sai chủ đâu.” Hàn Vân Tịch nói rất khẳng định.

Mộc Tâm có phải là Thiên Tâm phu nhân hay không, làm thế nào mà cấu kết với dư đảng của Độc Tông, những điều này còn phải đợi chữa khỏi cho bà câm mới có thể nhận được đáp án chính xác, nhưng sự bảo vệ của Ảnh tộc, nàng có thể khẳng định.

Nghe thấy lời Đường Ly từng nói được nói ra từ miệng Hàn Vân Tịch, Long Phi Dạ nở một nụ cười tự giễu.

Hắn cũng không giải thích, mà là hỏi ngược lại: “Nếu như hắn đã xác nhận thân phận của nàng, vì sao không nói cho nàng chân tướng?”

Long Phi Dạ vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, nhưng hôm nay, vấn đề này hắn chỉ muốn hỏi lại Hàn Vân Tịch, hắn đã không muốn suy nghĩ nhiều như vậy rồi.

Trong lòng hắn, chỉ có một đáp án kiên định, Hàn Vân Tịch không phải, mãi mãi cũng không phải trẻ mồ côi của Hoàng tộc Tây Tần.

“Hắn nói lần sau gặp lại sẽ nói cho ta.” Hàn Vân Tịch tự lẩm bẩm.

Đáy mắt Long Phi Dạ lướt qua một tia phức tạp, không nói nhiều về vấn đề này nữa.

Sau mấy ngày, bọn họ trở lại đế đô Thiên Ninh, vừa mới về đến Tần Vương phủ, Sở Tây Phong liền đến.

Chỉ thấy khắp người hắn đầy máu, vết thương chồng chất.

Hàn Vân Tịch kinh ngạc: “Ngươi... bà câm đâu?”

Sở Tây Phong nhíu chặt mày lại, gấp đến mức toát mồ hôi đầy trán: “Điện hạ, Vương phi nương nương, thuộc hạ gặp phải một đám sát thủ trên đường, chém giết một ngày một đêm, người của chúng ta quá ít, thuộc hạ thật sự là...”

“Bà câm đâu?” Hàn Vân Tịch rất lo lắng.

Sở Tây Phong cúi đầu, ngữ khí trầm trọng: “Bà câm tính tình bướng bỉnh, thà nhảy xuống núi cũng không chịu nghe theo, thuộc hạ đã phái người xuống dưới tìm, đáng tiếc...”

Sắc mặt Hàn Vân Tịch thoáng chốc tái nhợt, tuyệt đối không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, trên đường trở về nàng cũng đã giao phương thuốc cho Long Phi Dạ, để Long Phi Dạ tìm thuốc rồi mà!

“Ở vách núi nào?” Nàng vội vã hỏi.

“Ngay tại ngoại ô phía tây, phía sau miếu Long Vương.” Sở Tây Phong vội vàng trả lời.

Hàn Vân Tịch không nói thêm câu gì vội vàng lao ra cửa, bà câm đại diện cho chân tướng, vả lại, không nói đến chuyện này, một bà lão vô tội như vậy, đã bị hành hạ tới nông nỗi đấy, làm sao còn có thể...

Long Phi Dạ ngăn Hàn Vân Tịch lại: “Nàng đi đâu?”

“Tìm người!” Hàn vân tịch lo lắng, biết vậy nàng đã không mang bà câm đi.

Long Phi Dạ không để ý tới nàng, giữ chặt tay nàng: “Sở Tây Phong, tăng thêm người điều tra, chết phải thấy xác.”

“Rõ!” Sở Tây Phong lĩnh mệnh mà đi.

Hàn Vân Tịch lúc này mới tỉnh táo lại, nàng biết nàng đi cũng vô dụng, nàng ngã ngồi ở một bên, ánh mắt lộ ra hàn ý: “Là Mộc gia sao?”

Ngoại trừ Mộc gia, còn ai vào đây muốn giết bà câm đây?

“Cứ tìm trước rồi hãy nói.” Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

Hàn Vân Tịch ngồi một lúc liền đứng dậy: “Mộc Linh Nhi đâu, ta muốn gặp nàng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.