Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 300: Chuyển vào căn phòng nào



Chuyến đi này của Mộc Anh Đông chủ yếu là muốn chuộc lại Mộc Linh Nhi, hơn nữa cũng muốn thăm dò tại sao Hàn Vân Tịch lại điều tra Mộc Tâm.

Tuy ông không biết Bà lão câm đã bị ép rơi xuống vực, thế nhưng ông cũng được xem là một lão hồ ly, một người già đã thành tinh, ông thấy rằng Hàn Vân Tịch không muốn thả bà lão câm cho lắm.

Ông vẫn luôn đợi Hàn Vân Tịch nhắc đến Bà lão câm, lại không nghĩ đến nàng không hề đề cập đến chuyện này, lại muốn dùng hai món đồ khác nhau để đổi một người.

Hàn Vân Tịch không đề cập đến, ông đương nhiên phải chủ động thăm dò thử xem.

“Tần vương phi, chúng ta đã nói một món đổi một người, làm người phải có uy tín.”

Hàn Vân muốn cả hai loại bảo vật, chắc chắn là rất thích. Mặc kệ Long Phi Dạ có thích hay không, chỉ cần Hàn Vân Tịch thích, Mộc Anh Đông liền dám nhử nàng.

Đừng nói đến giấy thông hành vào kho dược thảo của Mộc gia, chỉ nói đến thứ Dược Quyên Phiến này thôi, cũng đã là thứ mà người trong thiên hạ cầu còn không được.

Khi còn trẻ Thiên Ninh Thái hậu có căn bệnh mất ngủ, hơn hai mươi năm trước viện thủ trong thái y viện của Thiên Ninh, cũng chính là gia gia của Cố Bắc Nguyệt đã kê khai một phương thuốc, trên phương thuốc chỉ có ba chữ “Dược Quyên Phiến”, Thiên Ninh hoàng thất treo giải thưởng có giá trên trời là mười vạn lượng cho thứ này, đáng tiếc đến nay vẫn không tìm được.

Nếu không phải vì Mộc Linh Nhi, Mộc Anh Đông cũng không nỡ lấy món bảo bối này ra.

Thấy Hàn Vân Tịch không lên tiếng, Mộc Anh Đông lại vội vã bổ sung: “Vương phi nương nương, giấy thông hành vào kho dược liệu của Mộc gia đổi lấy Linh Nhi, Dược Quyên Phiến đổi lấy Bà lão câm.”

Hàn Vân Tịch nở nụ cười: “Mộc gia chủ, Tần vương điện hạ chỉ đồng ý cho ngươi đem hai món bảo vật đến đây để nhìn xem thứ, vẫn chưa nói sẽ đổi người, ngươi muốn mang Mộc Linh Nhi đi về, vậy thì để hai món bảo vật ở lại. Bằng không, ngươi cứ mang bảo vật của mình về đi.”

Mộc Anh Đông không nghĩ đến thái độ của Hàn Vân Tịch sẽ thay đổi nhanh đến vậy, không nhịn được mà hỏi: “Vậy còn bà lão câm thì sao?”

Nghe Mộc Anh Đông hỏi vậy, Hàn Vân Tịch càng có thể khẳng định người thuê đám sát thủ đó không phải là Mộc Anh Đông.

“Bà lão câm vô cùng quý giá, xem ra Mộc gia chủ không có ý định trao đổi rồi, vậy thì xin mời về đi.” Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói.

Rõ ràng đã gấp muốn chết, lại bị người ta nói là không có thành ý, Mộc Anh Đông tức giận đến mức suýt chút nữa thì ói máu, nếu biết trước như vậy, ông sẽ không mang theo hai món đồ này đến đây.

Bây giờ ông chỉ có thể cảm thấy may mắn, bà bà vừa câm vừa điếc lại không biết chữ, cái gì cũng không nói ra được.

“Được, vậy thì đổi một mình Linh Nhi, Linh Nhi đâu?” Cuối cùng thì Mộc Anh Đông cũng xem như sảng khoái.

Lúc này, Hàn Vân Tịch mới nhìn về phía Long Phi Dạ, thật ra, có thả người hay không, vẫn là do tên này quyết định.

Vốn Long Phi Dạ tưởng là Hàn Vân Tịch đang đùa với Mộc Anh Đông, không nghĩ đến nàng thật sự muốn thả người.

Hắn thản nhiên hỏi: “Nàng nghĩ kỹ chưa?”

Hàn Vân Tịch lập tức gật đầu, tuy để Mộc Anh Đông đến đây là vì thăm dò chuyện của Bà lão câm, thế nhưng, nàng cũng có suy nghĩ muốn thả Mộc Linh Nhi.

Nàng luôn cảm thấy với tính cách thẳng thắn của Mộc Linh Nhi, bụng dạ của nàng ta sẽ không xấu đến vậy, việc đẩy nàng chắc cũng chỉ là do sự kích động nhất thời mà thôi.

Huống hồ, Mộc Linh Nhi đã bị giam một tháng, cũng đã ăn đủ đau khổ, lại còn giữ nàng ta lại cũng chẳng có ích gì, nàng cũng không thể giết nàng ta được, không bằng đổi nàng ta để lấy mấy món bảo vật chơi.

Thấy Hàn Vân Tịch gật đầu, Long Phi Dạ cũng không hỏi nhiều nữa, lập tức hạ lệnh cho Sở Tây Phong đưa Mộc Linh Nhi đến đây.

Hàn Vân Tịch đưa cho Long Phi Dạ một ánh mắt cảm ơn, vẻ mặt của Long Phi Dạ rất thản nhiên, không nói gì thêm nữa.

Tình cảnh này, Mộc Anh Đông nhìn thấy ở trong mắt, buồn bực ở trong lòng.

Giữa hai phu thê này cũng không có sự mới lạ, nhưng cũng không thân thiết, tinh thần và diện mạo cũng hợp nhau, thế nhưng lại thiếu điều gì đó.

Đừng nói bọn họ là phu thê đã thành hôn gần một năm, chẳng thà nói bọn họ là người yêu mới vừa xác định quan hệ thì hơn.

Không bao lâu Mộc Linh Nhi đã bị dẫn đến, một tháng bị nhốt trong phòng giam nhỏ tối tăm không thấy ánh mặt trời đã làm cho nàng ta trở nên hốc hác, vào lúc ban ngày thì càng lộ vẻ tiều tụy hơn.

Hàn Vân Tịch cho rằng khi nàng ta nhìn thấy Mộc Anh Đông sẽ gào khóc, bởi vì lúc nha đầu này ở cùng Cố Thất Thiếu rất hay khóc, điển hình là một con quỷ thích khóc.

Nhưng ai ngờ, Mộc Linh Nhi không rơi nước mắt cũng chẳng làm nũng, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực nhanh chân bước đến bên cạnh Mộc Anh Đông, vẻ mặt lạnh lùng, không giống con tin chút nào.

Mộc Anh Đông lại cuống lên, nhìn nàng từ trên xuống dưới mấy lần, xác định được nàng chỉ gầy gò chứ không bị thương, lúc này mới yên tâm: “Nha đầu, không phải con đã đi Y thành sao? Tại sao lại mất tích? Tần vương điện hạ nói con đã mưu sát Tần vương phi, có chuyện này hay không?”

Người đã chuộc về, Mộc Anh Đông cũng không muốn để yên, ít nhất cũng phải có một lời giải thích.

Lúc này tuyệt đối là một cơ hội tốt để vu cáo ngược lại, ai ngờ Mộc Linh Nhi lại nói: “Con đi lạc thì gặp phải bọn cướp, là Tần vương phi cứu con, con lấy oán trả ơn đã đưa nàng ta cho bọn cướp.”

Lời này vừa nói ra, Mộc Anh Đông suýt chút nữa đã tát nàng một cái, cho dù có thương yêu nữ nhi này đến mấy, hắn cũng phải tức giận!

Nói như vậy trước mặt Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch, còn nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng nữa, không cảm thấy mất mặt sao?

Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch cũng rất bất ngờ, tiểu nha đầu này không những che dấu chuyện trong hố trời, còn dám thừa nhận bản thân mình lấy oán trả ơn, ngoại trừ thái độ không tốt thì vẫn đúng mực!

Mộc Anh Đông mang vẻ mặt ngờ vực, dạy dỗ ngay tại chỗ: “Vô duyên vô cớ tại sao con lại lấy oán trả ơn? Xưa nay phụ thân đã dạy con thế nào?”

“Con... khó chịu với nàng ta!”

Mộc Linh Nhi liếc nhìn Hàn Vân Tịch một cái, kiêu ngạo quay đầu bỏ đi, cũng không thèm đợi Mộc Anh Đông.

Gia giáo, thái độ, lễ nghi, tất cả những thứ mà thiên kim tiểu thư của gia tộc lớn được học đều bị Mộc Linh Nhi làm mất hết, ngay cả Mộc Anh Đông cũng không nhìn nổi.

Ông thấy khuôn mặt căm ghét của Long Phi Dạ, lại thấy vẻ mặt cười như không cười của Hàn Vân Tịch, xấu hổ đến mức không biết nên nói gì, chỉ có thể xin từ biệt rồi đuổi theo.

Người đi rồi, Hàn Vân Tịch thực sự không nhịn được nữa mà bật cười, nàng là người không được người ta thích, nhưng nàng lại rất sung sướng: “Nha đầu Mộc Linh Nhi này cũng rất đáng yêu.”

Đáng yêu?

Trong từ điển của Long Phi Dạ chưa bao giờ có từ này, hắn lạnh lùng liếc Hàn Vân Tịch một cái, nói thẳng một câu: “Cách xa Cố Thất Thiếu ra, nếu bổn vương còn nhìn thấy nàng đi với hắn, bổn vương sẽ đánh gãy chân hắn!”

Câu nói này nên lấy đi cảnh cáo Cố Thất Thiếu chứ, gãy chân gì đó hình như chẳng liên quan đến nàng.

Hàn Vân Tịch nhận lấy hai món bảo vật, đã sắp đến cửa, Long Phi Dạ lại gọi nàng lại: “Hàn Vân Tịch.”

“Sao thế?” Nàng quay đầu lại nhìn.

Long Phi Dạ do dự thật lâu, mới thản nhiên nói: “Buổi chiều có rảnh... chuyển về Phù Dung viện đi.”

Tuy giọng nói này rất lạnh nhạt, nhưng lại có vẻ ra lệnh, lộ ra sự bá đạo không được làm trái.

Nghi Thái phi chuyên tâm lễ Phật, sau khi Hàn Vân Tịch nắm giữ quyền lực trong Tần vương phủ, nàng đã chuyển ra khỏi Vân Nhàn các trong Phù Dung viện, lúc trước vì chuyện dọn ra này còn làm ầm ĩ với hắn một trận, chuyển ra chuyển vào đến mấy lần.

“Tại sao phải chuyển về chứ...” Hàn Vân Tịch thật cẩn thận, chậm rãi hỏi một câu.

Lời này, nàng đã từng hỏi.

Ai ngờ, Long Phi Dạ coi như chưa từng nghe thấy, không hề quay đầu lại mà bước ra ngoài, chỉ để lại một bóng lưng vừa lạnh lùng kiêu ngạo lại vừa cô đơn.

Lúc này Hàn Vân Tịch mới nhớ đến một chuyện, Vân Nhàn các trong viện Phù Dung đã bị phá dỡ rồi mà? Hắn muốn nàng chuyển về đâu chứ?

Long Phi Dạ đã rời khỏi, Hàn Vân Tịch muốn hỏi cũng chẳng tìm thấy người mà hỏi, nhưng mà, khi nàng đến Phù Dung viện mới phát hiện ra Vân Nhàn các đã được xây dựng lại, vẫn giống như lúc ban đầu.

“Sau khi nương nương đi Y thành thì đã bắt đầu xây lại, lúc đó điện hạ đã chuẩn bị đi đón người về.” Triệu ma ma cười đến mức không khép miệng lại được.

Sau ngày nàng đi Y thành, cho nên... hắn đến Y thành cũng không hoàn toàn là vì kho Độc Thảo?

Trong lòng Hàn Vân Tịch ấm áp, Triệu ma ma lại hỏi: “Vương phi nương nương, đồ vật chuyển vào trong phòng của điện hạ, hay là để ở Vân Nhàn các?”

Triệu ma ma đã sớm hỏi thăm đám người hầu trong phòng khách, nguyên câu nói của Tần vương điện hạ là thế này: “Buổi chiều có rảnh thì chuyển về Phù Dung viện đi.”

Chỉ nói chuyển về Phù Dung viện, không nói là phòng nào trong Phù Dung viện cả.

Hàn Vân Tịch thừa nhận là lúc mình đối diện với vấn đề này, đã do dự một lúc, thế nhưng, nàng nhanh chóng gạt bỏ tất cả các suy nghĩ linh tinh khác, nghiêm túc nói: “Vân nhàn các đã xây lại, tự nhiên là về nơi này!”

Nàng nghĩ, ý của Long Phi Dạ cũng là thế này.

“Vương phi nương nương, có lẽ ý của điện hạ không phải thế này.” Triệu ma ma đăm chiêu nói.

Bởi vì chuyện của Thái tử nên vương phi nương nương mới bị bỏ tù, sau đó lại đến Y thành, mấy tháng nay, mặc dù người không ở đế đô, thế nhưng là mọi tin tức đều được truyền về đế đô ngay lập tức.

Tần vương điện hạ xuất hiện ở Y thành giải vây cho vương phi nương nương, lại treo giải thưởng khắp thiên hạ để tìm vương phi nương nương, sau đó lúc ở Dược thành mới ôm được mỹ nhân về.

Đây rõ ràng là hai người họ đã ồn ào với nhau, sau đó lại hòa thuận.

Đã hòa thuận thì đương nhiên phải ở cùng nhau chứ.

“Chính là ý này, còn không nhanh chóng chuyển đi?” Hàn Vân Tịch cuống lên, trên khuôn mặt trắng nõn đã xuất hiện màu hồng.

Đôi mắt tinh tường của Triệu ma ma đã nhìn thấy, bà cố ý nói: “Vương phi nương nương, mọi người chuyển những thứ đồ này rất khó khăn đó, nếu không thì người lại đi hỏi cho rõ ràng đi? Mất công lại phải chuyển thêm một lần.”

“Triệu ma ma, lại nói nhảm nữa thì ngươi về bên cạnh điện hạ mà hầu hạ đi, chỗ này của ta không cần ngươi nữa.”

Sao Hàn Vân Tịch lại không nghe ra là Triệu ma ma đang trêu nàng chứ? Nàng trầm mặt xuống, thế nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn kia lại không giấu được màu đỏ.

“Vương phi nương nương bớt giận, lão nô hiểu!” Triệu ma ma cười với ý tứ sâu xa, làm cho bọn người hầu ở một bên đều nở nụ cười.

Hàn Vân Tịch đã mắc cỡ muốn chết, ước gì có thể tìm được một cái lỗ để chui vào, thế nhưng, nàng vẫn rất ngang ngược mà tức giận: “Còn sững sờ ở đó làm gì, đi làm việc đi!”

Đêm đó, Hàn Vân Tịch lại vào Vân Nhàn các, nàng đứng trước cửa sổ của lầu các, nhìn vào tẩm cung của Long Phi Dạ giống như lúc trước, nhìn toàn bộ Tần vương phủ, đột nhiên lại có cảm giác như đã trôi qua mấy đời.

Cũng chỉ có đứng ở đây, nàng mới có cảm giác rốt cuộc đã về đến đế đô.

Đang ngẩn người, đèn trong tẩm cung của Long Phi Dạ đột nhiên sáng lên, hắn đã trở về.

Lúc bọn họ về đế đô thì rất âm thầm, không kinh động bất kì ai, cũng không biết tên này đang bận gì nữa mà lại giống như trước kia, luôn luôn không ở trong phủ.

Hàn Vân Tịch đứng một lúc, thấy đèn tắt thì mới vào thư phòng, mặc dù hơi mệt mỏi, thế nhưng từ lúc nàng trở về đến nay đều thức đêm mỗi tối, suy nghĩ về Mê Điệp Mộng.

Độc Thảo được bí mật đem về là thứ lấy từ cung điện trong lòng đất của kho Độc Thảo, đây là thứ mà người của Độc Tông đã lợi dụng vài loại Độc Dược Thảo có tính ăn mòn cao rồi tạo ra bằng cách tạp giao. Thấy hình dáng của Độc Thảo này rất giống với hoa lan chưa nở, vậy nên nàng gọi nó là Độc Lan.

Nàng ngồi trước bàn phối dược rồi cân nhắc, con vật nhỏ thì nằm ở một bên với nàng, thỉnh thoảng lại bò qua ngửi Mê Điệp Mộng.

“Có biết không? Trước kia đã từng ngửi thấy chưa?” Hàn Vân Tịch dịu dàng hỏi.

Con vật nhỏ thích nhất là giọng nói dịu dàng của chủ nhân, nó lập tức ôm lấy ngón tay của chủ nhân, làm nũng mà cọ vào.

Hàn Vân Tịch bất đắc dĩ nhìn trời, nghĩ thầm đừng nên đặt hy vọng vào người con vật nhỏ.

Người có được Mê Điệp Mộng, được thiên hạ.

Long Phi Dạ có được Mê Điệp Mộng, nhưng lại không phá giải được Mê Điệp Mộng.

Thật ra, câu nói chính xác hơn hẳn là: “Người có thể phá giải Mê Điệp Mộng thì được thiên hạ.”

Hàn Vân Tịch nghĩ, bí mật của Mê Điệp Mộng, chắc chắn là một bí mật có thể khống chế Độc Tông.

Hàn Vân Tịch cúi đầu, chăm chú phối chế, phân tích, cũng không phát hiện ra Như di đang đứng bên cửa sổ, bà đang ngắm nghía cây chủy thủ trong tay, do dự hồi lâu, vẫn không có ra tay.

Dù sao nơi này là Tần vương phủ, Hàn Vân Tịch không thể chết ở đây...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.