Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 307: Thọ yến thái hậu (1)



Hàn Vân Tịch đợi rồi lại đợi, Long Phi Dạ vẫn không xuất hiện, đến Triệu ma ma cũng nghi ngờ: “Vương phi nương nương, chẳng lẽ điện hạ… không muốn đi?”

“Ta thì sợ chàng đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Hàn Vân Tịch hiểu rõ thời đại này, về tình về lí, thọ yến của Thái hậu, Long Phi Dạ buộc phải có mặt.

Về lí, mấy ngày trước Long Phi Dạ mới ra tay với Tiết công công, hôm nay lại vắng mặt trong buổi thọ yến của Thái hậu nương nương, chuyện này quá ồn ào. Trừ khi Long Phi Dạ muốn hoàn toàn muốn trở mặt với Hoàng đế Thiên Huy, xảy ra đảo chính, nếu không hắn sẽ không làm đến mức như vậy.

Về tình, dù sao Thái hậu cũng là trưởng bối, bề ngoài mọi người đều hòa thuận, Long Phi Dạ vồn là bậc con cháu, hôn sự của hai người là do Thái hậu tác động, vô duyên vô cớ lại không đi chúc thọ Thái hậu thì nói thế nào cũng không lọt tai, với lại Nghi thái phi đã không đi, tốt xấu gì Long Phi dạ cũng phải ra mặt

“Vương phi nương nương quá lo lắng rồi, điện hạ có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Đi thôi, chúng ta nhanh chóng đi thay y phục thôi, có khi điện hạ đang trên đường về.” Triệu ma ma vẫn rất tin tưởng chủ nhân của mình.

Chỉ một canh giờ nữa là thọ yến bắt đầu, đúng là Hàn Vân Tịch nên đi chuẩn bị một chút.

Ai ngờ Hàn Vân Tịch vừa mới đến Vân Nhàn các, còn chưa kịp đi vào, Long Phi Dạ đã đến rồi.

Trước giờ chàng thích y phục màu đen, thời gian nhàn rỗi ở trong phủ không ra khỏi cửa thì đa phần mặc áo trắng, đêm nay phải đi chúc thọ chàng lại mặc áo tím, đồ trang trí tùy ý lại không nhiều nhưng màu tím này cùng với sự cao nhã tôn quý bẩm sinh và sự uy nghiêm thường ngày đã khiến cho người khác mờ cả mắt.

Hàn Vân Tịch xoay sang nhìn người, không tự chủ được mà nhìn đến ngây dại.

Thật ra Hàn Vân Tịch không phải là người háo sắc, khuôn mặt Cố Thất Thiếu nghiêng nước nghiêng thành nàng cũng chẳng muốn nhìn nhiều, có lẽ kiếp này chạy không thoát Long Phi Dạ.

Với biểu hiện ngây dại của Hàn Vân Tịch, dường như Long Phi Dạ cũng đành chịu, chàng đưa cho Triệu ma ma một bao lớn, thản nhiên dặn dò: “Ta đợi ngoài cửa, đưa nàng vào trang điểm xong rồi ra.”

Chàng nói xong thì ngồi đợi ở bàn đu dây ngoài sân, Hàn Vân Tịch ngây người nhìn, nàng tưởng, trước sự chủ động lần trước của nàng, chàng ấy không có phản ứng gì.

Nàng còn nghi ngờ, nhiều ngày không gặp nàng có phải là do chàng ấy cố ý tránh mặt. Ai biết được con người này thế mà coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Thật ra chàng ấy vẫn như trước đây, lạnh lùng, lặng lẽ.

“Vương phi nương nương? Chúng ta phải nhanh lên, không thể chậm chạp được”

Triệu ma ma đẩy nhẹ nàng một cái, tâm trí nàng mới quay trở về.

Nhưng mà, chủ tớ hai người vào phòng, mở cái bộ đồ Long Phi Dạ đưa cho ra xem, lập tức hiểu ra sao chàng ấy lại bảo từ từ làm.

Đây là một bộ lễ phục vô cùng hoàn chỉnh, quần áo, đồ cài tóc, trang điểm mặt, giày, trang sức phối hợp đều có.

Quần áo là loại tà áo uốn nếp rất kín, trừ cổ ra, tất cả đều không lộ, mặc dù bảo thủ nhưng lại thể hiện nét đoan trang, quan trong cũng là màu tím, cùng màu sắc với quần áo đang mặc của Long Phi Dạ.

Y phục chỉ có một bộ, những đồ trang sức khác lại có rất nhiều bộ, có nhiều loại kiểu dáng, tất cả đều là những vật quý báu, nhìn thấy thế Hàn Vân Tịch và Triệu ma ma đều trợn tròn mắt.

Những gì các nàng tỉ mỉ lựa chọn đều không giống với những thứ trong cái bọc đồ của Long Phi Dạ đêm nay.

Đương nhiên, cho dù những thứ này không bằng những thứ Hàn Vân Tịch đã chọn thì nàng cũng vui vẻ nhận lấy, vì đây là thứ mà Long Phi Dạ tặng.

“Vương phi, lão nô cũng được coi như là người nhìn điện hạ lớn lên, cho đến bây giờ ngài ấy chưa từng chọn lựa đồ cho người nữ nhân nào cả.” Triệu ma ma vạn phần cảm động.

Hàn Vân Tịch trên mặt đầy tự tin: “Ta là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.”

Triệu ma ma trong lòng muốn cười ha ha, bà ta dám lấy tính mạng mà đảm bảo rằng, nha đầu này chắc chắn không dám ở trước mặt điện hạ mà nói câu này.

Mặc lên bộ áo tím, Hàn Vân Tịch chọn một bộ bội sức bằng ngọc màu tím, cài một chiếc trâm ngọc tím nghiêng nghiêng trên búi tóc, lại chọn một viên ngọc tím trắng đeo trên đai lưng, trong sáng, nhẹ nhàng mà vẫn không mất đi sự thanh lịch.

Hàn Vân Tịch mang theo một bộ tím đi đến, giống như lần đầu cùng chàng ấy tiến cùng, nàng cười nói: “Điện hạ, chuẩn bị xong rồi, mời kiểm tra.”

Long Phi Dạ trước đây sẽ nhìn nàng hồi lâu, không nói thêm điều gì.

Nhưng mà lần này chàng cũng không phát ra một âm thanh nào liền rời đi, mà tiến về phía nàng, lấy ra một chiếc vòng tay bằng bạch ngọc.

Chiếc vòng tay này phát sáng long lanh, dịu dàng như nước, không chút tạp chất, còn phát ra một tầng ánh sáng huỳnh quang mờ mờ màu tím giữa sắc trắng, đẹp đẽ như mộng như ảo.

“Tặng”

Hắn nói một chữ, Hàn Vân Tịch và Triệu ma ma ở nên đều bị dọa.

Đây chính là ngọc tinh thạch đấy.

Ngọc tinh thạch là loại đá hiếm có nhất ở Vân Không đại lục, so với vàng, phỉ thúy, dạ minh châu đều vô cùng trân quý, trong đó loại ngọc tinh thạch màu trắng có ánh tím bên trong là quý báu nhất. Cho đến nay, ngọc tinh thạch lớn nhất được tìm thấy cũng chỉ to bằng ngòn tay cái, được làm thành chiếc nhẫn đang được Bắc Lịch Hoàng đế đeo.

Truyền thuyết nói rằng nếu người chết mà đươc ngậm ngọc tinh thạch trong miệng, thì có thể khiến cho thân thể không biến đối, giống như người sống.

Long Phi Dạ tìm ở đâu ngược ngọc tinh thạch lớn như vậy, vậy mà có thể đánh thành vòng tay, mà không có một chút tì vết nào.

Giá trị của thứ này đến kinh đô của một nước cũng không bằng.

Chẳng lẽ, mấy ngày nay chàng ấy bận đến bây giờ cũng là vì cái vòng tay này?

Thấy Hàn Vân Tịch thất thần, Long Phi Dạ kéo tay nàng, tự chàng giúp nàng đeo lên cổ tay trái.

Tặng cho nàng á? Đây là lễ vật đầu tiên sao?

Hàn Vân Tịch cho rằng Long Phi dạ phải nói gì đó, nhưng có ai ngờ, chàng ấy chẳng nói gì, cứ thế nắm tay nàng đi, đến quạt Dược Quyên cũng chẳng hỏi.

Cứ như vậy sao?

Giá trị vòng ngọc bằng cả quốc gia nói một câu “tặng” liền tặng cho nàng, giống như như tính tình của chàng ấy, nhưng mà chuyện quạt Dược Quyên cũng phải nhắc đến chứ?

Nhưng mà nàng còn cẩn thận giao cho Triệu ma ma nhất định phải mang theo, chuyện ở Tây Sơn kia, nàng càng nghĩ, biện pháp duy nhất là mang theo quật Dược Quyên để đàm phán điều kiện với Thái hậu.

Trên đường đi, Hàn Vân Tịch không nhịn được mà nói: “Ta mang quạt Dược Quyên theo.”

Long Phi Dạ thờ ơ nói: “Ừ, tối nay trong cung nhiều người sẽ oi bức, mang theo cần dùng tới.”

Mang đến quạt mát? Thế nên chàng ấy không có ý định dùng quạt Dược Quyên.

Hàn Vân Tịch tò mò, con người này muốn nàng yên tâm, nhưng mà ngược lại nàng muốn xem xem chàng định xử lí chuyện Tây Sơn như thế nào.

Khi Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ đến Càn Ninh đại điện chúc thọ Thái hậu, yến tiệc đã bắt đầu rồi, mọi người đang theo Thiên Huy đế đứng dậy, cùng với lễ nhạc trang nghiêm hát chúc mừng Thái hậu.

Đúng thế, hai người họ đã đến muộn!

Công công canh cửa thấy Long Phi Dạ cùng Hà Vân Tịch dắt tay nhau đến, lại thấy trong đại điện mọi người đang cùng nhau hát lời chúc mừng, lúc này cũng không biết có nên thông báo hay không.

Triệu ma ma nhanh chân bước lên, giọng trong trẻo hô lớn “Tần vương đến, Tần vương phi đến.”

Âm thanh cao giọng này thế mà lại lấn át được âm thanh trong điện, khiến cho mọi người đều dừng lại.

Bên trong điện, Thái hậu và Thiên Huy đế ngồi ở chính bắc của vị trí cao nhất, hai bên có ba hàng đều đầy người ngồi, hoàng tộc, quý tộc, thế gia, văn võ bá quan phân theo phẩm cấp mà ngồi đầy hai bên trong yến tiệc ở đại điện, có thể nói các chỗ ngồi đều kín người, lúc này, hơn một trăm người đều nhìn ra cửa lớn.

Không thể không nói, Tần vương điện hạ, ngài ấy đến rất đúng lúc.

Trước mắt bao nhiêu người, Long Phi Dạ dắt tay Hàn Vân Tịch khoan thai bước vào, cũng không biết nhạc sư có chuyện gì, bỗng dưng ngừng lại, lúc này cả điện đều yên tĩnh đến mức một cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy âm thanh.

Long Phi Dạ mặc áo tím tôn quý, Hàn Vân Tịch áo tím đoan trang, một là tuấn mĩ ngập trời, một mĩ mạo khuynh thành, hai người dắt tay nhau đi trên thảm đỏ, có thể gọi là tuyệt phối.

Đa số những người phụ nữ ở đây so sánh mà muốn đỏ cả con mắt, có người so ra lại thấy trái tim như bị thắt lại. Những người không mặc áo tím thì hối hận, mặc thì chộn rộn, chỉ hận không thể tiến lên đứng bên cạnh Tần Vương điện hạ.

Hàn Vân Tịch ơi Hàn Vân Tịch, vì sao trong thiên hạ cô lại có vinh hạnh đặc biệt, cùng Tần Vương dắt tay nhau, vai song vai cùng chung sắc tím? Mà bọn ta chỉ cầu Tần Vương nhìn đến chút thôi cũng không cầu được.

Sự chú ý của những người phụ nữ ở đây đều ở trên người Hàn Vân Tịch, nhưng cánh đàn ông lại quan tâm đến việc bọn họ đến muộn.

Thọ yến lần trước, Thiến Huy hoàng đế và Tần vương đã âm thầm cuồn cuộn sóng lớn, không ngờ Tần vương điện hạ vẫn đến muộn, rốt cuộc đây là màn gì? Ám chỉ điều gì?

Hôm nay Tần vương điện hạ có thật sự đến chúc mừng không?

Sau khi hành lễ, Long Phi Dạ lạnh lung nói: “Nhạc sư, tiếp tục”

Bây giờ, mọi người mới nhớ tới lời hát chúc mừng còn chưa hát xong, không biết đoàn nhạc sư này có biết họ đang gặp vận đen không, nhưng mà, nếu bọn họ không nhanh chóng tiếp tục tấu nhạc, có khi Thiên Huy hoàng đế có thể giết người ngay tại chỗ.

Lễ nhạc lại vang lên, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch đứng bên phải Thiên Huy hoàng đế, Hàn Vân Tịch thấy miệng vàng miệng ngọc của Long Phi Dạ còn chưa mở lời, đương nhiên nàng cũng im lặng.

Bỗng nhiên, Hàn Vân Tịch mơ hồ cảm giác được một luồng sát khí, nhìn sang bên khách thì thấy Sở Thanh Ca đang ngồi giữa Đoan Mộc Bạch Diệp và Sở Thiên Ẩn, chằm chằm nhìn nàng đầy oán hận.

Hàn Vân Tịch rất khoan dung, quay đầu khẽ cười, ngược lại khiến Sở Thanh Ca tức giận đến đen mặt, nàng ta không ý thức được mà cắn môi, quên mất cả hát chúc mừng.

Cảnh này, không chỉ bị Mộc Linh Nhi nhìn thấy, mà cũng bị Thái hậu tận mắt nhìn thấy.

Hàn Vân Tịch lơ đãng nhìn về phía Mộc Linh Nhi, Mộc Linh Nhi lập tức thay đổi ánh mắt, ra vẻ không nhìn thấy cái gì.

Bị hai người bọn Hàn Vân Tịch làm phiền, ai còn tâm trạng nào mà tiếp tục hát những lời chúc.

Bên trong buổi lễ, mọi người đều không yên, đa số ánh mắt mọi người đang đặt trên người hai người họ, chỉ thấy Long Phi Dạ lạnh lùng như trước đây vốn thế, Hàn Vân Tịch bình tĩnh, dửng dưng.

Hát chúc mừng coi như xong, mọi người ngồi xuống, Thiên Huy đế vội vã trách phạt Long Phi Dạ đến muộn.

“Người đâu, mang lên đây cho sáu vò Túy Hoa Nhưỡng, Tần Vương điện hạ và Tần vương phi đến muộn, phạt mỗi người ba vò chịu tội với Thái hậu.

Chuyện của Tiết công công, Thiên Huy hoàng đế còn canh canh trong lòng đấy! Đừng nói Long Phi Dạ phạm lỗi, cho dù chàng có không phạm sai lầm gì, an phận, ông ta cũng có thể tìm ra cơ hội, trước mặt cả hoàng tộc, quý tộc, văn võ bá quan mà chèn ép sự kiêu ngạo của Long Phi Dạ.

Thái hậu ung dung ngồi xuống, khuôn mặt từ ái, vẻ mặt hiền lạnh, nhưng lại không hề có ý định nói “không cần”.

Phải biết là Túy Hoa Nhưỡng, chữ “Túy” đứng đầu, nhưng mà rượu này lại là rượu dễ say, người có tửu lượng tốt đến đâu cũng chỉ ba vò là say, có thể Long Phi Dạ còn có thể chịu được được, nhưng Hàn Vân Tịch thì sao?

Hàn Vân Tịch ở bữa tiệc hoa mai đấu rượu, đấu rượu hoa mai còn kém xa tít tắp so với Túy Hoa Nhưỡng.

Đây là do Thiên Huy hoàng đế làm khó dễ và thị uy.

Tất cả mọi người đều cho rằng Long Phi Dạ sẽ cự tuyệt nhưng chàng không làm như thế, hắn chỉ nói một câu: “Hàn Vân Tịch, ta uống thay nàng.”

Hắn nói xong liền cầm bình rượu lên, nửa đầu uống thả cửa, một vò rồi lại một vò, Hàn Vân Tịch vô cùng đau lòng, rất muốn cướp lấy mà uống.

Nhưng mà, rất nhanh sau đó tửu lượng của Long Phi Dạ đã nằm ngoài sự tưởng tượng của mọi người, hắn không say! Hơn nữa trên người cũng chẳng dính một giọt rượu nào.

Hắn vô cùng tỉnh táo: “Đa đạ hoàng huynh thưởng rượu.”

Trong lòng Thiên Huy Hoàng đế vô cùng khó chịu, ngoài mặt thì cười nhưng bên trong không thể cười, còn muốn tiếp tục, lần này Thái hậu ngăn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.