Long Thiên Kình hừ nhẹ một tiếng khiến cho tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Không ai nghĩ rằng hắn sẽ phách lối như thế, không nói đến hắn sẽ dâng lễ vật gì tăng thể diện cho Thái hậu và Thiên Huy Hoàng đế, chỉ cần vẻn vẹn tiếng hừ nhẹ “can đảm” này, chính là sự ủng hộ lớn nhất với Thiên Huy Hoàng đế!
Mà đối với Tần Vương điện hạ, thì đó chính là sự khiêu khích lớn nhất.
Toàn bộ hoàn toàn yên tĩnh, cũng không biết mọi người nghĩ thế nào, dù sao Hàn Vân Tịch vô cùng khâm phục tên này, thật sự có bản lĩnh đó!
Dù là nàng, cũng không dám khinh thường Long Phi Dạ như thế.
Muốn khinh thường người khác, đầu tiên phải ưu tú hơn hắn, mạnh mẽ hơn hắn, nếu không, lấy vốn liếng gì để khinh thường chứ?
Thiên Huy Hoàng đế nhếch miệng hiện lên ý cười, tựa hồ có chút hài lòng đối với hành vi của Nhị hoàng tử, Thái hậu cũng có chút hăng hái.
Long Thiên Kình chỉ hừ nhẹ một tiếng liền tiếp tục đi lên phía trước, hắn mặc một bộ cung trang màu băng lam, tuấn tú lịch sự, khí vũ hiên ngang, bộ pháp mạnh mẽ, ý khí phấn phát.
Nhưng tất cả mọi người lại không chú ý tới hắn, mà là Long Phi Dạ.
Long Phi Dạ sẽ phản ứng như thế nào?
Trong sự chú ý của tất cả mọi người, sắc mặt Long Phi Dạ lạnh lùng, lù lù bất động, mắt đen thâm thúy bình tĩnh như dòng nước suối ngưng kết, làm cho người khác suy nghĩ không thấu.
Biết rõ nhìn không thấu hắn, thế nhưng vẫn có rất nhiều người nhìn hắn chằm chằm, hi vọng may mắn có thể tìm được dấu vết trên mắt, trên mặt hắn.
Ngay lúc mọi người chú ý đến Long Phi Dạ, Long Thiên Kình đã nhanh chóng đi đến trước mặt Thái hậu.
Thế nhưng cũng không biết xảy ra chuyện gì, dưới chân hắn đột nhiên đau nhói, không cẩn thận không đứng vững cả người ngã nhào xuống phía trước, "ầm" một tiếng vang thật lớn, đồ vật đang cầm trong tay cũng ngã xuống theo hắn.
Lần này, cuối cùng hắn cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người!
Chỉ thấy Hoàng tử mới vừa hừng hực khí thế đột nhiên ngã xuống đất, mặt hướng xuống đất, bốn chân mở rộng, chật vật đến cực điểm.
Hơn một trăm người ngồi đó, nhìn một người ngã nhào xuống đất, cảnh tượng thế nào vừa nghĩ đã biết.
Long Thiên Kình rất nhanh liền đứng lên, vội vã mở hộp quà đã rớt xuống đất, chỉ thấy đồ sứ quý giá bên trong đã tan thành những mảnh vụn.
"Ai cản ta! Theo ta làm quà tặng!" Hắn tức hổn hển, vừa giận vừa tức, ngã một cái mũi xám ngoét, rất giống một thằng hề.
Hắn không nói câu này còn đỡ, vừa nói câu này, Hàn Vân Tịch lập tức "ha ha" cười ha hả, mà nụ cười này của Hàn Vân Tịch, lập tức khiến toàn bộ được một trận cười vang.
Ngoại trừ Long Phi Dạ động tay chân, còn ai vào đây? Long Thiên Kình ngốc thật hay giả ngốc vậy!
Mặc kệ hắn giả ngốc, hay là ngốc thật, loại người không giữ được vẻ bình tĩnh mà biểu hiện ấu trĩ này, thực tình rất mất mặt cho phong độ và thân phận của Hoàng tử.
Trong tiếng cười lớn, Long Phi Dạ lườm Hàn Vân Tịch một chút, không nhiều lời, nếu hắn thật sự ra tay, chỉ khiến cho Long Thiên Kình ngã sấp xuống đơn giản như vậy thôi sao?
Tất cả mọi người tưởng rằng là hắn, thật ra đây là Hàn Vân Tịch giở trò.
Nghe tiếng cười vang, rốt cuộc Long Thiên Kình cảm giác được sự thất lễ của mình, cách sáng suốt nhất chính là đứng lên, không mở hộp quà mà tiếp tục đi lên phía trước mới đúng!
Lần này hắn chỉ chuẩn bị một lễ vật, một món đồ sứ thượng cổ vô cùng quý giá, bây giờ làm vỡ rồi, kêu hắn đi đâu tìm món thứ hai chứ?
Bây giờ hắn nên làm gì?
Tiếp tục tiến lên mừng thọ, nhưng không có thọ lễ!
Lúc này, một giọng nói ngọt ngào ôn hòa truyền đến: "Nhị Hoàng tử đừng vội, không có hạ lễ, chỉ cần tâm ý mà thôi, Thái hậu nương nương sẽ không trách người."
Nhìn qua hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy người nói chuyện là một cô gái chừng hai mươi tuổi, ngày thường như hoa như ngọc, ôn nhu xinh đẹp, nàng cười mỉm, vô cùng dịu dàng vô cùng xinh đẹp.
Người này không phải ai khác, chính là con gái nhỏ nhất của Trăm Lí Nguyên Long, Trăm Lí Minh Hương.
Mặc dù là con gái nhỏ nhất, nhưng tuổi của nàng cũng không nhỏ, đến lúc lập gia đình từ lâu, người cầu hôn vô số, đáng tiếc nàng không gả.
Nếu như là trước đây, nàng nói câu này cũng không có gì, nhưng lại nói ngay lúc Tần Vương và Bách Lí Nguyên Long không có quà mừng, quả thực là sự châm chọc lớn nhất đối với Long Thiên Kình!
Không phải sao, ngay cả Thiên Huy Hoàng đế và Thái hậu cũng trợn mắt nhìn nàng, Hàn Vân Tịch cũng nhìn lại, phát hiện nữ nhân này đẹp đến mức kì lạ, trong mắt của nàng ẩn chứa vẻ thông minh trí tuệ.
Khí chất dịu dàng, có cương có nhu, so với các tiểu thư khuê các khác, nàng đúng là nhân tài kiệt xuất.
"Bách Lí Minh Hương, nơi này không tới ngươi..."
Nhị hoàng tử đang muốn phát điên, cuối cùng Thiên Huy Hoàng đế cũng tức giận: "Đủ rồi, còn không lui xuống đi!"
"Phụ hoàng..." Long Thiên Kình gấp gáp.
"Lui ra!" Thiên Huy Hoàng đế vô cùng tức giận.
Long Thiên Kình thật sự không cam lòng, nhưng lại không thể không lui ra, nhưng hắn quay lại hừ nhẹ với Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch lần nữa.
Lần này không phải hừ nhẹ khinh thường, mà là hừ nhẹ xả giận.
Rốt cuộc, Long Phi Dạ cũng nhìn qua Long Thiên Kình, chỉ một chút mà thôi, Long Thiên Kình liền cảm giác nhiệt độ quanh mình chợt hạ thấp xuống.
Hắn vốn không thèm đếm xỉa, dù sao sau thọ yến hôm nay, phụ hoàng và Tần Vương nhất định sẽ chia làm hai phe, hắn muốn dùng cách Phụ hoàng thích nhất để thể hiện lập trường của hắn.
Chỉ là, bây giờ thấy ánh mắt của Tần Vương, hắn lại có chút hối hận trong lòng.
Long Thiên Kình đi như trốn chạy trở về chỗ ngồi, hắn mới vừa ngồi xuống, Tả thừa tướng Tiêu Chính Tín lập tức đứng lên, nâng chén chúc mừng Thái hậu: "Lão thần chúc mừng Thái hậu nương nương đại thọ, mong Thái hậu nương nương phượng thể an khang!"
Hắn nói xong uống cạn chén rượu, cũng không có lấy quà mừng ra, trực tiếp ngồi xuống.
Tốc độ nhanh chóng, khiến toàn bộ hội trường bao gồm cả Thái hậu và Thiên Huy hoàng đế cũng chưa ý thức được.
Phải biết rằng, Tả thừa tướng Tiêu Chính Tín này chính là ông ngoại của Nhị hoàng tử! Sao hắn lại... hắn lại là người của Tần Vương điện hạ chứ?
Khiến cho mọi người hết sức bất ngờ!
Rất nhanh, lại thêm một vị đại thần đứng lên, cũng nâng chén chúc thọ, không có quà mừng. Vị đại thần này là Hộ bộ thượng thư Triệu Tử Lăng, người người đều biết là phe cánh của Nhị hoàng tử!
Sau đó, mấy chức cao quan quyền thần, như Thái sư Lý Tu Nhất, Thiếu phó Lâm Bá Đồng, Đại học sĩ Âu Dương Minh, tất cả mọi người đều đứng dậy chúc thọ tại chỗ, chỉ có lời chúc mừng, không có quà mừng.
Nhị hoàng tử cũng trợn tròn mắt, bởi vì mấy vị này tất cả đều là phe cánh của hắn!
Tại sao có thể như vậy?
Rốt cuộc Long Thiên Kình cũng hối hận, hôm nay thực sự không nên xúc động như vậy!
Không có những quyền quý này ủng hộ, hắn lấy cái gì liều với Thái tử, liều với Hoàng tử khác, lấy cái gì tranh Hoàng vị chứ!
Lúc này, thể diện của Thiên Huy Hoàng đế thật sự mất sạch!
Trong tay những quyền quý này khống chế quyền lực và tài nguyên nhân mạch, những bộ phận nắm trong tay đều vô cùng quan trọng, nhất là Tả thừa tướng.
Cái này không chỉ là đả kích trí mạng đối Nhị hoàng tử, mà còn là kiềm chế cực lớn đối với hắn.
Cách làm này của Long Phi Dạ thật sự quá khiêu khích, quá nhục nhã!
Hắn trợn mắt nhìn Long Phi Dạ, Long Phi Dạ cũng đúng lúc nhìn qua hắn, huynh đệ hai người im ắng đọ sức, người trong đại điện tất cả đều yên tĩnh, khẩn trương đến mức không dám thở mạnh.
Thế nhưng ngay lúc này, còn có người đứng lên chúc thọ, Tịnh Quốc Công, Bình Bắc Hầu, Lạc Thành Dung Gia, Trạch Thành Phượng gia tất cả mọi người lần lượt đứng tại chỗ nâng chén rượu chúc mừng, rõ ràng quà tặng đều để trên bàn nhưng không lấy ra.
Sao đám người này có lá gan lớn như vậy khiêu khích Hoàng tộc chứ, còn không phải do Long Phi Dạ cho sao!
Sắc mặt Thái hậu hết xanh tới trắng, nói có bao nhiêu khó coi sẽ có bao nhiêu khó coi, rõ ràng bà thấy lúc tiến đến đám người này đều đem theo quà tặng, nhưng một món đồ cũng không đưa ra, ngay cả lời chúc mừng cũng không nghe được bao nhiêu.
Một buổi thọ yến êm đềm bị Long Phi Dạ phá hỏng toàn bộ.
Đây quả thực là một trận chính biến!
Thiên Huy Hoàng đế tức giận đến ngực phập phồng kịch liệt, mặc dù cũng có mấy vị quyền thần quan lớn đứng lên đối kháng với Tần Vương, đưa một phần đại lễ ra; mặc dù đám quyền quý đứng bên cạnh hắn và Thái hậu nhiều hơn Long Phi Dạ.
Thế nhưng được ủng hộ nhiều hơn nữa, đều không khiến trái tim phẫn nộ của hắn bình tĩnh được.
Bởi vì, Hoàng quyền vốn không chịu được một chút khiêu khích nào.
Thế nhưng tối nay, hắn đếm qua từng người, khoảng chừng hai mươi bảy vị quyền quý trực tiếp khiêu khích hắn.
Đây là sỉ nhục hắn, đồng thời cũng là thẻ bài đáng sợ của Long Phi Dạ.
Long Phi Dạ dùng sự thực chứng minh, hắn có năng lực đối kháng Hoàng quyền.
Chúc thọ vẫn còn tiếp tục, lúc này đại đa số người vẫn đang tặng lễ, chỉ là, ai đưa, đưa cái gì đã chẳng quan trọng nữa.
Từ đầu đến cuối Thiên Huy Hoàng đế nhìn chằm chằm Long Phi Dạ, hắn thực sự hối hận đã không đuổi cùng giết tận lúc Long Phi Dạ còn nhỏ, phải biết rằng, lúc đệ đệ hắn còn trong tã lót, hắn cũng đã sắp hai mươi tuổi. Nếu như lúc trước có tầm nhìn, sau này cũng sẽ không có Ngự tứ lệnh đặc xá của Tiên đế.
Nhưng mà, một tay che trời nổi lên sóng lớn như thế, Long Phi Dạ lại vững như Thái Sơn, thần thái im lặng, như là một người cao cao tại thượng đứng xem, lặng lẽ xem thấu mỗi người ở đây.
Lúc này, hắn có chút hứng thú nhìn Mục đại tướng quân, Mục đại tướng quân mới vừa lui xuống sau khi tặng lễ vật cho Thái hậu, hắn đưa một món quà rất bình thường, không đắc tội, cũng không lấy lòng, rõ ràng là phái trung lập.
Hàn Vân Tịch lặng im ngồi bên cạnh Long Phi Dạ, chuyện cho tới bây giờ, lúc này nàng mới ý thức được mình vẫn xem thường năng lực của Long Phi Dạ, thật ra lúc trước Long Phi Dạ bị giam lỏng, không có nàng hỗ trợ, dựa vào thế lực của hắn ở Đế đô cũng có thể ép Thiên Huy Hoàng đế thả người.
Nàng còn đần độn cho là hắn sẽ có chủ ý đánh thuốc quyên phiến, nàng quả thật quá ngu xuẩn.
Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng của Long Phi Dạ, lần đầu tiên phát hiện nhìn hắn thế nào cũng không đủ, chỉ cần nhìn một bên mặt cũng khiến người ta tim đập thình thịch.
Rốt cuộc, tất cả quyền quý của Thiên Ninh đều chúc xong, ngoại tân bắt đầu chúc mừng.
Đám ngoại binh tận mắt nhìn thấy một trận chiến tranh không khói lửa, đến bây giờ họ cũng chưa tỉnh táo lại.
Bọn hắn đều nghe nói qua uy danh của Thiên Ninh Tần Vương, lại là lần đầu tiên thấy năng lực của hắn, quả thực như trong truyền thuyết không dễ trêu chọc!
Cho đến nay, ánh mắt của Sở Thanh Ca cũng không rời khỏi Long Phi Dạ, dưới bề ngoài băng lãnh của nàng là một trái tim sắp bốc cháy.
Nàng vẫn luôn biết người đàn ông này mạnh mẽ, vĩ đại như thần, thế nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy sự mạnh mẽ của hắn, nàng hận không thể thần phục dưới chân hắn tại đây.
"Ca, chúng ta cũng không tặng lễ sao." Nàng thấp giọng hỏi thăm.
Ngày hôm đó sau khi ca ca cứu nàng từ nhà nghỉ vẫn luôn giận nàng, chỉ trích nàng không nên gây chuyện thị phi tại Thiên Ninh Đế đô, nàng vô cùng uất ức, dứt khoát không nói chuyện với hắn.
Thế nhưng bây giờ nàng vẫn không nhịn được mở miệng.
"Đây không phải là chuyện chúng ta có thể quyết định." Sở Thiên Ẩn thản nhiên nói, mặc dù hắn cũng bị Long Phi Dạ hù khiếp sợ, nhưng sự chú ý vẫn dồn lên người Hàn Vân Tịch.
Ánh mắt chăm chú kia, giống như là muốn tìm cái gì đó trên người của Hàn Vân Tịch.
Lúc này, Mộc Linh Nhi cách bọn họ không xa đứng lên.