Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 346: Người không vui ta vui



Hắn nói, nàng không cần đi nữa?

Thấy Long Phi Dạ cũng không quay đầu lại, bóng lưng xa dần, Hàn Vân Tịch đột nhiên có loại cảm giác bị từ bỏ, trong lòng nàng buồn chán, tự nhiên khó chịu.

Long Phi Dạ vừa rồi trong phòng chất vấn nhiều vấn đề như thế, nàng đương nhiên để ý, hắn tức giận rồi.

Nàng biết hiện tại nếu như không đi cùng hắn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nhưng mà, nàng cuối cùng cũng không đi.

Một bên là tính mệnh của Cố Bắc Nguyệt, một bên là cảm xúc của Long Phi Dạ, bất luận như thế nào thì tính mệnh nặng hơn tình cảm, nàng còn không đến mức xử trí theo cảm tính đến tính mạng Cố Bắc Nguyệt cũng không để ý.

Bóng lưng Long Phi Dạ đều biến mất, Hàn Vân Tịch vẫn còn trông theo, ai cũng không biết lựa chọn như vậy, khó chịu nhất chính là nàng.

Triệu ma ma sửng sốt rất lâu, đột nhiên tỉnh táo lại, nắm chặt góc áo Hàn Vân Tịch: "Vương phi nương nương, Điện hạ không vui, điện hạ rất là không vui đấy!"

Triệu ma ma lúc này mới nhớ tới trước đây vương phi nương nương có nói, nàng không phải là muốn Điện hạ không vui sao? Nàng còn nói muốn giữ Cố Bắc Nguyệt cho đến lúc khỏi hẳn mà.

Điện hạ không vui, Vương phi nương nương hẳn là vui mới đúng chứ!

Triệu ma ma vừa rồi còn lo lắng đột nhiên vui mừng: “Vương phi nương nương, Điện hạ thật sự không vui!”

Nhưng mà, Hàn Vân Tịch buồn bực, căn bản không nghe thấy Triệu ma ma đang nói gì.

Lúc này, Sở Tây Phong từ trong phòng chạy ra, nghiêm túc hỏi: “Vương phi nương nương, ngươi nói biện pháp kia là thật sự không cần nhổ tên?”

Hàn Vân Tịch lúc này mới lấy lại tinh thần, vội hỏi: “Tình hình sao rồi?”

Trong phòng, Hoàng thái y đã bắt đầu xuống châm, mũi tên đã gãy, Sở Tây Phong thấy máu đen chảy ra.

“Vương phi nương nương, ngươi trả lời câu hỏi của ta đã!” Sở Tây Phong vội vã.

“Tiến hành châm cứu không thuận lợi sao?” Hàn Vân Tịch lo lắng đến tình hình trong phòng, dù sao nàng trong lúc hành nghề đã gặp qua mấy lần ngoài ý muốn, đều là phát sinh trong quá trình châm cứu.

“Mọi việc đều thuận lợi, chảy ra máu đen!” Sở Tây Phong ngữ khí đều tỏ ra bực bội nói.

Hàn Vân Tịch lúc này mới thở dài một hơi: “Vậy thì tốt rồi, hết thảy đều thuận lợi, chỉ cần máu đen chẩy hết rồi khô lại, miệng vết thương sẽ tốt hơn.”

Sở Tây Phong giật mình, trong lúc nhất thời cũng không biết nói vị nữ chủ tử này thế nào!

Lúc hắn nghe Vương phi nương nương giải thích cùng Hòang thái y, không có cách nào tin được hạ độc lại là biện pháp giải độc không cần nhổ tên, không ngờ rằng có thể tiến hành thuận lợi, hơn nữa nhanh như vậy đã thấy hiệu quả.

Đây là cái bẫy Điện hạ khổ tâm đặt ra nha, bị ai làm rối lên cũng được, sao cứ hết lần này đến lần khác là Vương phi nương nương đây?

Sở Tây Phong không tưởng tượng nổi giờ khắc này, biểu tình của vị chủ tử mặt lạnh kia.

Hồi lâu, Sở Tây Phong mới xa xôi hỏi một câu: “Vương phi nương nương, Điện hạ đâu?”

Hàn Vân Tịch nhẹ thở dài, không trả lời, nàng tựa lên tường, hai tay khoanh lại, bộc lộ vẻ câm như hến, bình tĩnh chờ đợi.

Hết thảy đều thuận lợi, thời gian không đến nửa chén trà, Hoàng thái y hẳn có thể ra.

Sở Tây Phong vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Cố Bắc Nguyệt cùng Hoàng thái y, Hoàng thái y sớm đã thu hồi kim châm, phần bụng Cố Bắc Nguyệt quấn một tấm lụa vải trắng to, người hắn nửa tựa vào bên trên gối cao, vạt áo rớt xuống.

Hắn nhìn như gầy gò, nhưng lồng ngực vẫn có nhưng cơ bắp nhất định, săn chắc gọn gàng, tại vạt áo ẩn hiện nửa kín nửa hở, cùng với vẻ mặt thanh thuần nhàn nhã, có một sức hấp dẫn không thể nói ra, làm cho người khác chỉ muốn đắm chìm vào.

“Đã tìm thấy nàng rồi, tại sao không đưa nàng đi?” Hoàng thái y thấp giọng hỏi.

Tại thái y viện, Hoàng thái y mặc dù chỉ là cấp dưới của Cố Bắc Nguyệt, nhưng trên thực tế, Hoàng thái y là huynh đệ kết nghĩa của ông nội Cố Bắc Nguyệt, cũng coi như là nhìn Cố Bắc Nguyệt lớn lên.

Cố Bắc Nguyệt nhẹ thở dài, không trả lời.

“Chắc hẳn Tần Vương hoài nghi ngươi.” Hoàng thái y còn nói.

“Không, hắn nhất định là biết cái gì, lại muốn biết nhiều hơn.”

Ngay từ đầu Cố Bắc Nguyệt cũng không nhìn ra hành thích hôm nay là do Long Phi Dạ bố trí, dù sao mọi thứ đều hết sức chân thật, hắn về sau cũng chỉ là có chỗ hoài nghi thôi, cho đến khi thấy Long Phi Dạ xuất hiện, hắn mới khẳng định, mặc kệ là hành thích hay là mũi tên đều xuất phát từ tay Long Phi Dạ.

“Vậy ngươi còn không đi?” Hoàng thái y gấp gáp hỏi.

Cố Bắc Nguyệt nhìn phía cửa phòng, hồi lâu mới thản nhiên nói: “Động tĩnh của thất quý tộc càng ngày càng lớn, nàng ở lại phủ Tần Vương là an toàn nhất.”

Có những lúc, bảo hộ cũng không nhất thiết phải đích thân bảo hộ, buông tay cũng là một loại bảo hộ.

Hoàng thái y vẫn còn muốn khuyên, chợt tiếng đập cửa truyền đến: “Hoàng thái y, vẫn chưa xong sao?”

Gõ cửa chính là Hàn Vân Tịch, đều qua thời gian một chén trà, nói thế nào thì cũng xong rồi nha!

“Xong rồi, Vương phi nương nương vào đi! Hết thảy đều thuận lợi.” Hoàng thái y vội hô to.

Ai cũng nghĩ là Hàn Vân Tịch sẽ đẩy cửa vào, nhưng mà nàng lại nói: “Thuận lợi thì tốt, sau hai canh giờ làm phiền Hoàng thái y thay thuốc.”

Nàng nói xong, vội vã xoay người rời đi, theo phương hướng Long Phi Dạ biến mất mà chạy.

“Lão phu cho rằng Vương phi đã sớm đi rồi.” Hoàng thái y không nghĩ tới Long Phi Dạ đi rồi, Hàn Vân Tịch vẫn còn đứng trông ngoài cửa.

“Ta tưởng rằng…” Cố Bắc Nguyệt muốn nói lại thôi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Triệu ma ma đuổi theo Hàn Vân Tịch, đuổi tới Phù Dung viện. Cũng không biết đột nhiên ý thức được cái gì, liền rón rén, cả người rất nhanh liền chui vào bụi hoa.

Lúc này, Hàn Vân Tịch đang ở ngay cửa phòng của Long Phi Dạ, nàng hỏi ám vệ, Long Phi Dạ ở bên trong.

Nàng gõ cửa, đáng tiếc không có ai trả lời.

“Điện hạ! Điện hạ!”

Nàng gọi vài tiếng, cũng không có bất kỳ cái gì đáp lại.

Nàng đẩy cửa ra, bên trong khóa, đẩy không ra.

“Điện hạ, ta cái gì cũng không…”

Nàng đang muốn giải thích, ai ngờ Triệu ma ma từ trong một bụi hoa đột nhiên xuất hiện, ra hiệu với nàng.

Hàn Vân Tịch nghi ngờ, đi tới: “Sao thế?”

“Điện hạ không vui rồi, không vui rồi!” Triệu ma ma nhấn mạnh nhiều lần.

Hàn Vân Tịch kệ luôn, nàng không phải đồ đần, nàng đã sớm nhìn ra hắn không vui rồi cơ mà.

Đang muốn đi, Triệu ma ma lại gấp gáp giữ nàng lại, hạ giọng, học lại giọng điệu buổi tối hôm đó của Hàn Vân Tịch, “Vương phi nương nương, Điện hạ, không... vui... rồi!”

Hàn Vân Tịch sững người, hai mắt lập tức mở to nhìn, cuối cùng bừng tỉnh nha!

Đúng thế, nàng không phải đã sớm muốn cho hắn không vui hay sao? Nàng bây giờ cái gì cũng chưa làm, hắn ta liền không vui rồi.

Cho nên…

“Vương phi nương nương, lão nô đã nói rồi, trong lòng Điện hạ có người, nhìn mà xem, bình dấm chua cũng đổ rồi.” Triệu ma ma rất vui vẻ.

Hàn Vân Tịch cũng vui vẻ nha!

Nàng nhếch môi không có cười, nhưng trong lòng sớm đã vui như điên.

“Vương phi nương nương, để cho Tần Vương điện hạ không vui một chút?” Triệu ma ma vụng trộm xúi giục, tính tình của chủ tử nhà bà, còn phải cho thêm tí gió tí lửa mới được.

Người nếu có tâm, mọi chuyện đều tốt.

Hai mắt Hàn Vân Tịch cười cong cong như vầng trăng khuyết, nàng đi ra cửa chính, lại gõ cửa: “Điện hạ, người không có ở đây sao? Không có chuyện gì quan trọng, ta về đây, vết thương của Cố thái y vẫn còn chưa ổn định.”

Vẫn như cũ không có phản ứng gì, lần này Hàn Vân Tịch không tiếp tục chờ nữa, xoay người rời đi.

Thế nhưng, nàng vừa đi đến hành lang, thấy Long Phi Dạ đang quay lưng về phía nàng, đứng phía trước.

Thật ra, đến Triệu ma ma cũng không biết, nàng lúc này khẩn trương bao nhiêu, sợ hãi Long Phi Dạ không xuất hiện bao nhiêu.

Thật may, hắn đến rồi.

Hàn Vân Tịch cố ý giả ngu: “Điện hạ, bảo thần thiếp tới có việc gì quan trọng không?”

Không nhìn thấy biểu cảm của Long Phi Dạ, chỉ nghe thấy thanh âm băng lãnh vô tình của hắn: “Không phải nói không cần tới sao?”

“Ừm.” Hàn Vân Tịch đi đến bên cạnh hắn, mới lại nói: “Vậy… chắc hẳn cũng không phải chuyện gấp gì?”

Toàn bộ hành lang yên tĩnh cực kỳ, Long Phi Dạ chậm chạp không lên tiếng, Hàn Vân Tịch nhẫn nại đợi, trong lòng đầy ắp chờ mong, hắn sẽ trả lời như thế nào đây?

Nhưng mà ai biết, chờ một lúc lâu, Long Phi Dạ chỉ nhàn nhạt một tiếng: “Ừ”.

Rồi quay người sang một bên khác, đưa lưng về phía nàng đi.

Lần này, Hàn Vân Tịch ngay cả bóng lưng của hắn cũng không thấy được, trong lòng nàng thấy lạc lõng một chút, rõ ràng là mình đang diễn trò, rõ ràng chính mình muốn hắn không vui, nhưng khi hắn thật sự không vui rồi, lòng của nàng lại đau như thế.

Long Phi Dạ, có phải là ta cùng Triệu ma ma đều nhìn nhầm, không phải là ngươi không vui, chỉ là lạnh lùng thôi?

Hàn Vân Tịch đau lòng, lại không e sợ.

Nếu đã dũng cảm lựa chọn, vậy thì phải dũng cảm đến cùng.

Khóe miệng gợi lên một ý cười nhàn nhạt, nàng ưu nhã quay người, hô to: “Điện hạ, nếu thật sự không có chuyện gì quan trọng, thần thiếp sẽ đi qua phòng khách bên kia, vết thương của Cố thái y nghiêm trọng, thần thiếp đã thay hắn xin nghỉ dưỡng bệnh, dự định giữ hắn lại cho đến khi khỏi hẳn.”

Thật ra nếu không có vụ hành thích hôm nay, Hàn Vân Tịch định chờ cho Cố Bắc Nguyệt tỉnh lại rồi nghỉ ngơi một hôm sau đó liền tiễn hắn về Cố phủ.

Nàng trước đến nay làm việc dứt khoát, không dây dưa dài dòng, chuyện tình cảm cũng không thích mập mờ.

Cố Bắc Nguyệt đối với nàng, từ trước đến nay cung kính, đều không có thất lễ.

Nàng cứu Cố Bắc Nguyệt, hoàn toàn xất phát từ tình bằng hữu, Cố Bắc Nguyệt giúp nàng không ít, mà cũng vì nàng mới bị Thái hậu làm khó dễ, về tình về lý, nàng nhất định phải giữ Cố Bắc Nguyệt lại dưỡng thương.

Nếu không phải Triệu ma ma nhắc nhở, nàng căn bản không nghĩ tới chuyện nam nữ thụ thụ bất thân.

Cuối cùng, Long Phi Dạ dừng bước.

Hắn lạnh lùng nói: “Hàn Vân Tịch, cho người ở lại trong phủ hay không, không phải nàng nói là được.”

“Điện hạ không phải nói rồi sao, hết thảy mọi việc trong phủ đều do thần thiếp phụ trách?” Hàn Vân Tịch hỏi ngược lại.

Long Phi Dạ xoay người lại, mặt lạnh như băng, không có tí biểu cảm gì: “Từ giờ trở đi, không cần nữa.”

“Ừm.”

Hàn Vân Tịch không nói thêm gì nữa, ngay trước mặt Long Phi Dạ, xoay người rời đi.

Đúng, nàng bước đi không hề quay đầu lại một cái, để Long Phi Dạ đứng một mình ở hành lang dài, nửa ngày cũng không có động tĩnh.

Triệu ma ma trốn ở một bên nhìn thấy tim nhảy ra ngoài, hai chủ tử này… thật tình người này so với người kia còn bướng bỉnh hơn nha.

Bà rất nhanh hoài nghi Vương phi nương nương không phải đang diễn trò, mà là cũng… không vui rồi!

Lúc bóng lưng Hàn Vân Tịch hoàn toàn biến mất, Long Phi Dạ nắm đấm răng rắc, hắn đời này đều chưa từng tức giận như thế!

Thế nhưng, hắn vẫn đứng ở đó, không có đuổi theo Hàn Vân Tịch hỏi rõ ý tứ.

Hàn Vân Tịch trở lại phòng khách, lập tức bảo hạ nhân chuẩn bị xe, đưa Cố Bắc Nguyệt hồi phủ.

“Vương phi nương nương, Cố thái y bây giờ… không thích hợp ngủ lại sao?” Hoàng thái y cũng nhìn ra Hàn Vân Tịch không được thoải mái, huống chi là Cố Bắc Nguyệt đây?

“Không có gì đáng ngại.” Cố Bắc Nguyệt che lấy vết thương đứng dậy, không kiêu ngạo không tự ti: “Vương phi nương nương, trong nhà hạ quan còn có chuyện quan trọng cần xử lý, hẹn ngày khác đến cửa đa tạ ơn cứu mạng. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.