Mấy ngày nay Sở Tây Phong đi thăm dò tin tức khắp nơi, hắn vui như điên.
Hôn sự của Thái tử vốn dĩ làm linh đình như vậy, điện hạ muốn chen chân vào, chỉ là, bây giờ Vương phi nương nương lại chơi như vậy, điện hạ ngược lại lại bớt được không ít khí lực.
“Nghe thái giám trong cung nói, vì chuyện sính lễ mà suýt làm ầm ĩ với Thái tử, điện hạ, Vương phi nương nương thật quá thông minh.”
Long Phi Dạ nhàn nhã uống trà, hồi lâu mới nhàn nhạt buông một câu: “Ừm, rất thông minh.”
“Còn không phải sao, điện hạ, trước đây sao lại không phát hiện ra Vương phi nương nương có năng lực bậc này nhỉ?” Sở Tây Phong cực kỳ hưng phấn, vô cùng mong chờ đến ngày thọ yến của Nghi thái phi.
Không ngờ Long Phi Dạ thế nhưng lại cười, cười mà không nói.
Sở Tây Phong nhìn nụ cười mê người của chủ tử, trong lúc nhất thời ngây người, tuyệt thật, ngay cả nam nhân như hắn còn cảm thấy nụ cười của chủ tử cực mê người, chỉ tiếc, chủ tử hắn lại không thích cười.
Trong sự xôn xao của toàn thành và sự nghị luận náo nhiệt của dân chúng, yến thọ của Nghi thái phi cũng đến.
Tần vương phủ xưa nay vốn từ chối sự náo nhiệt, việc dù có lớn cũng không cho phép làm phiền, Vân Tịch liền lựa chọn thành nam ngoại ô Đế đô để tổ chức yến tiệc.
Hai nhân vật Nghi thái phi và Thái hậu là hai vị trí bậc trên, thế nhưng, tiệc thọ yến này của Nghi thái phi, bất luận là nhìn trên phương diện số lượng người hay về quy mô đều không hề thua kém Thái hậu.
Điểm chênh lệch duy nhất chính là Thiên Huy hoàng đế không có mặt, đương nhiên, Thiên Huy hoàng đế mặc dù không có mặt, nhưng vẫn luôn để ý tất cả tình hình trên thọ yến.
Nghi thái phi sớm đã không nghe thế sự, thế nhưng, bà cũng là người nhanh trí, hiểu được phải ứng phó với cục diện này như thế nào.
Sau khi đơn giản xuất hiện ở tiệc chay một chút, Nghi thái phi lấy cớ nhiễm phong hàn mà rời đi trước, đem việc bán đấu giá từ thiện giao cho Tần vương điện hạ.
Chủ trì buổi bán đấu giá từ thiện không phải ai khác, chính là người không ít người quen thuộc – Triệu ma ma.
Hàn Vân Tịch ngồi cùng Long Phi Dạ trên ghế chủ, vị trí nhứ nhất bên trái là Vinh thân vương, sau đó là Thái tử, Mục Thanh Vũ ngồi sau lưng Thái tử, dù sao Mục Lưu Nguyệt cũng chưa phải là Thái tử phi, vị trí phải ở phía sau, sau Mục Thanh Vũ.
Triệu ma ma sau khi nói một tràng xã giao, cam đoan sẽ công khai toàn bộ thu nhập của buổi bán đấu giá từ thiện, tất cả bạc thu được sẽ do đích thân Tần vương điện hạ phái người đưa đến tay các nạn dân trong thời gian sớm nhất.
Kẻ sĩ chính nghĩa thì vỗ tay khen ngợi, cũng có không ít người không hề nghe, chỉ mong ngóng chờ hàng đấu giá từ thiện được đưa ra.
Bọn họ bất đắc dĩ đến tiêu tiền, chỉ hy vọng có thể chọn được nhiều một chút, chọn được đồ có giá trị siêu cao một chút.
Ai biết được, Triệu ma ma lại tuyên bố, lần bán đấu giá từ thiện này lại chỉ có ba kiện dược liệu.
Lời này vừa nói ra, toàn buổi tiệc một mảng xôn xao, cả bữa tiệc nói ít cũng phải có đến cả trăm người, lại chỉ lấy ra ba kiện dược liệu bán đấu giá từ thiện, Tần Vương phủ đây là có ý gì?
Long Phi Dạ vốn tưởng rằng sẽ có không ít thứ, hắn hỏi nhỏ: “Chỉ ba kiện?”
“Điện hạ, nơi này chí ít cũng có một nửa số người vì thanh danh mà đến chứ không phải có ý làm việc thiện, tại sao ta phải cho bọn họ giả làm việc thiện mà còn có được cơ hội truyền bá thanh danh tốt vậy chứ?” Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi lại.
Phải biết rằng, tại buổi đấu giấ từ thiện hôm nay ai xuất ra bao nhiêu tiền mua món đồ gì đều sẽ được truyền ra ngoài.
Tất cả mọi người đều đang bàn tán chuyện đấu giá từ thiện, nhưng liệu có bao nhiêu người đã từng nghiêm túc suy nghĩ, hiện tại các vùng bị nạn có tiền cũng không mua được lương thực, có nhiều bạc nữa thì cũng vô dụng.
Thực ra, mục đích chính của Hàn Vân Tịch trong lần bán đấu giá từ thiện lần này là nhằm vào túi tiền của Long Thiên Mặc!
Long Phi Dạ nhìn Hàn Vân Tịch nửa ngày, không nói gì, kéo bàn tay nàng giữ lại, mười ngón tay đan xen vào nhau.
Hàn Vân Tịch vốn dĩ thần thái hồng hào, lý trí khí thế lập tức cúi đầu, miệng khẽ cười thầm, ngọt ngào như mới ăn mật.
Mặc dù lúc ở Độc Tông đã từ chối kiểu cầm tay như thế này, nhưng mà, sau khi hiểu nhầm được gỡ bỏ, nàng thật sự là rất thích.
Ánh mắt của Mục Lưu Nguyệt luôn rơi trên người Long Phi Dạ, dù sắp gả đi làm vợ người khác, đáy lòng nàng vẫn như cũ không thể quên được bóng hình mình yêu mến từ nhỏ đến lớn.
Nhìn thấy một màn mười ngón tay đan xen, Mục Lưu Nguyệt ngày càng hận Hàn Vân Tịch, nàng thầm nói với chính mình, nhất định phải dùng hết khả năng giúp đỡ Thái tử, nhất định phải để Tần vương điện hạ nhìn thấy giá trị của mình.
Đám người bắt đầu suy đoán về ba kiện dược liệu bán đấu giá.
Ba kiện dược liệu đấu giá từ thiện liệu được bao nhiêu tiền? chẳng lẽ…ba kiện dược liệu này là cực phẩm có giá trị liên thành?
Không ít người liên tưởng đến kho dược liệu nhà mẹ đẻ kia của Hàn Vân Tịch, không chừng thật sự sẽ là dược liệu cực tốt nha!
“Triệu ma ma, bắt đầu đi, đem đồ ra.” Hàn Vân Tịch cười nói.
Hàn Vân Tịch ngồi cạnh Long Phi Dạ, mười ngón tay đan vào nhau, Long Phi Dạ không nói, ngược lại là nàng mở miệng, nàng như người phát ngôn cho Long Phi Dạ, rất có phong thái của nữ chủ nhân.
“Vâng, Vương phi nương nương.”
Triệu ma ma ngoắc ngoắc ngón tay, tì nữ liền trình lên kiện dược liệu đầu tiên, đặt trên mâm che kín vải đỏ, không ai nhìn ra đó là gì.
Đám người tò mò, Triệu ma ma gỡ bỏ vải đỏ, chỉ thấy trong mâm không phải à thứ gì khác, chính là loại dược không thể phổ biến hơn… là Đương Quy!
Chẳng ai nghĩ tới sẽ là như vậy, thế mà đi lấy một củ Đương Quy ra bán đấu giá, định bán bao nhiêu tiền đây chứ?
Trong khi đám người xì xào bàn tán, Triệu ma ma nói to: “Đây là gốc đương quy già ba năm, giá khởi điểm năm ngàn lượng!”
Năm ngàn lượng?
Đám người một lần nữa bị làm hoảng sợ!
Ngay cả Đương Quy già mười năm cũng không đáng năm ngàn lượng! thế này đâu gọi là bán đấu giá từ thiện, quả thực là dọa người mà!
Long Phi Dạ không biết Hàn Vân Tịch chuẩn bị thứ gì, nhưng mà, xem khóe miệng cong cong của hắn thì biết, hắn đối với Đương Quy này rất hài lòng.
Đám người mặc dù bất mãn, nhưng mà, giá thấp nhất của kiện dược liệu khởi điểm đã là năm ngàn lượng, ai biết kiện tiếp theo sẽ cao bao nhiêu, phải biết rằng, hàng bán đấu giá từ thiện chỉ có ba kiện, chậm một bước thì có tiền cũng tiêu không được.
Buổi bán hàng đấu giá từ thiện hôm nay là để cứu tế nạn dân, nếu đã đến mà không tiêu tiền, truyền ra ngoài sẽ khó coi chừng nào, mất mặt nhường nào?
Nhất nhanh liền có người ra giá: “Bảy ngàn lượng!”
Người ra giá không phải ai khác, chính là Mục Lưu Nguyệt!
Nàng nghĩ nếu có thể lấy được kiện dược liệu thứ nhất tất nhiên sẽ trở thành người được chú ý nhất, nói không chừng nhờ lần này lại có thể cứu vãn được thanh danh của mình.
“Tám ngàn lượng.” Lập tức có người tăng giá.
Mộ Lưu Nguyệt cũng không nóng nảy, nhưng ai biết được đông đảo người theo sau đó lại từ tám ngàn lượng lên đến hơn hai vạn hai.
“Hai vạn một ngàn lượng!”
Mục Lưu Nguyệt lại hô giá.
“Hai vạn hai.” Lập tức có người theo.
“Thêm một ngàn lượng!” Mục Lưu Nguyệt lại giơ tay.
“Theo thêm một ngàn lượng.” người kia theo sát không buông.
“Thêm năm ngàn!” Mục Lưu Nguyệt dứt khoát ra giá.
Lần này, người kia ỉu xìu, hai vạn năm ngàn lượng, cũng không phải con số nhỏ.
Toàn quảng trường một khoảng im lặng, tuy rằng hai vạn năm ngàn lượng không phải là con số nhỏ, nhưng mà, vì danh tiếng, nàng cũng dứt khoát ra giá, lấy sạch tiền riêng cộng thêm tiền phụ thân cho đồ cưới, hẳn là đủ.
“Hai vạn năm ngàn lượng lần thứ nhất, có người ra giá cao hơn không?” Triệu ma ma lớn tiếng hỏi.
Mục Lưu Nguyệt đắc chí, lòng nghĩ chắc đã dành được thắng lợi, ai biết Bách Lý tướng quân lại mở miệng: “Mười vạn lượng!”
“Xì…”
Ra giá cũng thật mạnh tay nhỉ!
Đám người hai mặt nhìn nhau, không cách nào tưởng tượng được, Mục Lưu Nguyệt nhất thời phát ngốc, phát hiện chính mình căn bản chẳng là gì trước mặt người ta.
“Lão phu nguyện vì nạn dân ra sức mọn, mười vạn lượng.”
Lời này của Bách Lý tướng quân rất hay, bán hàng từ thiện chỉ là hình thức, xuất tiền mới là mấu chốt, đây không phải là bỏ tiền ra mua Đương Quy, mà là quyên tiền!
“Bách Lý tướng quân thật khẳng khái, là phúc của nạn dân!” Triệu ma ma cảm khái nói.
Lời này vừa ra, Vinh thân vương và Long Thiên Mặc rốt cuộc cũng không ngồi yên.
Long Thiên Mặc nhịn không được mở miệng: “Hai mươi vạn!”
Cái này…
Cái này có thể cùng nhau chơi đùa không?
Vừa nãy còn tăng giá một hai ngàn, hiện giờ lại là tăng giá cả chục vạn?
Giá tiền này vừa ra, toàn quảng trường ngược lại đều hít một hơi khí lạnh, Thái tử quả không hổ là Thái tử, có phủ Quốc Cữu làm chỗ dựa đúng là giàu có nhỉ!
Lần này, Bách Lý tướng quân cũng không theo tiếp, ở đây cũng không còn bất kỳ người nào theo nữa, Long Thiên Mặc lấy giá hai mươi vạn lượng để mua một gốc Đương Quy từ Tần vương phủ.
Mục Lưu Nguyệt cũng chẳng yêu thương gì người chồng tương lai này, lại gửi gắm không ít hy vọng, nàng nhịn không được cảm khái, Thái tử cùng thực lực phía sau quả là vượt xa tưởng tượng của nàng.
Nàng còn tưởng Thái tử bỏ ra nhiều tiền như vậy hẳn cũng sẽ cẳng thẳng, không ngờ hắn vẫn hào khí như cũ, trời mới biết được căn cơ của hắn vững chắc tới cỡ nào?
Kiện thứ nhất cứ như vậy được đấu giá lấy đi một cách vui vẻ.
Tì nữ bưng kiện dược liệu thứ hai lên, Triệu ma ma mạnh tay nhấc lên, tất cả mọi người đều mong muốn kiện dược liệu thứ hai này sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng sự thật đã chứng minh, Hàn Vân Tịch là Vương phi keo kiệt nhất thế giới.
Kiện dược liệu thứ hai là Quyết Minh Tử, hơn nữa lại chỉ có một hạt.
Hết lần này đến lần khác đều là thứ đồ không tốt, mọi người vẫn phải tranh nhau ra giá, coi như cuối cùng không đấu giá được thì tốt xấu gì cũng từng ra giá, không đến nỗi làm trò cười.
Cũng giống kiện thứ nhất, giá khởi điểm năm ngàn lượng.
Lần này, Mục Lưu Nguyệt vẫn ra sức ra giá, có người ra giá nàng ta sẽ lập tức ra giá cao hơn, cơ hồ muốn cướp hết danh tiếng của tất cả mọi người.
Chỉ tiếc, bất kể là Long Phi Dạ hay Thái tử đều chẳng thèm nhìn nàng ta lấy một lần, ngược lại Hàn Vân Tịch lại hứng thú nhìn nàng ta chằm chằm.
Hàn Vân Tịch thấy khó hiểu, nha đầu này không biết Thái tử cầm kim bài đến tranh giá hay sao? Nàng ta hứng phấn vậy làm gì?
Đương nhiên, cho dù Mục Lưu Nguyệt cứ tăng giá, cùng cùng vẫn không đấu giá được.
Bởi vì, kiện thứ hai vẫn bị Thái tử mua mất như cũ, vẫn ra giá hai mươi vạn lượng.
Khi kiện thứ ba bắt đầu cạnh tranh, Vinh thân vương đè tay Thái tử lại: “Thái tử, qua rồi.”
Đã vượt qua dự đoán, bốn mươi vạn lượng, đã vượt xa dự đoán của bọn họ, nếu tiếp tục mua thì hôn lễ thật sự không cần tổ chức nữa..
Thái tử không mở miệng, nhưng ai biết thừa dịp Vinh thân vương không chú ý hắn liền giơ tay: “Mười lăm vạn lượng”
Vinh thân vương suýt nữa thổ huyết, đấu giá là dùng tiền mặt, đến lúc đó lấy đâu ra nhiều tiền mặt như vậy? Chẳng lẽ phải đến Quốc Cữu phủ mở miệng?
Đáy mắt Mục Thanh Vũ lướt qua một tầng lãnh ý, từ đầu đến cuối không lên tiếng, mà sau lưng hắn, Mục Lưu Nguyệt đối với vị phu quân tương lai này thật là tình cảm ngưỡng mộ trỗi dậy cuồn cuộn như nước trên sông.
Nàng thậm chí không nhịn được mà suy nghĩ, có một nam nhân vừa có quyền vừa có tài lại quyết đoán như vậy, nàng ta sao có thể không thích chứ?
“Mười lăm vạn! Có người trả giá cao hơn không?” Triệu ma ma hưng phấn hô to.