Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 355: Tần vương thật hư (1)



Hai kiện dược liệu trước đều bình thường như vậy, kiện dược liệu thứ ba há nào có tiếng, chỉ là một gốc Cỏ Huyên mà thôi.

Mọi người đã không quan tâm dược liệu là gì, chỉ quan tâm cạnh tranh giá cả.

“Mười lăm vạn, còn ai ra giá nữa không?” Triệu ma ma lại hô to một tiếng.

Toàn cảnh một vùng yên tĩnh, tựa hồ không có ai định ra giá nữa.

Hai kiện dược liệu trước, Thái từ đều dựa vào giá cao hai mươn vạn mà đấu giá thắng. Kiện dược liệu thứ ba, Thái tử vậy mà lại ra giá mười lăm vạn.

Nhìn dáng vẻ Thái tử bình thản ung dung, dáng ngồi ngay ngắn, nghiêm nghị, mọi người ở đó đều nhao nhao xúc động, không ngờ Thái tử và phủ Quốc cữu sẽ có tài lực như vậy. Phải biết là, đấu giá từ thiện nhưng phải trả bằng tiền mặt.

Cái gì gọi là tiền mặt? Tiền mặt chính là những thỏi bạc trắng bóng, là có thể lập tức đổi bạc ra tiền giấy ở tiền trang, hoặc là thẻ vàng có thể trực tiếp sử dụng.

Kẻ có tiền có hai loại, một loại là nhà giàu không bỏ ra được một khoản tiền mặt lớn, tài sản của bọn họ là dinh thự, ruộng đồng, sản nghiệp thậm chí bao gồm cả các đồ vật sưu tầm cộng lại. Muốn bọn họ lấy ra một khoản tiền lớn, đa số phải cần thời gian đi quay vòng biến đổi hiện vật. Một loại nhà giàu khác có thể vung tiền như rác, tùy tiện vung tay liền ra một lượng lớn bạc trắng, vàng ròng. Lọai phía sau không nghi ngờ gì chính là những kẻ khoe khoang nhất.

Nếu như Thái tử đấu giá được kiện dược liệu thứ ba kia, vậy tổng giá trị chính là năm mươi lăm vạn lượng đó! Đây thật sự không phải là con số nhỏ.

Triệu ma ma đã hô hai tiếng rồi, chính lúc mọi người đầu cho rằng tất cả kết cục đã định, không ngờ Bách Lý tướng quan lại mở miệng: “Bốn mươi vạn!”

Lời này vừa nói ra ra, toàn bộ nơi đây oanh động!

Cũng không biết Triệu ma ma là bị dọa thật hay giả, bà ta kinh ngạc: “Bách Lý tướng quân, người nói gì cơ?”

“Bốn mươi vạn, lão phu ra giá bốn mươi vạn!" Bách Lý tướng quân đặc biệt đứng dậy.

Triệu ma ma liên tục gật đầu, được rồi, bà ta thật sự đã bị hù dọa.

Tiền của Bách Lý tướng quân còn không phải là tiền của chủ nhân nhà bà ta sao? Cần phải biết, nuôi quân là tốn tiền nhất, đặc biệt là thủy binh. Chủ nhân rất xem trọng thủy sư trên tay Bác Lí tướng quân kia, cho dù hàng năm triều đình đều phát tiền cho phủ của Bách Lý tướng quân, nhưng chủ nhân nhà bà cũng trợ cấp không ít đâu!

Bách Lý tướng quân điên rồi sao? Thế mà lại hô lên “bốn mươi vạn”, đây là tổng số tiền Thái tử đấu giá hai lần đó.

Đừng nói Triệu ma ma, chính Hàn Vân Tịchcũng đã bị chấn động. Mặc dù Tần Vương điện hạ có tiền, nhưng lần này là để Thái tử và phủ Quốc cữu chi tiền, chứ không phải là bản thân chi tiền mà!

Hàn Vân Tịch quay đầu nhìn Long Phi Dạ, chỉ thấy Long Phi Dạ ngược lại không chút chấn động nào. Hàn Vân Tịch suy nghĩ, “bốn mươi vạn” của Bạch Lí tướng quân trùng hợp như vậy, không phải là cố ý đấy chứ?

Mọi người ở đây dường như cũng như Long Phi Dạ không có chút chấn động nào. Lông mày tuấn lãng của Long Thiên Mặc sớm đã nhíu chặt lại.

Hắn vô cùng mẫn cảm đối với “bốn mươi vạn” này. Bách Lý tướng quân ra cái giá này đối với kiện dược liệu cuối cùng, là muốn ngang tài ngang sức với hắn ta đây!

Trước khi hắn tới tham gia thọ yến đã nói với phụ hoàng, phủ Tần Vương ỷ vào thọ yến của Thái phi bán đấu giá trừ tai, sớm đã một bước giành được lòng dân. Lần này hắn ta tham gia thọ yến, nhất định phải đấu giá thành công tất cả vật phẩm đấu giá từ thiện mới xem như lấy cướp được danh tiếng, mới có thể đè xuống thế lực của phủ Tần Vương, trở thành trung tâm của dư luận.

Hắn vốn dĩ đối với Tần Vương điện hạ là tôn trọng từ đáy lòng, nhưng mà tôn trọng bao nhiêu, Tần Vương điện hạ cũng là đối địch với hắn. Tần Vương điện hạ không chỉ sẽ là kình địch “tranh đoạt” hoàng vị với hắn, thậm chí có thể sẽ là kình địch “kế thừa” hoàng vị.

Trong tình thế này, hắn nhất định phải đứng về phía phụ hoàng, coi như mấy năm nay hắn không đấu lại phụ hoàng nhưng mà hắn có thể đợi. Phụ hoàng chung quy là sẽ già đi, hắn chỉ cần không nảy sinh ra vấn đề lớn, sẽ có một ngày có thể danh chính ngôn thuận thừa kế hoàng vị.

Thế nhưng Tần Vương điện hạ và phụ hoàng không giống nhau, Tần Vương điện hạ quá trẻ trung, chỉ lớn hơn hắn có ba buổi thôi.

Lần này, hắn không muốn thua phủ Tần Vương!

Huống chi, hắn cũng đã có tâm tư, hắn chính là cố ý tiêu hao tiền bạc của phủ Quốc cữu để chính mình đọ sức lòng dân.

Phụ hoàng đề phòng phủ Quốc cữu, hắn thực ra cũng đề phòng như vậy. Trong lịch sử rất nhiều chuyện bên ngoại tham gia vào chính sự, hoạn quan chuyên quyền.

Hoàng tộc tôn quý đến đâu thì đã sao, đã có rất nhiều chuyện chư hầu ỷ lệnh ép thiên tử. Hắn ta không mong sẽ có một ngày, bản thân lên ngôi, nhưng lại nghe lệnh của Quốc cữu gia.

Nếu như không phải hắn bệnh nhiều năm, xu thế tất yếu, lại bị phụ hoàng coi như con rơi, hắn chưa chắc sẽ nhờ cậy vào phủ Quốc cữu như hiện tại.

Bây giờ, hắn chỉ có thể thận trọng từng bước, ngấm ngầm chịu đựng tất cả trong lòng.

Tất cả, cho dù là Vinh Thân Vương, hắn cũng chưa từng nói.

Trong tiếng nghị luận, Triệu ma ma đã quên việc hỏi đấu giá, ai biết đâu Long Thiên Mặc đột nhiên đứng dậy, Vinh Thân Vương không cản được.

Hắn nói: “Năm mươi vạn lượng!”

Không giống với một mảng xôn xao trước đó, lúc này toàn nơi đây tất cả lại yên tĩnh trở lại.

Năm mươi vạn?

Đây đâu có phải là đấu giá từ thiện, đây thật sự là đang đấu độ giàu có!

Không ngờ, Bách Lý tướng quân thế mà lại cắn chặt không thả: “Một trăm vạn!”

Chuyện này…

Thế của Long Thiên Mặc lớn tới đâu cũng trong chớp mắt bị áp xuống! Tất cả mọi người đều nhìn về phía Bách Lý tướng quân, thổn thức, rung động.

Sau thọ yến của Thái hậu thọ, dường như tất cả mọi người đều biết chính chủ sau lưng Bách Lý tướng quân là Tần vương điện hạ. Bách Lý tướng quân ra giá như vậy, không nghi ngờ gì chính là Tần Vương ra giá, nói cách khác, phủ Tần Vương không chỉ là đấu giá từ thiện mà còn đưa ra giá cao như vậy.

Cách chơi này, sự mạnh tay này, ai không tín phục? Không khen ngợi?

Lúc này, đám người đột nhiên phát hiện Tần Vương điện hạ dường như so với tưởng tượng càng giàu có!

Long Thiên Mặc kinh ngạc nhìn Bách Lý tướng quân, hô hấp đã hỗn loạn, một trăm vạn… quả thực khiến hắn không dám tiếp tục tăng giá.

Nếu như hắn lại tăng thêm, tổng số tiền sẽ vượt qua một trăm bốn mươi vạn, hắn không thể không cân nhắc việc phủ Quốc cữu có thể gồng gánh được lượng tiền mặt lớn như vậy không.

Phải biết, quy tắc đấu giá từ thiện đầu là sau khi đấu giá, trả trước một nửa số tiền, số còn lại nhất định phải thanh toán trong vòng mười ngày. Chẳng may đến khi đó, không nắm chắc nhiều tiền như vậy, quá mất mặt rồi!

Thế nhưng, hắn rất muốn tiếp tục tăng giá!

Luôn suy nghĩ cử dộng kia của Bách Lý tướng quân, Hàn Vân Tịch đột nhiên hiểu ra rồi. Nàng dám khẳng định rằng Bách Lý tướng quân vốn không phải muốn đấu giá thật mà là cố ý nâng giá lên, buộc Long Thiên Mặc phải tăng giá!

Hàn Vân Tịch giảo hoạt nhếch miệng cười, “Triệu ma ma còn ngây người ra đó làm gì nữa? Mau gõ chùy đi!”uốn đấu giá thật mà là cố ý nâng giá lên, buộc nhất định phải thanh toán trong vòng mười ngày. chí bao gồm cả

Não bộ Triệu ma ma trống rỗng, ngây ngốc gõ xuống một tiếng chùy: “Keng”, một tiếng vô cùng vang dội.

“Một trăm vạn lần thứ nhất! Còn có ai tăng giá không?”

Nơi đây… một khoảng yên lặng!

“Một trăm vạn lần thứ hai, còn có ai tăng giá không?” Triệu ma ma lại hô to.

Mọi người vẫn hoàn toàn im lặng như cũ, chỉ còn lại tiếng mọi người hít thở. Long Thiên Mực vẫn đứng nguyên đó, ngừng thở, chỉ thiếu một chút nữa là bị kích đọng rồi, là giơ tay ra giá rồi, nhưng hắn cuối cùng vẫn nhịn được.

“Một trăm vạn lần thứ ba, còn có ai tăng giá không?”

Triệu ma ma hô hào, giơ cao cây chùy, rất nhanh sẽ đánh xuống.

Nhất thời, toàn bộ ánh mắt mọi người đều hội tụ tại cây chùy, bao gồm cả Hàn Vân Tịch và Bách Lý tướng quân đều khó tránh có chút hồi hộp. Bọn họ nâng giá như vậy, liệu ngược lại có đem dây buộc mình không? Không những không làm cho Thái tử tang giá, mà ngược lại mất đi năm mươi vạn hắn đưa ra lúc đầu?

Cây chùy đấu giá chậm rãi, chậm rãi rơi xuống mặt bàn.

Long Phi Dạ đơn độc, động tác ưu nhã nhấc chén tà lên, rủ mắt xuống thưởng thức trà, dương dương tự đắc. Trong không khí hồi hộp, một hoa, một trà, một thế giới.

Ngay trong lúc yên tĩnh này, đột nhiên có người đứng dậy. Không phải ai khác, chính là con trai đơn truyền độc nhất của phủ Quốc cữu, đứa cháu trai được Thái hậu yêu thương nhất, biểu đệ của Thái tử, công tử quần áo là lượt nhất Đế Đô. Tam công tử đại diện phủ Quốc cữu tham gia thọ yến của Thái phi, Lý Nhạc Viễn.

Hắn rất gầy, lại mặc một cẩm phục mở tay áo không vững chắc, đeo một sợi dây chuyền châu ngọc lớn, vai nghiêng về một bên, cơ thể run rẩy một cách tùy tiện, một chút thế đứng cũng không có.

Hàn Vân Tịch vừa nhìn liền nhận ra người này, nhớ tới ngày ôn dịch uy hiếp Thiên Ninh đế đô, nàng từng tới phủ Quốc cữu cứu chữa cho hắn. Lúc đó tình hình rất căng thẳng, đến muộn thì hắn ta có thể đã mất mạng rồi.

Hắn vừa đứng lên, Hàn Vân Tịch liền thở phào. Nàng biết sự khích tướng của Bách Lý tướng quân đã thành công.

Lý Nhạc Viễn đứng đó một hồi, đợi đến khi tất cả mọi người nhìn đến mình, hắn mới thảo mãn cười lạnh, chậm rãi ung dung ra khỏi chỗ ngồi.

Đương triều Quốc cữu gia là một hồ ly đa mưu túc trí, là người âm điệu cực kỳ thấp, làm sao lại nuôi được một đứa con trai như thế này? Chỉ có thể nói là tần phế được sủng!

Thấy thế, động tác của Triệu ma ma dừng trên mặt bàn, cây chùy đấu giá chỉ cách mặt bàn khoảng ba bốn tấc.

Trước mắt bao người, Lý Nhạc Viễn nghênh ngang đi tới bục đấu giá, ai ngờ hắn đoạt lấy cây chùy đấu giá, quay người nhìn qua toàn bộ mọi người, lớn tiếng hỏi: “Hai trăm vạn, có người tăng giá không?”

Nơi đây đã rất yên tĩnh, lời này hắn vừa nói ra, càng yên tĩnh một cách khó mà hình dung, thậm chí ngay cả tiếng hít thớ cũng không có, có đến bao nhiêu ngưới nín thở!

Long Thiên Mặc và Vinh Thân Vương trong nháy mắt trợn tròn mắt. Không thể không nói, Hàn Vân Tịch cũng trợn tròn mắt. Nàng biết hắn sẽ tăng giá, chỉ là không ngờ sẽ là cách tăng giá như vậy!

Lúc này, khóe miệng Long Phi Dạ cuối cùng cũng cong lên vẻ hài lòng, Bách Lý tướng quân không tăng giá thêm nữa.

“Không có ai sao?”

Lý Nhạc Viễn biết rõ còn cố hỏi, chơi như rơi xuống một cái búa.

“Bách Lý tướng quân, ông còn tăng thêm không”

Hắn thế mà còn khiêu khích: “Không thêm nữa nha, không thêm ta gõ chùy, ông đừng hối hận.” Nói rồi lại hạ chùy xuống.

Hắn không dám trực tiếp khiêu khích Tần Vương, lại không nghi ngờ gì lườm Tần Vương một cái, tiếp tục hỏi: “Ở đây, còn ai tăng giá không? Nếu không, bản thiếu gia gõ một tiếng quyết định đấy!”

Không có!

Trong tình huống này, tang thêm tiền sẽ phải chi ra số tiền hai trăm vạn. Trì trệ, đều không có ai lên tiếng.

Lý Nhạc Viễn vô cùng đắc chí: “Chư vị, thật ngại quá, được chuyển nhượng rồi.”

Hắn nói xong, gõ mạnh chùy xuống, “keng" một tiếng, vang vọng cả viện.

Lần này phủ Quốc cữu nhận được thư mời, phụ vương và gia gia chắc chắn không dễ dàng cho phủ Tần Vương mặt mũi, vốn dĩ là mẫu thân tới, nhưng mẫu thân ốm rồi, hắn đành tới.

Hắn có tiếng tiêu tiền như nước, mỗi lần đều bị phụ thân mắng. Lần này trước khi đi, phụ thân dặn đi dặn lại, nhất định không thể đấu giá với Thái tử, nhất định không thể đoạt danh tiếng với Thái tử.

Danh tiếng của Thái tử thịnh như thế, hắn mặc dù ngo ngoe muốn hành động, lại cũng an phận mà xem. Nhưng mà, sau đó tình thế đã thay đổi, hắn không ngồi yên được nữa.

Không đoạt danh tiếng với Thái tử, cũng có thể đoạt danh tiếng với Bách Lý tướng quân chứ?

Hắn mới mặc kệ lần đấu giá này có ý nghĩa gì, hắn chỉ biết là Thái tử không chống đỡ được, hắn liền đoạt lấy, bất kể thế nào, không thể để thế lực của phủ Tần Vương tiếp tục kiêu ngạo.

Hai trăm vạn, quyết định như vậy đi! Đấu giá kết thúc.

Kết thúc thật rồi sao?

Không, Tần Vương điện hạ vẫn còn việc nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.