Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 356: Tần vương thật hư (2)



Ba cái chùy cũng rơi rồi, dược liệu thứ ba phải dùng giá trên trời hai trăm vạn lượng bạc thì Tam công tử Lý Nhạc Viễn Quốc Cữu phủ mới lấy được.

Đến tận bây giờ, ba món dược liệu này đều được đấu giá, buổi đấu giá cũng kết thúc rồi, cũng không ai nghĩ nhanh như vậy, còn chưa tới nửa canh giờ.

Lý Nhạc Viễn nghênh ngang trở lại chỗ ngồi, đến bây giờ hắn cũng chưa biết mình đã làm một chuyện ngu xuẩn đến nhường nào.

Nhưng ở đây có rất nhiều người thông minh, phần lớn đều đã phản ứng được. Bách Lý tướng quân cũng không phải thực sự muốn đấu giá, rõ ràng là cố ý nâng giá lên.

Nếu như không có Bách Lý tướng quân làm lộn xộn, món dược liệu thứ ba sẽ bị Thái tử dùng mười lăm vạn giành được, nhưng Bách Lý tướng quân vừa ra giá, lại thêm Lý Nhạc Viễn ngu ngốc cuối cùng Quốc Cữu phủ phải bỏ thêm một trăm tám mươi lăm vạn lượng.

Một trăm tám mươi vạn thật sự không phải số nhỏ, cũng không biết Quốc Cữu gia nghe được tin tức này, có bị tức chết tươi hay không? Dù sao, ở đây có người mừng rỡ, có người buồn rầu!

Lý Nhạc Viễn không coi chuyện này ra gì, dù sao hắn biết phụ thân hắn rất có tiền, về phần có bao nhiêu tiền hắn cũng không rõ lắm, có lẽ sẽ trả được thôi.

Sắc mặt của Long Thiên Mặc và Vinh Thân vương trắng bệch, Mục Thanh Vũ rất muốn cười, lại nhịn không cười, mà Mục Lưu Nguyệt sau lưng hắn đã nhìn đến ngây người, nàng không thể không suy nghĩ một vấn đề, Quốc Cữu phủ thật sự giàu như vậy sao?

Không ít người đều lén nhìn về Tần Vương điện hạ đang thanh thản uống trà, không chịu được liên tục rùng mình, mọi hành động của Bách Lý tướng quân, không phải đều bị vị Vương gia lạnh lùng này biết hết chứ.

Người đàn ông yên tĩnh nhất ở đây mới là người đáng sợ nhất.

"Điện hạ, cao minh." Hàn Vân Tịch thấp giọng, nàng vốn chỉ muốn gài Quốc Cữu phủ mấy chục vạn lượng, không nghĩ rằng Long Phi Dạ giúp nàng tăng mấy lần.

Long Phi Dạ nhàn nhã rót một chén trà cho nàng, không nhiều lời.

Lúc này Triệu ma ma cười không ngậm miệng được, đang muốn tuyên bố buổi đấu giá đã kết thúc, lúc này, ngoài viện truyền đến giọng rất to: "Thái hậu nương nương giá lâm!"

Đúng vậy, Lý thái hậu tới.

Ngoại trừ Tiên đế và Hoàng đế, lão gìa bà chưa từng hạ mình đến thọ yến của bất cứ ai, nhất là khi đối đầu một mất một còn với Nghi thái phi, bà càng không hạ mình.

Nhưng lần thọ yến này không giống trước kia, tình thế cũng không giống, bà không thể không đến.

Đương nhiên, bà nhất định phải nâng giá lên, khoan thai chậm trễ mà tới.

Đến trễ thì đến trễ, bà cũng đã tính toán thời gian, sau tiệc chay chính là buổi đấu giá từ thiện, bà nghĩ buổi đấu giá từ thiện này ít nhất cũng đấu giá mười món dược liệu.

Bà đến lúc này, không quá sớm cũng không quá muộn, vừa vặn có thể đấu giá được gì đó, thể hiện quyết tâm đối với bách tính gặp nạn, sau đó uống mấy chén trà đã có thể hồi cung.

Mọi người đều nhìn về phía cửa đại viện, chỉ thấy Thái hậu nương nương mặc thường phục, chỉ dẫn theo hai ba cung nữ tới.

"Thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Mọi người đều đứng dậy hành lễ.

Lông mày lá liễu hiền từ và khuôn mặt tươi cười chân thành của Thái hậu: "Miễn lễ miễn lễ, tất cả mọi người miễn lễ."

Đám người nhao nhao bình thân, đều vô cùng buồn bực, tin tức không thể truyền đi nhanh như vậy, Thái hậu định không phải bởi vì Lý Nhạc Viễn ra giá cao như vậy mà đến. Thế nhưng buổi đấu giá cũng đã kết thúc rồi, lão già bà còn đến làm gì nữa?

Thái hậu ung dung cao quý ngồi bên cạnh Vinh Thân vương, lườm Triệu ma ma trên sàn đầu giá một chút: "Tiếp tục đi."

Bà nói rồi nghiêng đầu nhìn Vinh thân vương thấp giọng nói: "Các ngươi ra giá chưa?"

Ai ngờ Lý Nhạc Viễn lại cười nói: "Cô nãi nãi, đấu giá đã kết thúc từ lâu rồi!"

Thái hậu lập tức lúng túng.

Kết thúc? Làm sao có thể?

Bầu không khí yên tĩnh khiến Thái hậu càng thêm xấu hổ, bà ho nhẹ vài tiếng, thấp giọng hỏi Vinh Thân vương: "Xảy ra chuyện gì?"

Vinh Thân vương cũng không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng vẫn lời ít mà ý nhiều nói chuyện xày ra chưa đến nữa canh giờ ban nãy cho Thái hậu nghe.

Lập tức, xấu hổ gì Thái hậu cũng không thèm quan tâm nữa, phản ứng đầu tiên chính là trợn mắt trừng Lý Nhạc Viễn! Nếu không phải ngay trước mặt mọi người, bà nhất định sẽ tự tay đánh chết thằng ranh con này!

Hai trăm vạn tiền mặt, Quốc Cữu phủ hoàn toàn không cách nào lập tức lấy được!

"Tại sao có thể như vậy, sao chỉ có ba món?" Thái hậu thấp giọng hỏi, gấp gáp vô cùng.

Vinh Thân vương có thể nói cái gì chứ, vấn đề này chỉ có thể hỏi Hàn Vân Tịch.

"Hoàng nãi nãi, làm sao bây giờ? Ít nhất phải giao một trăm hai mươi vạn tiền mặt trước." Long Thiên Mặc cũng không nhịn được lên tiếng, hôm nay hắn đến để đại diện Bảo Hoàng phái tới để đoạt danh tiếng, không thể mất mặt được.

Thái hậu tức giận đến cả người cũng không ổn, sắc mặt tái nhợt không ít, nhưng bà còn ra vẻ bình tĩnh, cười cười: "Xem ra ai gia đến chậm rồi?"

Bà vừa ứng phó với tình thế bây giờ, vừa thấp giọng dặn dò: "Nhanh chóng sai người đi Quốc Cữu phủ, kêu Quốc Cữu phủ nghĩ biện pháp."

Bà không nghĩ ra biện pháp gì, dù cho bà lấy tòan bộ số tiền son phấn tháng này của hậu cung cũng không thể có được một số tiền lớn như vậy.

Kho của nhà nước căng thẳng mấy năm nay, phúc lợi của hậu cung thật ra cũng không còn tốt như trước nữa, vì giữ thể diện, lần thọ yến trước bà đã bỏ ra không ít tiền riêng.

Bà hiểu rõ Quốc Cữu phủ như vậy, cho dù phủ thượng không có nhiều tiền mặt như vậy, Quốc Cữu gia cũng sẽ nghĩ biện pháp.

"Sai người đi từ lâu rồi, lúc này đoán chừng cũng chưa tới." Vinh Thân vương thấp giọng trả lời. Vùng ngoại ô cung cách trung tâm Đế đô khá xa, nếu không Thái hậu cũng nhận được tin tức từ lâu rồi, sẽ không thành ra thế này.

"Đi là được rồi, đừng vội, Quốc Cữu gia nhất định sẽ có đủ ngân lượng."

Bà nói rồi thanh thản nâng chén trà lên, hỏi: "Tần Vương, mẫu phi con đâu, thọ yến mà sao không thấy bóng người."

Mặc dù tuổi tác bà cũng đã cao, ngủ không đủ giấc thường xuyên hồ đồ, thế nhưng cũng trải qua không ít mưa gió, trước mắt bao người, Thái hậu vẫn miễn cưỡng cố gắng.

Về công, không thể mất lòng tin của Bảo Hoàng phái.

Về tư, trước đây không lâu bị Hàn Vân Tịch gây khó dễ một lần, lần này đấu giá từ thiện, cho dù ra giá hơn hai trăm vạn, bà cũng nhất định phải giành được khẩu khí, không cho phủ Tần Vương đạt được.

"Mẫu phi nhiễm phong hàn, đã về phủ trước rồi. Nếu Thái hậu nương nương nhớ có thể đến phủ thăm." Long Phi Dạ nói chuyện từ trước đến nay cũng không khách sáo.

Sao Thái hậu có thể đi phủ Tần Vương thăm hỏi Nghi thái phi chứ?

Nhưng bà vẫn thể hiện lo lắng: “Sao không cẩn thận như vậy, truyền thái y chưa?"

Đây không phải nói thừa sao? Bệnh tất nhiên phải truyền thái y.

Thái hậu rõ ràng đang kéo dài thời gian, Hàn Vân Tịch cũng không có tính nhẫn nại cao như vậy, vội vã nghĩ cách ép Thái hậu và Lý Nhạc Viễn lấy bạc ra.

Chỉ là nàng đang muốn thúc giục Triệu ma ma nhanh chóng kết thúc buổi đấu giá, Long Phi Dạ lại cản lại: "Không vội."

Không vội?

Tên này muốn làm cái gì? Còn có thể làm cái gì nữa sao?

Buổi đấu giá đã thành công mỹ mãn, gài đến không thể gài hơn nữa rồi!

Hàn Vân Tịch nghĩ không ra Long Phi Dạ còn có chuyện gì, nhưng vô củng nguyện ý nhẫn nại chờ.

Long Phi Dạ không chút để ý tới Thái hậu, Thái hậu cùng những người khác trò chuyện, tất nhiên là không ai dám kiêu ngạo giống Long Phi Dạ, mọi người tại đây đều cung kính trả lời.

Nói chuyện phiếm một hồi, thời gian trôi qua vô cùng nhanh, rất nhanh, thái giám bị phái đi Quốc Cữu phủ vội vã chạy về.

"Thái hậu nương nương, Quốc Cữu gia nói, nội trong hôm nay có thể lấy được một nửa tiền mặt, còn lại, trong mười ngày lấy không có vấn đề gì cả." Tiểu thái giám bẩm báo cẩn thận, thật ra hắn rất muốn nói câu Quốc Cữu gia nói trước đó, đập hết đồ có thể đập trong phòng trước, sau đó rút dao làm thịt bất cứ người nào ở đó.

Nghe xong câu này, Thái hậu và Vinh Thân vương, Thái tử đều thở một hơi.

"Vấn đề không lớn là được rồi." Thái tử nhàn nhạt nói.

"Mặc dù ra giá rất cao, nhưng ít ra có thể giúp chúng ta giành lại danh tiếng, nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng của phủ Tần Vương cũng ở sau Thái tử và Quốc Cữu phủ." Vinh Thân vương cảm khái nói.

Đây xem như lời an ủi duy nhất!

Ra giá cao như vậy, ít nhất hoàn thành mục đích lần này cùa bọn họ, cũng không khiến Thái Tử mất trắng hai khoản tiền hai mươi vạn đấu giá trước đó.

"Đúng vậy đúng vậy, Thái tử, lúc về phái mấy người truyền chuyện này ra ngoài, đừng để ngân lượng mất trắng!" Thái hậu vội vàng nói.

Có kinh ngạc không nguy hiểm, ba người đều vui.

Nếu Quốc Cữu phủ đã nói, Thái hậu cũng không kéo dài thời gian, bà cười cười nói: "Trời không còn sớm nữa, nếu Tần Vương điện hạ đã không còn gì để đấu giá nữa, theo ai gia thấy, chúng ta nên giải tán."

Vẻ khiêu khích trong lời nói cũng không nhẹ.

Ở đây không ai dám nhiều lời, Thái hậu tự hào cảm khái: "Thái tử và Quốc Cữu phủ quan tâm bách tính, quan tâm dân gặp nạn, hào phóng giúp tiền, chính là đại hạnh của Thiên Ninh!”

Vừa dứt lời, không ít người ở đây liền hùa theo, rất nhanh liền từ khen ngợi đến ca công tụng đức.

Không thể không nói, tình thế phát triển đến bây giờ, Hàn Vân Tịch cũng có chút không cam lòng, mặc dù gài bẫy bọn hắn, nhưng luôn cảm giác gài không đủ!

Nàng quay đầu nhìn Long Phi Dạ, thấy Long Phi Dạ hoàn toàn không quan tâm bầu không khí ở đây, đang cúi đầu nói chuyện với Sở Tây Phong, giống như đang dặn dò cái gì đó.

Hàn Vân Tịch không thể không hoài nghi có phải liên quan đến hai chữ “Đừng vội” vừa mới phỏng đoán.

Triệu ma ma luôn vui vẻ đã có chút không vui, bà lười nhác nghe thêm những lời khen ngợi dối trá, thừa dịp mọi người nói chuyện, bà vội vàng lớn tiếng tuyên bố: "Chư vị, buổi đấu giá từ thiện kết thúc, khoản tiền hai trăm bốn mươi vạn lượng bạc này, hiến toàn bộ cho khu gặp nạn Hộ bộ, bán lương thực cứu trợ thiên tai! Mong Thái tử điện hạ và Tam công tử giao một nửa kinh phí cho Hộ bộ trong ngày hôm nay, trong vòng mười ngày giao đủ tất cả."

Thái tử lập tức đứng lên: "Nhất định rồi!"

Lý Nhạc Viễn cũng đứng dậy theo, vô cùng cuồng vọng: "Hôm nay đã có thể giao đủ, cần gì mười ngày, cống hiến chút tấm lòng nhỏ cho nhân dân gặp nạn mà thôi."

Mặc dù Thái hậu vẫn rất muốn kêu thằng ranh con này dừng lại, nhưng lúc này cũng rất tình nguyện để hắn phách lối, tiền cũng bỏ ra rồi, đương nhiên phải thỏa thích khoe khoang chứ, phải khiến Tần Vương bọn họ khó chịu.

Người phụ họa Lý Nhạc Viễn cũng rất nhiều, Triệu ma ma nói xong, vẫn không khống chế nổi hiện trường, nhưng ngay lúc này, Long Phi Dạ chậm rãi đứng lên.

Cả quá trình hắn không nói một lời, chỉ trả lời Thái hậu một vấn đề.

Lúc này, hắn im lặng đứng lên, nhưng không có bất cứ ai xem thường hắn,

Trong lúc nhất thời, hội trường hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả Thái hậu cũng im lặng!

Thấy mọi người xung quanh yên lặng vì mình, Long Phi Dạ nắm tay Hàn Vân Tịch, chỉ nhàn nhạt nói câu: "Triệu ma ma, bản vương hiến năm trăm vạn lượng, đợi chút nữa nói với Hộ bộ nói một tiếng, chút nữa bạc sẽ đến."

Vừa mới nói xong, mọi người đều trợn tròn mắt!

Trực tiếp hiến?

Đúng vậy, cho dù không tham gia đấu giá, cũng có thể trực tiếp quyên góp, không ai quy định nhất định phải thông qua đấu giá quyên góp mà!

Năm trăm vạn lượng đó!

Trong chốc lát, bốn mươi vạn lượng của Thái tử, hai trăm vạn lượng của Lý Nhạc Viễn cũng không phải là gì cả! Thật sự quá yếu! Còn tranh giành danh tiếng với người ta, đoạt lòng người gì nữa chứ?

Năm trăm vạn, gấp đôi bọn họ cộng lại!

Mà không phải người ta đấu giá bị ép giá lên lần này đến lần khác, mà người ta trực tiếp hiến đó!

Cái gì gọi là bá đạo, cái gì gọi là khẳng khái, cái gì gọi là hào phóng, cái gì gọi là quan tâm nhân dân, tính toán lợi ích cho dân, cái này mới đúng đó!

Quốc Cữu phủ bỏ ra một số bạc lớn như vậy, cuối cùng vẫn không lấy được danh tiếng cứu trợ thiên tai, lúc này mới được xem là gài bẫy triệt để!

Rất lâu Hàn Vân Tịch mới tỉnh táo lại, nhịn không được cười trộm: "Điện hạ, chàng thật là hư!"

Khóe miệng Long Phi Dạ nhếch nhẹ, nắm tay nàng xoay người rời đi, để lại một bóng lưng trong truyền thuyết.

Lúc này buổi đấu giá từ thiện mới thật sự kết thúc, sắc mặt của Thái hậu, Thái tử...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.