Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 369



Lão gù chậm rãi ngẩng đầu lên, Hàn Vân Tịch lập tức bị dọa cho giật mình.

Chỉ thấy lão gù này còn một bên mắt, là một Độc Nhãn, mặt mũi nhăn nheo, Thiên Câu vạn hác, biểu tình hung hãn, dữ tợn!

Long Phi Dạ không nói gì, tiện tay ném qua cho lão một thỏi vàng, lão gù tuy mù, nhưng tay mắt còn lanh lẹ, thoáng cái liền tóm lấy vàng.

Hắn tham lam cắn cắn xác định là vàng thật, thái độ lập tức biến hoá, thanh âm cũng ôn hòa rất nhiều, "Đại gia, mời vào!"

Hàn Vân Tịch liếc mắt về thỏi vàng, thật lòng thương tiếc thay Tần Vương điện hạ! Người này rốt cuộc giàu có, xuất thủ luôn xa hoa như vậy.

Long Phi Dạ sản nghiệp tuy nhiều, nhưng cũng không dễ kiếm tiền đến vậy. Người ngoài không biết hắn giàu có, ít nhất nàng biết hắn có vô vàn vàng bạc châu báu, có thứ còn giá trị liên thành trong tay.

Chẳng lẽ Long Phi Dạ đào được Bảo Khố?

Có lão gù dẫn đường, bọn họ xuyên qua một hang núi liền bắt đầu đi xuống, rất nhanh, một thế giới ngầm náo nhiệt liền phơi bày trước mặt Hàn Vân Tịch.

Nơi này có thể xưng là thành trì dưới đất, trừ điểm ở dưới lòng đất, còn lại không khác gì thành trì trên mặt đất, đường phố, cửa hàng, phòng lâu vũ, nên có đều có, đèn đuốc sáng choang, có thể nói Bất Dạ Thành – Thành Ánh Sáng.

Không giống chợ đen Ba Đường có lịch sử lâu đời, chợ đen Thiên Vực là sau khi Thiên Ninh Quốc thành lập mới tạo thành. Còn về phía sau, khu vực chợ đen có người điều khiển hay không, liền không biết được.

Chỉ biết, quản lý chỗ này gọi là hiệp hội Thiên Vực, người trong hiệp hội là do từng thế lực lớn trong từng ngành sản xuất của chợ đen Thiên Vực tạo thành.

Hiệp hội Thiên Vực quản lý khu vực chợ đen rất thả lỏng, chỉ giới hạn đối với giao dịch người thu bảo hộ phí dùng mà thôi.

Đối với việc ra vào chợ đen Thiên Vực, cho tới bây giờ cũng không có hạn chế, bất luận là ai đều có thể đến, cũng đều có thể đi.

Đương nhiên, thả lỏng như vậy để ám chỉ chợ đen Thiên Vực cường đại, cường đại tới nỗi không úy kỵ Quan phủ đến điều tra.

Bất quá, ở Vân Không đại lục, từ xưa tới nay vẫn tồn tại chợ đen, triều đình chỉ có thể tiến hành chèn ép, ra lệnh cấm một số thành phố " đen" quy mô nhỏ. Đối với chợ đen lớn như Thiên Vực thì còn chưa bao giờ có hành động gì. Bởi đứng sau những chợ đen có quy mô lớn đều là những thế lực mạnh chống lưng, mối quan hệ quá phức tạp. Nếu triều đình có động tĩnh, có khả năng sẽ rút giây động rừng, cuối cùng triều đình sẽ rơi vào tình huống khiêng đá đập chân mình, không bắt được gà còn mất thêm nắm gạo.

Không thể không nói, Long Phi Dạ đến chợ đen, tự mình điều tra Phủ Quốc Cữu tham ô là mạo hiểm cực lớn. Vì ở chỗ này, giao dịch cũng được hiệp hội Thiên Vực bảo vệ.

Long Phi Dạ đứng đối lập với hiệp hội Thiên Vực, một khi sự tình lộ ra ngoài, Long Phi Dạ sẽ là kẻ thù với toàn bộ chợ đen Thiên Vực, thậm chí là kẻ thủ của toàn bộ chợ đen ở Vân Không đại lục.

Hàn Vân Tịch theo Long Phi Dạ đi dạo mấy con phố một vòng, nhìn được không ít thứ thị trường chợ đen mua bán, nàng thấp giọng, "Điện hạ, ngoài này gió có chút lớn."

"Phủ Quốc Cữu so với Thiên Huy còn ác hơn, phải diệt trừ!" Long Phi Dạ rất kiên định.

Hắn mang theo Hàn Vân Tịch đi tiếp mấy vòng, một lúc sau, rốt cuộc cũng đi tới khu giao dịch lương thực. Khu vực này không giống những khu náo nhiệt khác. Nơi này ảm đạm, vắng tanh, chỉ mấy nhà kho là mở, trong kho cũng không có sẵn bao nhiêu lương thực.

Những nhà kho này, mặc dù đi bán lương thực nhưng số lượng rất ít, còn lại đều là khâu trung gian. Bọn họ làm trung gian giới thiệu, không buôn bán.

Nếu có người muốn bán lương thực sẽ phải tới tìm bọn họ, bọn họ tự có biện pháp giúp người bán lương tìm được khách hàng thích hợp. Ngược lại, có người muốn mua lương cũng tìm bọn họ, bọn họ sẽ giúp người mua lương tìm tới người bán thích hợp.

Đây chính là dẫn dắt giới thiệu, còn gọi là người chỉ điểm. Khi mua bán lương thực thì tự hai bên khách hàng ra mặt giao dịch, hoặc cho kẻ khác thay mặt giao dịch, mua bán xong cũng không biết đối phương là ai, thân phận gì. Nhiều giao dịch trong chợ đen đều dùng cách này, chỉ khác là sau khi mua bán xong người chỉ điểm thu bao nhiêu phí hoa hồng môi giới.

Cách thức mua bán bí mật này, trên mặt đất cũng rất bình thường, chẳng qua trong các chợ đen người điềm chỉ càng chuyên nghiệp, mua bán cũng lớn hơn nhiều.

Những điều này, Hàn Vân Tịch tất nhiên không biết.

Long Phi Dạ dắt tay Hàn Vân Tịch đi dạo, một bên thấp giọng giải thích cho nàng. Hàn Vân Tịch là một người thông minh, nói một chút liền hiểu, Long Phi Dạ rất hài lòng.

Hai người đóng giả khách hàng, ở mấy nhà kho hỏi thăm một phen, Hàn Vân Tịch nhịn mấy phen, suýt nữa phì cười. Cơ hồ tất cả mọi người đều nói tin tức một trăm ngàn gánh lương, không ai nói tới Phủ Quốc Cữu bán năm chục ngàn gánh.

Tin tức bán một trăm ngàn gánh lương dĩ nhiên là Long Phi Dạ cố ý thả tin ra ngoài, người này người còn chưa tới chợ đen, mà đã khuấy đảo hết thị trường.

Vốn đang thảo luận đề tài nóng Phủ Quốc Cữu bán năm chục ngàn gánh, bây giờ năm chục ngàn gánh cũng không có người để tâm, ngay cả người chỉ điểm cũng lười làm trung gian giới thiệu.

"Ông chủ, một trăm ngàn gánh chúng ta không mua nổi, năm chục ngàn gánh có hay không?" Hàn Vân Tịch khiêm tốn hỏi.

"Khách quan, lúc này lương thực không đắt, một trăm ngàn gánh cũng không đáng bao nhiêu tiền, có thể tới nơi này, ngài còn kém chút tiền như vậy sao?"

Chủ tiệm cười ha hả nói, thúc đẩy tốc độ giao dịch, bọn họ rút ra tiền thuê thì cũng càng cao, bọn họ tự muốn ngoài thấp lấy cao.

"Kia, năm chục ngàn gánh ra giá thấp hay là một trăm ngàn gánh ra giá thấp đây?" Hàn Vân Tịch lại hỏi.

"Một trăm ngàn gánh, một trăm ngàn gánh! Khách quan có chỗ không biết, người bán một trăm ngàn gánh lương này tình hình kinh tế căng thẳng, muốn vội vã bán ngay! Nghe nói là bán rẻ, cụ thể thế nào, nếu khách quan thật muốn mua, tại hạ sẽ giúp ngươi hỏi một câu."

Nhìn dáng vẻ này của người chỉ điểm là đang hết sức đề cử với Hàn Vân Tịch nên mua một trăm ngàn gánh lương. Long Phi Dạ phóng ra tin tức nói có một trăm ngàn gánh lương muốn bán, giá cả đều không đề cập tới, nhưng đám người này liền có thể vô căn cứ xuất nhiều tin tức như vậy.

Đây chính là thị trường, để có được lợi nhuận, chết cũng có thể nói thành sống, đen có thể nói thành trắng.

Một truyền mười, mười truyền một trăm, trăm truyền một vạn, mọi người liền tin tưởng, có chút giá cả lập tức bị xào giá cao, có vài thứ liền bị xào giá thấp.

Chủ tiệm nói phải hỏi giúp thông tin, chính là muốn vòi vĩnh thu tiền môi giới, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch tất nhiên cự tuyệt.

Loại chủ kho như vậy phần lớn đều là hãm hại người, chỉ muốn thu tiền. Với những khoản giao dịch lớn, bọn họ chỉ có thể giúp tìm tới một trung gian khác mà không phải là chính chủ giao bán lương.

Sau một phen dò xét, có thể đánh giá thị trường, sẽ tưởng tượng được giá cả năm chục ngàn gánh lương Phủ Quốc Cữu Phủ bán bị ép tới thấp tơi bời.

Long Phi Dạ rất hài lòng, hắn mang Hàn Vân Tịch vào một cửa hàng bán lương thực nhỏ.

Sau khi Long Phi Dạ nói " tiếng lóng", chủ tiệm tự mình đưa bọn họ tới hậu viện, đã thấy Sở Tây Phong cùng một người thương nhân, tầm tuổi trung niên chờ sẵn.

Hàn Vân Tịch lập tức biết nơi này là căn cứ của Long Phi Dạ tại chợ đen Thiên vực!

"Chủ tử, bọn họ tối nay giờ Tý sẽ ở tiệm lương của Lâm gia gặp mặt. Có ba đại thương gia, Lâm gia của Ngu thành, Vũ Châu Vương gia, còn có Âu Dương gia của Lạc Thành." Sở Tây Phong bẩm báo.

Từ sau khi đấu giá bán hàng từ thiện, hắn vẫn ở trong chợ đen điều tra những chuyện này. Nếu không phải điện hạ bị thương trì hoãn ba bốn ngày, có lẽ bọn họ đã sớm bắt được người truyền tin của Phủ Quốc Cữu.

"Ba đại thương gia sao?" Nằm ngoài ý muốn của Long Phi Dạ, mối quan hệ này quá rắc rối.

"Vốn là có năm sáu vị!" Sở Tây Phong cười cười, "Nhưng bọn hắn cũng chờ vị giao bán một trăm ngàn gánh kia."

"Người bán là người nào?" Long Phi Dạ hỏi, phía sau màn, người bán tất nhiên là Phủ Quốc Cữu, nhưng Quốc Cữu gia sẽ không ngốc đến mức cho người nhà ra mặt. Long Phi Dạ muốn hỏi người tối nay tới giao bán.

Lúc này thương nhân trung niên mở miệng, "Bẩm điện hạ, còn không rõ ràng lắm hôm nay là người nào đến, thuộc hạ vận dụng không ít người làm trung gian giới thiệu, vẫn bị cự tuyệt, không chút đầu mối".

Vị thương nhân trung niên này gọi là Ngô thúc, là chủ cửa hàng bán lương, là người chỉ điểm của Long Phi Dạ ở chợ đen.

Hắn hai lần đến tiệm lương của Lâm gia, biểu thị muốn mua năm chục ngàn gánh lương, đáng tiếc bị cự tuyệt cả hai lần.

Phủ Quốc Cữu mặc dù thiếu tiền, nhưng mua bán vẫn rất cẩn thận, nếu không phải khách quen, không phải là khách đáng tin, đừng nói giao dịch, ngay cả gặp mặt bọn họ cũng sẽ cự tuyệt.

Nếu như không có biện pháp đánh vào đến trung gian của bọn họ, thì muốn tìm chứng cứ giao dịch liền không dễ dàng.

Đương nhiên, Long Phi Dạ đã tra được giờ Tý tối nay cùng địa điểm giao dịch, có thể trực tiếp đi bắt người, nhưng bắt người vĩnh viễn sẽ không tra khảo ra bất kỳ tin tức gì, làm như vậy không khác nào đánh rắn động cỏ.

Bây giờ đã ép Phủ Quốc Cữu tới mức vội vã muốn bán lương, mà không có biện pháp tiếp xúc đến người bán, tất cả có khả năng biến thành vô ích.

Rất nhanh, mọi người liền lâm vào trầm tư.

Đôi mắt Hàn Vân Tịch đảo quanh, đột nhiên cười nói, "Điện hạ, ta có nhất kế!"

"Nàng mau nói." Long Phi Dạ rất mong đợi.

Hàn Vân Tịch cũng không để cho hắn thất vọng, nàng cười nói, "Điện hạ, chúng ta tới làm đại hội miểu sát, như thế nào?"

Miểu sát? Nghĩa là gi.ết c.hết địch thủ trong vòng một chiêu. Một chiêu duy nhất!

"Vương phi nương nương, người có ý gì?" Sở Tây Phong khiếp sợ hỏi.

Hàn Vân Tịch lúc này mới phát hiện tự mình nói quá nhanh, nàng cười hắc hắc nói, "Chúng ta tới làm một đại hội mua bán, xuất ra mười ngàn gánh lương thực, để cho mọi người mua, giá cả là một vạn gánh một vạn lượng, như thế nào?"

Thấy mọi người đều mê man, Hàn Vân Tịch liền vội vàng bổ sung, "Tối nay mở bán trước một lần, Sau hai ngày lại tiếp tục."

Nàng vừa nói xong, Sở Tây Phong cùng Ngô thúc trong nháy mắt sững sờ, Long Phi Dạ không tránh khỏi cười lên ha hả, lần đầu tiên hắn trực tiếp khen người, "Hàn Vân Tịch, Bản vương cũng bội phục nàng!"

Mười ngàn gánh lương thực, giá thấp nhất ở chợ đen cũng không thua kém ba chục ngàn hai vạn lượng! Hàn Vân Tịch định bán ra giá một vạn lượng, không trách người người muốn cướp mua.

Đại hội mua bán một khi mở ra, nhất định tác động tới chợ đen vô cùng oanh liệt, Lâm gia của Ngu thành, Vương gia của Vũ Châu, còn có Âu Dương gia của Lạc Thành, ba vị khách hàng nhất định là biết. Vậy thì tối nay, bọn họ chưa chắc sẽ đi tiệm lương của Lâm gia.

Hàn Vân Tịch đưa ra nhất kế, tổn hại không phải ở phương diện giá cả, mà là ở thời gian.

Nàng nói muốn liên tục bán ba ngày, cũng chính là tối hôm nay đến tối ngày kia, trong ba ngày này, còn người nào có tâm tư đi tìm Phủ Quốc Cữu mua lương? Mặc dù mua mười ngàn gánh so với năm chục ngàn gánh tính là ít, nhưng tất cả mọi người sẽ chờ sau khi mua, còn tiếp tục có loại hoạt động mua bán này nữa hay không, giá tiền lương thực chợ đen sẽ tiếp tục giảm xuống hay không.

Ba ngày này, toàn bộ người mua lương vẫn chờ được, nhưng Phủ Quốc Cữu thì không chờ nổi!

Qua ba ngày là tới hạn Phủ Quốc Cữu giao bạc cho Bộ Hộ, cho nên, trong ba ngày này, Phủ Quốc Cữu nếu không nộp ra bạc, chỉ đành có thể bụng đói ăn quàng.

Nói cách khác, trong khoảng thời gian này, chỉ cần có người mua lương, đến Phủ Quốc Cữu, Quốc Cữu gia không còn đường lui nên sẽ không cự tuyệt.

"Vương phi nương nương, tại hạ bội phục! Bội phục!" Ngô thúc lập tức cung kính cúi người.

Hắn sống hơn nửa đời người, cũng chỉ bội phục qua Tần Vương điện hạ, hôm nay thêm Tần Vương Phi.

Bên ngoài những tin tức liên quan tới Tần Vương Phi được sủng ái, hắn tất nhiên nghe qua, hắn vốn không tin, hôm nay gặp mặt, hắn không thể không tin.

Nữ nhân thông minh như vậy, ai không được thích đây?

"Ngô thúc, ba chục ngàn gánh lương chúng ta có không?" Long Phi Dạ hỏi, đã là bán, tự nhiên hiện tại cần lương.

"Chỗ lương thực này, thuộc hạ Vì điện hạ mà giữ lại!" Ngô thúc cười nói.

Tối nay, chợ đen Thiên Vực nhất định không an tĩnh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.