Bởi vì câu nói đầu tiên gã sai vặt quận thủ phủ, hơn hai chục ngàn người tất cả đều táo động. Đúng lúc này, trong đội ngũ hơn hai vạn người, ở mỗi phương hướng khác nhau đã có mấy cái giọng người oang oang quát lên.
"Nam Quách đại nhân không tham ô lương thực. Vậy phải đi nơi nào tìm nhiều lương thực như vậy?"
"Tần Vương điện hạ, ngươi tạm tha Nam Quách đại nhân đi. Nam Quách đại nhân một lòng vì lão bách tính, ngay cả lương thực nuôi mẹ già đều cống hiến ra!"
"Đúng vậy, yêu cầu Tần Vương điện hạ tha cho Nam Quách đại nhân!"
"Mọi người cùng nhau van cầu Tần Vương điện hạ đi!"
...
Dần dần, thanh âm tiếng cầu xin tha thứ thay Nam Quách Minh Đức càng ngày càng lớn, dần trở thành thanh âm chủ đạo. Những người không muốn thay Nam Quách Minh Đức cầu xin tha thứ, bất đắc dĩ hoặc không nói lời nào, hoặc theo mọi người cùng nhau kêu.
Rất nhanh, lại có không ít người quỳ xuống, quỳ lạy mà yêu cầu.
Long Phi Dạ vốn dĩ vì dân chúng cạnh tranh lương thực với Nam Quách Minh Đức, cuối cùng lại biến thành dân vì Nam Quách Minh Đức cầu xin tha thứ. Không thể không nói, đây đúng là bản lĩnh của Nam Quách Minh Đức.
Bản lĩnh thật lớn!
Đối diện với chuyện này, Long Phi Dạ từ đầu đến cuối giống như người đứng xem. Hắn cúi đầu, mắt nhìn xuống chân là Nam Quách Minh Đức đang quỳ, khóe miệng nhếch lên một tia khinh thường.
Loại thủ đoạn này, Long Phi Dạ đã coi vào đâu?
Nam Quách Minh Đức không dám ngẩng đầu nhìn Long Phi Dạ. Hắn cúi đầu, con ngươi tính toán mưu thâm đảo quanh mấy vòng, liền vội vàng nhìn hướng các lão bách tính.
Hắn nâng hai tay lên, "Mọi người im lặng an tĩnh! Hãy nghe ta nói!"
Đừng nói, hắn vẫn có quyết đoán, hắn vừa nói như vậy mọi người tại đây toàn bộ đều an tĩnh lại.
"Chư vị, hôm nay có thể được chư vị cầu tha thứ cho ta, Nam Quách Minh Đức làm Quận Thủ cũng không có phí công, rất giá trị! Hôm nay, nếu ta chết ở dưới kiếm Tần Vương, chết ở trước mặt mọi người, cũng không tiếc! Ta chỉ không buông bỏ được một chuyện, nếu ta chết đi, ai yêu cầu phát lương cho mọi người nhỉ?"
Nghe lời này, lại thấy một vẻ mặt đầy đau buồn của Nam Quách Minh Đức, mọi người không khỏi sinh lòng bi thương, nhưng cũng không ít người lộ ra biểu tình Bất Xá(*).
( chú thích:
(1) Bất xá: không được hưởng chế độ đặc xá, đại xá. Không thể tha thứ.)
Nam Quách đại nhân thật sự từng giây từng phút đều hết lòng quan tâm lão bách tính!
Nam Quách Minh Đức tiếp tục nói lớn tiếng, "Không dối gạt mọi người, lương thực triều đình giúp nạn thiên tai, khi đến Quận Nam cũng chỉ có hơn hai ngàn gánh. Cũng chính là lương thực tháng trước phát cho nạn dân ở ngoại ô."
Lương thực giúp nạn thiên tai có bao nhiêu, mọi người đều không biết. Chẳng qua, mọi người cũng không biết khi tới đây còn lại ít lương thực như vậy.
Lời này vừa nói ra, một mảnh xôn xao. Không trách Nam Quách đại nhân một mực không phát lương, hoá ra là hắn có nổi khổ như vậy!
"Chư vị! Chư vị, hãy nghe ta nói! Mời chư vị đừng vì ta cầu tha thứ! Thân là quan phụ mẫu, ta Nam Quách Minh Đức nguyện ý dùng cái chết tạ tội. Cũng chỉ yêu cầu Tần Vương điện hạ thấy đáng thương mấy chục ngàn nạn dân Quận Nam, phát thêm cho Quận Nam nhiều lương một chút!"
Nam Quách Minh Đức nói xong, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hướng Long Phi Dạ. Hắn đón ánh mắt lạnh băng của Long Phi Dạ, cuối cùng chột dạ nhưng lại nhịn được.
Đột nhiên, trong đám người có người hô to một tiếng, "Lương thực triều đình giúp nạn thiên tai đi đâu? Tại sao ít như vậy?"
Ngay sau đó, một hướng khác, có người cao giọng hô to, "Còn có bạc triều đình giúp nạn thiên tai! Cũng không thấy!"
"Tần Vương điện hạ, bạc từ việc bán hàng từ thiện giúp nạn thiên tai đâu?"
"Sách, sách, sách!"
Là ai cho một đám con dân bách tính trăm họ bây giờ lớn mật như ăn gan trời, lại trực tiếp chất vấn Long Phi Dạ?
Khoé miệng Long Phi Dạ độ cong càng ngày càng lớn. Nam Quách Minh Đức lại không hiểu, hắn quay đầu nhìn về phương hướng dân chúng nhìn, nghiêm nghị, "Không được càn rỡ! Tần Vương điện hạ là Khâm Sai triều đình do Hoàng Thượng phái tới. Thân là Khâm Sai giúp nạn thiên tai, Tần Vương điện hạ nhất định có thể cứu mọi người! Nhất định có biện pháp phát lương cứu đói cho mọi người!"
Biết rõ giờ phút quan trọng này, có tiền cũng khó mua được lương thực, Nam Quách Minh Đức hết lần này tới lần khác như thế thổi phồng Long Phi Dạ. Việc làm này của hắn không thể nghi ngờ, chính là dẫn dắt dư luận!
"Mọi người cùng nhau yêu cầu, yêu cầu Tần Vương điện hạ phát lương đi!"
"Tần Vương điện hạ, vì khó khăn của Nam Quách đại nhân, phát lương cứu đói cho mọi người đi!"
...
Dần dần, lão bách tính rối rít, hướng trước mặt mà xông tới, đi theo người phía trước, cùng cao giọng yêu cầu lương.
Tình cảnh sắp mất khống chế, lão bách tính khẩu khẩu thanh thanh kêu "Tần Vương điện hạ". Mặc dù tình huống khẩn cấp, mà Long Phi Dạ đến nay cũng không nhìn bọn họ, dù chỉ là cái liếc mắt.
Long Phi Dạ lạnh lùng giống như một ngọn núi phủ băng tuyết. Hai con ngươi đen láy, thâm thuý nhìn Nam Quách Minh Đức, thanh âm trầm thấp mà lạnh lẽo, hỏi, "Ngươi giả bộ đủ chưa?"
Nam Quách Minh Đức cả người run lên, suýt nữa từ trên thềm đá lăn xuống. Đối mặt với tình huống hỗn loạn như vậy, vị lãnh Vương gia này vẫn có thể giữ bình tĩnh, lại liếc mắt một cái, liền nhìn thấu quỷ kế của hắn.
Mặc dù tâm thấy sợ hãi, nhưng Nam Quách Minh Đức vẫn cắn răng làm cho mình ổn định.
Vào giờ phút này, sống chết trước mắt, một kiếp này nếu như đi qua, tất cả đều sẽ tốt, thăng quan phát tài, cách xa Quận Nam. Một kiếp này nếu như không qua được cửa ải Tần Vương điện hạ, thì đó chính là một con đường chết, xuống Quỷ Môn Quan.
Hắn làm bộ không nghe được Long Phi Dạ nói cái gì. Hắn lùi về sau một bước, động tác đang quỳ lạy liền cúi dập đầu xuống nền đất vang dội, "Yêu cầu Tần Vương điện hạ phát lương! Yêu cầu Tần Vương điện hạ phát lương!"
Hành động này là một ám hiệu. Thấy vậy, mấy gã sai vặt phía sau Nam Quách Minh Đức liền chuồn đi. Không bao lâu, bọn họ liền mang tin tức xấu trở lại.
"Báo cáo, cổng Nam Thành có nhóm lớn nạn dân tràn vào, yêu cầu Tần Vương điện hạ phát lương!"
"Báo cáo, cổng phía Tây Nam Thành có nhóm lớn nạn dân xông phá cửa thành, không khống chế được. Bọn họ kêu, muốn Tần Vương điện hạ phát lương."
"Báo cáo, cổng phía Đông Nam Thành có hơn bốn ngàn nạn dân bạo động, quân lính không cách nào ngăn trở, đã chuyển hướng đến bên này!"
Không thể nghi ngờ, Vu đại nhân chạy tới cùng phối hợp với Nam Quách Minh Đức!
Khoé miệng Nam Quách Minh Đức xẹt qua một vệt thâm độc, trực tiếp đứng lên, "Người đâu, bảo vệ Tần Vương điện hạ!"
Hắn không nói như vậy thì tình hình cũng còn khá tốt. Hắn vừa nói xong, trong đám người lập tức có người hô to, "Không thể để cho Tần Vương điện hạ đi! Tần Vương điện hạ phải cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng!"
Tiếng phụ họa nhất thời nổi lên bốn phía, "Tần Vương điện hạ không thể đi! Mọi người không thấy lương thực, Tần Vương điện hạ không thể đi!"
"Tần Vương điện hạ, bán hàng từ thiện giúp nạn thiên tai được nhiều bạc như vậy, không phải là cầm đi mua lương sao?"
"Tần Vương điện hạ, quốc khố phân phát lương thực nhiều như vậy, hiện tại lương đang ở nơi nào? Lão bách tính một viên cũng không thấy!"
Hơn hai chục ngàn dân chúng nổi loạn, kích động đi phía trước. Không biết là ai buông ra vòng rào bảo vệ, lại có một đám trăm người từ phía sau lưng tràn vào, đem cổng lớn Phủ Quận Thủ ngăn đến sít sao, đem Long Phi Dạ vây ở chính giữa.
Âm thanh yêu cầu lương thực, tiếng kháng nghị, âm thanh chất vấn liên tiếp. Rất nhanh, tứ phương, từ cửa thành có vô số nạn dân cũng đều tràn vào.
Nhóm nạn dân này nhưng sớm có tổ chức, đã bị xúi giục. Bọn họ so với hơn hai mươi vạn người ở đây đều phải kích động, oán giận hơn, điên cuồng hơn!
Toàn bộ cũng không sợ mất mạng sống, tuôn chảy như nước lũ về đi phía trước. Những lời kêu lên đã không còn là lời khách khí, mà phi thường trực tiếp chất vấn.
"Tần Vương điện hạ, tin đồn ngươi tham ô bạc bán hàng từ thiện giúp nạn thiên tai, ngươi không cầm bạc đi mua lương có phải là thật?"
"Tần Vương điện hạ, mau lấy hết lương thực trong tay ngươi ra cho mọi người nhìn một chút. Ngươi không phải là tới giúp nạn thiên tai sao?"
"Khâm sai giúp nạn thiên tai thế nào mà không mang lương thực tới?"
"Tần Vương Phi sao? Chính là hoạ thuỷ lầm dân! Đều là Tần Vương Phi ăn chơi, tiêu pha phóng túng, tiêu hụt vào bạc giúp nạn thiên tai có phải không?"
"Tần Vương điện hạ, lương thực triều đình giúp nạn thiên tai đâu? Lương thực đã đi đâu? Ngươi phải cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng!"
...
Tình cảnh đã hoàn toàn mất khống chế, mấy nơi thậm chí có người thô bạo đánh đập.
Nam Quách Minh Đức ra lệnh cho quân lính cầm trường thương làm thành một vòng. Đêm bốn phía lão bách tính cô lập ra, tạo thành một đường phòng tuyến cuối cùng.
Lúc này, dáng vẻ hắn như bất đắc dĩ, không thể làm gì, "Điện hạ, ngươi nói chuyện cho mọi người đi! Nếu không, chuyện này..."
"Nếu không thì làm sao?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi ngược lại.
Mặc cho thiên phu sở chỉ(2), Long Phi Dạ thờ ơ không động lòng, tầm mắt lạnh giá quét qua từng người quanh mình. Hắn một mực không thấy được nạn dân, hoá ra đều ở chỗ này bị xúi giục. Hiện nay, toàn bộ nạn dân đã tới.
( chú thích:
(2) Thiên phu sở chỉ: đại loại theo tớ hiểu là ngàn người lên án, chỉ trích.)
Hắn chờ đám người này đến, chờ đám người này náo loạn. Cũng là chờ người phía sau màn, dám khống chế nạn dân, kích động bạo loạn, rất nhanh sẽ lộ diện.
Nam Quách Minh Đức đã vào đường cùng, chấp nhận bất cứ giá nào, nghiêm túc trả lời, "Điện hạ, Quận Nam có mấy vạn nạn dân, hay là ngài tránh đi một chút?"
Long Phi Dạ làm sao có thể tránh đi. Một khi tránh mặt, đó chính là chột dạ!
"Tất cả mọi người đều đến sao?" Hắn lạnh lùng hỏi.
Nam Quách Minh Đức phi thường ngoài ý muốn, cũng đoán không ra lời này của Long Phi Dạ là ý gì?
"Toàn bộ đều đến đông đủ sao?" Long Phi Dạ lại hỏi một câu.
Nam Quách Minh Đức có cảm giác bất an, há hốc mồm, cũng không biết trả lời như thế nào. Vừa lúc đó, ngụy trang ẩn thân trong đám người có Vu đại nhân, liền vội vàng hướng bên quân lính nháy mắt.
Những binh lính đang cầm trường thương ngăn lại nạn dân đột nhiên toàn bộ buông ra trường thương. Trong lúc nhất thời, quanh mình, tính bằng đơn vị hàng nghìn nạn dân đều ùa lên. Đơn giản là muốn đánh người, ai thấy cũng biết sợ.
"Tần Vương, không thể đi!"
"Tần Vương, mang lương thực giao ra! Mang lương thực tham ô cũng giao ra!"
Đám nạn dân đã thành bạo dân. Trong miệng bọn họ nói ra lời nói so với đồn đãi còn kinh khủng hơn, lòng đầy căm phẫn chỉ trích, chất vấn, yêu cầu, không cần biết người nghe thế nào. Bọn họ tin tưởng Long Phi Dạ tham ô bạc, lương thực, lời đồn đãi lúc trước tất cả đều là thật.
Mắt thấy dân bị tai nạn liền muốn nhào tới. Lúc này, Long Phi Dạ không hề có điềm báo trước liền rút trường kiếm ra, giơ cao chọc trời!
Trong phút chốc, toàn bộ nạn dân đi phía trước, tất cả đều hơi ngừng!
Bạo động như thế này vì muốn lương thực, nhưng mất một mạng người, có người nào sẽ thật sự không muốn sống?
Một động tác của Long Phi Dạ, chấn nhiếp mấy chục ngàn nạn dân. Nam Quách Minh Đức đang đứng bên cạnh cũng trợn mắt hốc mồm. Hắn còn tưởng rằng Tần Vương điện hạ sẽ vạn bất đắc dĩ rồi chạy trốn, ai có thể nghĩ tới, hắn lại rút kiếm!
Hắn... Đây là làm gì nhỉ?
Vu đại nhân cũng phi thường ngoài ý muốn. Chẳng qua, khóe miệng của hắn chứa đựng một vệt cười âm hiểm. Hắn muốn ép buộc Tần Vương vào thế khó, hoặc phải giết lui trăm họ, hoặc phải giết Nam Quách Minh Đức.
Ngược lại, sự tình đã phát triển đến mức độ không có cách nào ngăn cản. Nạn dân bị kích động trở thành đại bạo động, Tần Vương điện hạ coi như không muốn đối mặt cũng phải đối mặt. Bất kể là làm cách nào, cũng không thể cứu vãn hình tượng của hắn. Những tin đồn trước đây sẽ trở thành thật, Tần Vương tham ô, Tần Vương vô lực đảm nhiệm chức Khâm Sai triều đình đi giúp nạn thiên tai.
Rất nhanh, tin tức sẽ truyền khắp toàn bộ tai khu, Vu đại nhân đã sớm an bài. Hai tai khu còn lại rất nhanh sẽ biết Quận Nam bên này phát đại bạo động.
Ba đại tai khu tất cả đều bạo loạn, tất cả đều lên án Tần Vương điện hạ. Đến lúc này, Thiên Huy Hoàng Đế sẽ hạ lệnh, nghiêm tra Tần Vương điện hạ, lột bỏ tước vị Thân Vương để thoả lòng dân chúng đang căm phẫn.
Nghĩ đến đây, Vu đại nhân cũng kích động, hắn quyết định đẩy Tần Vương vào dầu sôi lửa bỏng hơn nữa.
Hắn hướng sang người hầu bên cạnh đang ngụy trang thành nạn dân, dùng mắt ra hiệu. Người hầu lập tức không muốn sống, hướng về phía thanh kiếm trong tay Long Phi Dạ nhào tới, "Tần Vương điện hạ, lương thực của chúng ta đâu?"