Người hầu kia đã chuẩn bị làm tốt sổ tang dưới kiếm Tần Vương. Chỉ cần Long Phi Dạ giết người vào lúc này, hắn sẽ gặp phiền toái càng lớn hơn!
Nhưng ai biết, kiếm trong tay Long Phi Dạ nghiêng một cái, để cho người hầu uổng công vô ích. Hắn nhào tới, một cước giẫm lên trên người thị vệ, cắp mắt lạnh lùng quét vạn dân, lạnh lùng nói, "Bản vương chính là tới phát lương. Ai dám tiến lên dù nửa bước nữa, một hột lương ta cũng không cho!"
Long Phi Dạ vừa nói, vốn là nạn dân đang yên tĩnh bất động tại chỗ, nay càng phát ra sự yên tĩnh. Càng nhìn càng chân thực, không ai dám lộn xộn nữa.
Tần Vương điện hạ thật sự là tới phát lương?
Các lão bách tính muốn chính là lương thực. Tần vương nói lời này, ai sẽ còn lộn xộn đây? Nhưng Nam Quách Minh Đức cùng Vu đại nhân cũng không giống nhau.
Bọn họ cách xa trong đám người, lặng lẽ nhìn nhau, đáy mắt cũng xẹt qua, ngầm hiểu nụ cười lẫn nhau.
Tần Vương điện hạ ở Giang Nam có mấy Trang Viên lớn. Trong đó có bao nhiêu lương thực, đã dùng bao nhiêu, người cấp trên cũng tra được rất rõ.
Bọn họ chắc chắn trong tay Tần Vương điện hạ không có bao nhiêu lương thực. Trong tay hắn có bạc, nhưng giờ phút quan trọng này hắn cũng không thể mua được lương thực. Coi như đi vào trong chợ đen mua, cũng không mua được nhiều lương như vậy.
Trong chợ đen, thâu tóm phần lớn thị trường lương thực đều từ Phủ Quốc Cữu Phủ bán ra ngoài. Làm sao có thể bán đấu giá cho Tần Vương điện hạ?
Nam Quách Minh Đức cùng Vu đại nhân sở dĩ cười, chính là bởi vì mục đích của bọn hắn đạt tới!
Bọn họ xúi giục dân chúng bạo động, chính là muốn ép Tần Vương điện hạ không đường có thể lui.
Tần Vương điện hạ không chọn trốn tránh, ngược lại, lại nói ra lời như vậy, không thể nghi ngờ là tự mình chuốc lấy cực khổ. Một khi hắn không có cách nào thực hiện câu nói kia, dân chúng tức giận như thế nào, liền có thể tưởng tượng được.
Đến lúc đó, nói không chừng, không cần bọn họ xúi giục, dân chúng cũng sẽ không buông tha Tần Vương!
Nam Quách đại nhân cùng Vu đại nhân còn đang giữ mình, chưa động thủ thì trong đám người đang yên tĩnh có người không an phận, hỏi, "Dám hỏi Tần Vương điện hạ dự định phát bao nhiêu lương?"
Nam Quách đại nhân cùng Vu đại nhân đều vui vẻ, nhất là Nam Quách đại nhân. Hắn âm thầm thả lỏng, thở ra một hơi dài. Hắn cho rằng, một kiếp nạn này, coi như hắn đã tránh được!
Hắn có thể an tâm xem cuộc vui, nhìn Tần Vương điện hạ vốn anh minh một đời lại một phút hồ đồ, sẽ ứng đối ra sao với vấn đề của nạn dân.
Hắn nghĩ, vị Vương gia này lúc nào cũng cao cao tại thượng, không lâu nữa, nhất định sẽ hối hận vì chọc giận con trai bảo bối của hắn.
"Quốc khố điều vận bao nhiêu lương, liền phát bấy nhiêu. Quận Nam là quận lớn, lương thực phân phối tới đây không phải số lượng ít." Long Phi Dạ lạnh lùng trả lời.
Long Phi Dạ vừa nói, không ít nạn dân liền hoan hỉ. Có người hoan hỉ đến quá mức, nghi ngờ nói, "Tần Vương điện hạ nói lời này, có thật là như vậy không?"
Long Phi Dạ cũng không so đo, lạnh lùng trả lời, "Coi là thật!"
Thấy vậy, lá gan mọi người dần dần lớn, "Dám hỏi Tần Vương điện hạ, khi nào sẽ phát lương?"
"Đúng nha, đúng nha! Tần Vương điện hạ, đã nhiều ngày trôi qua, triều đình sẽ phát lương sao?"
"Tần Vương điện hạ có thể ngay lập tức phát lương sao? Tất cả mọi người, chừng mấy ngày nay còn không có hạt gạo nào vào bụng!"
Thấy dân chúng đều trở nên hưng phấn, trong bụng Nam Quách Minh Đức cười lạnh không dứt, không ngờ Tần Vương dám đảm nhận phân phát lương thực. Tần Vương dám đứng ngay trước mặt nhiều người như vậy nói dối. Hắn cũng muốn coi trộm một chút, xem đến lúc đó Tần Vương làm như thế nào để trọn vẹn lời nói láo này.
Lúc này, ẩn thân trong đám người, Vu đại nhân càng là cười lạnh không ngừng. Hắn không kịp chờ đợi mà đã muốn nhìn cảnh Tần Vương bị vạch trần lời nói dối. Muốn nhìn một chút, vị Vương gia không ai bì nổi này, bị nước miếng của lão bách tính dìm đến chết đuối!
Suy nghĩ một chút đều làm người ta hưng phấn!
Vu đại nhân núp mặt vào sau lưng người đứng trước, trốn một chút, không nhịn được lên tiếng, "Tần Vương điện hạ, không bằng cho mọi người một thời gian rõ ràng, tránh cho... Tránh cho mọi người thất vọng nha!"
Long Phi Dạ nói xong, toàn bộ mọi người nhất thời hoan hô, đinh tai nhức óc.
Nam Quách Minh Đức cùng Vu đại nhân cũng khiếp sợ, sao lại thế... Nói dối như vậy, không khỏi nói hơi quá mức!
Làm sao có thể lập tức phát lương, đi nơi nào tìm lương thực?
"Tần Vương điện hạ, lương thực đâu? Không phải lương thực do là Nam Quách đại nhân đưa đến chứ?" Vu đại nhân thật lòng không nhịn được, lại hỏi.
Lần này Long Phi Dạ không trả lời hắn. Bởi vì, đám người phía sau truyền tới một tràng âm thanh, thốt lên, "Lương thực tới rồi! Tới rồi! Chúng ta có lương!"
Chuyện gì xảy ra?
Mọi người rối rít quay đầu nhìn lại, Nam Quách Minh Đức cùng Vu đại nhân cũng không ngoại lệ.
Chẳng qua là quá nhiều người, mọi người chỉ thấy đầu người nhấp nhô.
Nhưng xa xa, tiếng hoan hô lại sóng sau cao hơn sóng trước, đinh tai nhức óc, "Lương thực tới! Chúng ta có lương thực! Rất nhiều lương thực! Tất cả mọi người có lương thực!"
Làm sao lại nhắc tới Hàn Vân Tịch? Nàng vốn không lộ diện?
Nam Quách Minh Đức cùng Vu đại nhân mặt đầy mờ mịt, giống như nhị hòa thượng, sờ đầu không thấy tóc.
Dần dần, tiếng hoan hô càng ngày càng gần. Nạn dân đanh bao quanh Long Phi Dạ. Nay tất cả đều lui về phía sau, ai cũng muốn thấy được kết quả.
Phía sau rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mọi người nói có lương thực, là chuyện gì xảy ra?
Vu đại nhân cùng Nam Quách đại nhân trong lòng ngứa ngáy. Nam Quách đại nhân không đi được. Vu đại nhân chần chờ chốc lát, không nhịn được, liền đi theo nạn dân lui về phía sau.
Nhưng rất nhanh, hắn liền lặng lẽ dừng bước. Bởi vì đang lui về phía sau, tất cả đám nạn dân đều tự giác hướng sang hai bên trái phải, nhường ra một con đường phi thường rộng rãi!
Chỉ thấy một đội xe ngựa vận lương xa xa tới. Mỗi chiếc xe ngựa hoàn toàn đều tích lũy từng bao lương thực, giống như hàng dài bao la. Mấy chục ngàn nạn dân bao vây bên dưới, lộ ra sự vĩ đại, khí phái.
Cầm đầu đoàn xe vận lương là một người đàn bà. Nàng một thân Tử Y hoa phục, cưỡi ở trên lưng một đại mã, cao lớn hơn cả đầu một người nam nhân trưởng thành, cao cao tại thượng nhìn xuống vạn chúng. Nàng giống như nữ vương đi tuần, với muôn người bên dưới, càng cao quý ưu nhã, không thể xâm phạm!
Nữ nhân này, không ai khác, chính là Tần Vương Phi Hàn Vân Tịch!
"Thật sự là lương thực!"
"Vương phi nương nương, vị kia nhất định là Vương phi nương nương!"
"Vương phi nương nương đưa lương tới cho mọi người!"
"Rất nhiều lương thực! Rất nhiều... Rất nhiều lương thực!"
...
Dần dần, đoàn xe đi tới gần. Đám nạn dân đều kích động, huơ tay múa chân, hớn hở vui mừng! Phải biết Tần Vương Phi đưa đến là lương thực, là hy vọng, là tính mạng già trẻ lão bách tính!
Không có bất kỳ xúi giục, không có bất kỳ giả tạo, rất nhanh, mảng lớn nạn dân đều tự phát mà quỳ xuống, hô to, "Tần Vương điện hạ Thiên Tuế, Thiên Tuế, Thiên Thiên Tuế! Vương phi nương nương Thiên Tuế, Thiên Tuế, Thiên Thiên Tuế!"
Đến cuối cùng, tất cả mọi người cùng quỳ.
Tưởng tượng một chút, mấy chục ngàn dân bị tai nạn, trải rộng bên trong thành. Từ phố lớn ngõ nhỏ, tất cả đều quỳ xuống, cảnh tượng có sự rộng lớn cùng rung cảm mạnh mẽ thế nào!
Nam Quách đại nhân ngây tại chỗ, nhìn chằm chằm xe lương thực. Hắn không thể nào tin nổi con mắt chính mình. Điều này làm sao có thể?
Coi như Tần Vương điện hạ có nhiều lương thực hơn nữa, nhưng hắn đã đi đâu, đi kiếm ở nơi nào mà có nhiều lương thực như vậy!
Trừ Phủ Quốc Cữu, dưới gầm trời này còn có người nào vận ra được nhiều lương thực như vậy. Nhưng là... Nhưng là Phủ Quốc Cữu tuyệt đối không thể nào mang lương thực bán cho Tần Vương!
Nam Quách đại nhân ngây ngẩn. Vu đại nhân càng là chấn kinh đến cả người cứng ngắc, không nhúc nhích.
Thậm chí, quanh hắn, tất cả mọi người đều quỳ xuống, chỉ còn hắn ngây ngốc đứng tại chỗ, thẫn thờ. Hắn phải làm thế nào để tin tưởng chính con mắt mình?
Nhất định là hắn đang nằm mơ!
Đối với vạn chúng quỳ lạy cảm tạ ân đức, Hàn Vân Tịch đem đoàn xe thuận lợi đi tới. Sau khi nàng nhảy xuống khỏi đại mã, cố ý sửa sang lại y phục, mới lên tới nấc thang thật cao của Phủ Quận Thủ.
"Tần Vương điện hạ, Thần Thiếp không làm nhục sứ mệnh. Một triệu rưỡi gánh lương thực, Thần Thiếp vận chuyển toàn bộ đến. Mời điện hạ nghiệm thu!"
Thanh âm của Hàn Vân Tịch không lớn, lại để cho mọi người tại đây nghe rõ rõ ràng ràng.
Một triệu rưỡi gánh lương!
Trời ạ, không trách được như vậy! Xe ngựa vận lương rất nhiều, không nghĩ sẽ có nhiều lương thực như vậy!
Một triệu rưỡi gánh lương thực, đủ cho toàn bộ nạn dân ở Quận Nam ăn hai ba tháng!
Tiếng hoan hô của lão bách tính, âm thanh cảm kích càng lớn. Từng đợt, từng đợt, đinh tai nhức óc cũng không đủ để hình dung!
Vào giờ phút này, bọn họ chỉ biết là bọn họ có lương thực, được tận mắt nhìn thấy lương thực! Về phần những lời đồn kia, bọn họ đã sớm quên ở sau ót gáy!
Tần Vương điện hạ cùng Tần Vương Phi là Đại Ân Nhân của bọn hăn, làm sao có thể tham ô? Tham ô nhất định là người khác, Tần Vương điện hạ nhất định là tới bắt tham quan ô lại!
"Nam Quách đại nhân, không bằng ngươi đi kiểm tra số lượng?" Long Phi Dạ lạnh lùng mở miệng.
Nam Quách Minh Đức hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, cũng không biết trả lời.
Lúc này, Vu đại nhân mới tỉnh hồn lại, tới lúc gấp rút quỳ xuống. Đáng tiếc đã trễ, bởi vì Long Phi Dạ đã sớm chú ý tới hắn.
Sở Tây Phong đã tra được nơi nạn dân tụ tập, làm sao có thể bỏ qua, không tra ra người phía sau màn, thổi gió lửa cháy là người của Hộ Bộ. Chính là Vu đại nhân.
"Vu đại nhân, ngươi cũng đi kiểm tra?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.
Hai chân của Vu đại nhân run run một cái, cũng trực tiếp quỳ xuống. Nhưng Vu đại nhân cũng vẫn là người của Quốc Cữu gia, trong trăm có một người, cho nên vẫn bình ổn được.
"Vương phi nương nương nói bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu! Tần Vương điện hạ rốt cuộc đưa lương đến! Tần Vương điện hạ chính là phúc tinh của Quận Nam, cũng là phúc tinh của Thiên Ninh Quốc! Hạ quan trong lòng kính nể, không nói gì nên lời..."
Vu đại nhân so với lão bách tính quanh mình còn kích động, vừa nói, liền bò lổm ngổm quỳ lạy đứng lên, cùng nạn dân hô to, "Tần Vương điện hạ Thiên Tuế, Thiên Tuế, Thiên Thiên Tuế! Vương phi nương nương Thiên Tuế, Thiên Tuế, Thiên Thiên Tuế!"
Nam Quách đại nhân thấy vậy, ăn năn cũng có, hối hận cũng có. Hắn không cách nào tưởng tượng, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Đối với biểu hiện Vu đại nhân, Long Phi Dạ khịt mũi coi thường.
Hắn hướng Nam Quách Minh Đức nhìn, hỏi, "Nam Quách đại nhân không muốn biết Bản vương lấy những lương thực này ở đâu sao?"
Nam Quách đại nhân muốn biết, Vu đại nhân càng muốn biết. Nam Quách đại nhân khiếp khiếp giả bộ ngu, "Chắc là Tần Vương điện hạ dùng bạc giúp nạn thiên tai bạc mua được."
"Đúng vậy!" Long Phi Dạ nói.
Nam Quách đại nhân cùng Vu đại nhân cũng hoảng, không biết Tần Vương điện hạ hỏi như vậy là ý gì.
Ai ngờ, Hàn Vân Tịch cười, "Điện hạ, những lương thực này là dùng bạc mua được, vậy còn lương thực triều đình phát xuống giúp nạn thiên tai hiện nay đã đi đâu? Thần Thiếp liền nghe nói, vừa mới đây, tất cả mọi người còn chất vấn điện hạ về lương thực giúp nạn. Thần Thiếp không nghĩ ra, rõ ràng là Vu đại nhân quản lý lương thực giúp nạn thiên tai, làm sao lại hỏi tới điện hạ?"
Vu đại nhân không dám ngẩng đầu nhìn Hàn Vân Tịch, mà Nam Quách đại nhân cũng đặc biệt an tĩnh. Các lão bách tính cũng đều nghe. Những người vừa mới chất vấn, thì nay một cái cũng không dám mở miệng.
Lương thực giúp nạn thiên tai rốt cuộc đi đâu?
Long Phi Dạ lạnh lùng hạ lệnh, "Người đâu, lục soát Phủ Quận Thủ. Một viên lương đều không bỏ qua!"
Phải biết, Nam Quách đại nhân vừa mới tỏ thái độ, lương thực trong Phủ Quận Thủ đã lấy ra hết. Trong Phủ đã không còn lương, nếu như lục soát...