Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 391



Ách Bà Bà tức giận, đùng đùng đi vào trong nhà, vừa vào cửa liền đụng vào Long Phi Dạ đang tự ý pha trà ở phía đối diện.

Trên người Long Phi Dạ không tức giận, nhưng lúc nào cũng mang khí tràng tự uy hiếp ra oai cường đại khiến cho ai gặp, cũng sẽ sợ hãi. Ách Bà Bà lại không sợ, nàng thoải mái đi vào.

Nàng vẫn luôn chờ đợi vị chủ nhân này tới đây!

Nàng nhớ rõ rõ ràng ràng, vốn là tiểu thư Linh Nhi mang bằng hữu đi Mộc gia tìm nàng. Sau đó, thị vệ Mộc gia chủ chạy tới, bọn họ liền đánh, sau đó nàng liền hôn mê bất tỉnh.

Sau khi nàng tỉnh dậy, liền bị đám người này nhốt lại.

Bọn họ là người nào? Vì sao đưa nàng mang ra khỏi Mộc gia?

Nàng vốn bị nhốt ở trong một cái mật thất, có một người tuổi trẻ, mặt lạnh như băng thỉnh thoảng sẽ đến xem nàng. Sau đó lại có thích khách tới, đáng tiếc thất bại, cũng không cướp nàng đi được.

Nàng một mực chờ đợi, chờ xem bọn hắn rốt cuộc muốn thế nào. Nhưng ai biết bọn họ vẫn luôn không động thủ.

Bọn họ không động thủ, nàng tất nhiên muốn ồn ào, buộc vị chủ nhân này ra mặt.

Ách Bà Bà từng bước từng bước đi tới hướng Long Phi Dạ. Long Phi Dạ giương mắt liếc nhìn nàng một cái, tay đang cầm ly trà, châm trà.

Ách Bà Bà vừa câm vừa điếc, Long Phi Dạ nói nhiều cũng là nói nhảm. Đây là mời Ách Bà Bà ngồi tự động.

Ách Bà Bà liếc mắt, nàng biết, nhưng nàng không ngồi.

Nàng đứng trước mặt Long Phi Dạ, nhìn ý tứ của nàng là muốn Long Phi Dạ đứng lên.

Long Phi Dạ tự rót cho nàng ly trà, để xuống bên cạnh, gõ gõ, vẫn là cúi đầu. Đột nhiên, từ trong tay áo, Ách Bà Bà lấy ra một khối đá đã được mài nhọn, để đến cổ.

Nàng há hốc mồm, tựa hồ muốn lên tiếng. Đáng tiếc, một chút thanh âm nàng cũng không phát ra được.

"Điện hạ, nàng muốn tự sát!"

Sở Tây Phong đứng phía sau kêu lên. Hắn vốn còn có chút tiếc cho Lý Tứ, bây giờ hận không được giết lại Lý Tứ thêm một lần. Giao cho hắn trông coi Ách Bà Bà, hắn lại để cho Ách Bà Bà mài ra một viên đá nhọn như vậy, còn giấu trong người chờ cơ hội doạ chết để uy hiếp!

Long Phi Dạ thờ ơ không động lòng, người vừa tới đang đứng trước mắt hắn, nhất cử nhất động làm sao có thể giấu giếm hắn được?

Hắn vẫn không ngẩng đầu, một lần nữa rót thêm trà vào ly trà để cho Ách Bà Bà bên cạnh bàn.

Ách Bà Bà bất động, Long Phi Dạ cũng bất động. Hai bên giằng co hồi lâu. Sở Tây Phong nhìn viên đá nhọn đang để trên cổ Ách Bà Bà, da thịt đã rách ra vết máu, không nhịn được lại nhắc nhở, "Điện hạ, trên da thịt bị rách máu!"

Sở Tây Phong nghĩ, điện hạ phí nhiều sức lực để giam giữ người này, giải dược mi độc còn chưa tìm thấy. Cũng chưa tra hỏi được bí mất gì từ trong miệng nàng. Vạn nhất, tam trường lưỡng đoản, chẳng phải sẽ bị tức giận quá mà chết?

(Chú thích:

(1)    Tam trường lưỡng đoản: 三 長 兩 短, nghĩa thô là ba dài, hai ngắn.

Chỉ việc xảy ra ngoài ý muốn.)

Nhưng Long Phi Dạ chính là bất động.

Đột nhiên, Ách Bà Bà giơ cao viên đá nhọn trong tay, hung hăng muốn đâm vào cổ họng. Đang lúc viên đá trong tay Ách Bà Bà đâm xuống gần tới cổ họng, nhanh như tia chớp, Long Phi Dạ quăng ra ly trà, hung hăng đánh rớt viên đá trong Ách Bà Bà

Ách Bà Bà vội vàng nhặt lên. Sở Tây Phong lập tức tiến lên, một cước đá văng.

Mặt Ách Bà Bà đầy tức giận, nhìn hướng Long Phi Dạ, há to mồm. Nếu như nàng có thể nói lên tiếng, nàng nhất định rống giận Long Phi Dạ.

Không kêu nổi ra lời, Ách Bà Bà muốn nhào qua cùng Long Phi Dạ đánh nhau. Sở Tây Phong vội vàng kéo, đem hai tay Ách Bà Bà buộc đến phía sau.

Ách Bà Bà dùng sức giậm chân, giãy giụa. Đáng tiếc, không đánh lại khí lực Sở Tây Phong.

Long Phi Dạ uống xong trong ly trà, cuối cùng mở miệng, "Nàng ta là một nữ tử tính tình ngang ngược. Nghe nói, bên người Mộc Tâm tiểu thư Mộc gia có vị tỳ nhữ tính khí mạnh vô cùng, chắc hẳn chính là nàng."

Mộc Tâm, chính là Tứ cô cô của Mộc Linh Nhi. Trong truyền thuyết nói rằng, Tứ tiểu thư Mộc gia cùng cấu kết với Độc Tông. Thật ra, ngay từ thời điểm biết được Ách Bà Bà vẫn tồn tại, Long Phi Dạ đã điều tra Mộc Tâm ngay tại Dược Thành.

Ai cũng không biết Mộc Tâm cùng Độc Tông cấu kết chẳng qua là lời đồn đại, hay là chân thực. Nếu như là chân thực, rốt cuộc lúc ban đầu, Mộc Tâm cùng Độc Tông có cái gì dây dưa, cũng không ai biết... Trừ người tỳ nữ này.

Nhưng không quản sự tình ngày trước như thế nào, Mộc Anh Đông cũng không nên giữ lại Ách Bà Bà mới đúng!

Mộc Tâm đã trở thành cấm kỵ của Mộc gia, cũng là cấm kỵ của Y thành, cách làm sáng suốt nhất của gia chủ Mộc gia Mộc Anh Đông chính là đem Ách Bà Bà diệt khẩu.

Hắn giữ lại Ách Bà Bà, chẳng lẽ là muốn đợi người nào tới?

Long Phi Dạ đã không muốn chính mình có nhiều suy đoán. Hắn chỉ muốn mau tìm đủ hai loại dược còn lại, chế giải dược, để cho Ách Bà Bà nói ra chân tướng.

Long Phi Dạ từ trong tay áo lấy ra một bức họa, chậm rãi mở ra ở trên bàn trà. Thấy vậy, Ách Bà Bà đang gắng sức giãy giụa đột nhiên liền an tĩnh lại.

Chỉ thấy vẽ trong tranh này là một người nữ tử, tuổi còn trẻ. Ăn mặc, trang bị y hệt một thân thầy thuốc, sau lưng cõng lấy một cái bao bố y tế, nhìn so với Hàn Vân Tịch không chênh lệch bao nhiêu.

Gương mặt nữ tử này gọi là ngũ quan thanh tú mà thôi, không gọi được là mỹ nữ. Nhưng mà nụ cười trên mặt nàng thật xán lạn vui vẻ, làm cho người ta có loại cảm giác không cách nào hình dung Chân-Thiện-Mỹ.

Tranh này giống như không phải là treo ở Mộc gia trong rừng trong trúc lâu bộ kia Mộc Tâm vẽ giống chứ?

Bức tranh này, nhìn không giống như vẽ tạc lại với bức treo trong nhà nhỏ giữ rừng trúc Mộc gia, vậy thì từ đâu có được?

Ách Bà Bà an tĩnh chốc lát, ngay sau đó liền kích động, trong mắt doanh mãn(2) nước mắt, chợt muốn giơ tay cướp bức họa về phía mình. Cái miệng nàng không ngừng kêu, nhưng vẫn không nghe ra chút âm thanh nào "Tiểu thư".

(Chú thích:

(2)    Doanh mãn: (raw) thực tế từ ghép này là mãn doanh. Nghĩa là đầy đủ, không còn thiếu gì.)

Là Tứ tiểu thư Mộc gia- Mộc Tâm. Nàng chính là tỳ nữ thiếp thân của Mộc Tâm tiểu thư, chính nàng nhìn Mộc Tâm tiểu thư lớn lên!

Tình cảm Mộc Tâm tiểu thư đối với nàng như mẹ đẻ, nàng thương yêu Mộc Tâm tiểu thư so với nữ nhi của mình còn thương yêu, gần gũi hơn.

Mộc Tâm tiểu thư nói nàng sẽ trở về. Nhưng lại thành một đi không trở lại. Nàng vẫn trông coi bức họa này, cũng không ai biết, một lần thủ túc trông coi là thời gian hơn hai mươi năm.

Sau khi bị kích động, thương cảm ùa về, Ách Bà Bà lập tức liền phòng bị, trợn mắt trừng mắt về phía Long Phi Dạ.

Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này chắc hẳn phải có lai lịch bất phàm, mới có thể có được bức hoạ giống như bức hoạ trong tay Mộc gia. Hắn muốn tìm Mộc Tâm tiểu thư sao? Hay hắn muốn tra hỏi điều gì từ trong miệng nàng?

Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?

"Sở Tây Phong, buông tay."

Long Phi Dạ lần thứ ba rót thêm trà vào ly trà để cạnh bàn cho Ách Bà Bà, tỏ ý nàng ngồi xuống.

"Điện hạ, cẩn thận!"

Sở Tây Phong cũng không nhịn được nhắc nhở, tính tình Ách Bà Bà này quả thực mạnh mẽ, để cho người ta không dừng được.

Sở Tây Phong vừa buông tay xuống, Ách Bà Bà cũng không làm gì. Tầm mắt nàng dính chặt trên bức hoạ, một bên nhìn, một bên ngồi xuống.

Long Phi Dạ rất là phóng khoáng, đem bức họa cuộn lại, đẩy tới trước mặt Ách Bà Bà, đưa nàng.

Ách Bà Bà lập tức lấy tới ngay, đôi bàn tay da dẻ nhăn nheo, lão luyện run run. Một bên cẩn thận từng li từng tí cầm bức họa, cầm chắc lại giấu vào trong tay áo, vẫn không quên vỗ vỗ mấy cái vào tay áo, vẻ chắc chắn đã thu xếp thỏa đáng.

Dáng vẻ của Ách Bà Bà như vừa nhặt được vật chí bảo, đôi tay thô ráp già nua, khiến cho người nhìn không khỏi thương tiếc.

"Đây là một đôi chủ tớ lòng dạ son sắt. Đáng tiếc, Mộc Tâm đã chết." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

Mộc Tâm chính là Thiên Tâm, Thiên Tâm phu nhân đã chết. Nếu Ách Bà Bà biết sự tình này, thì mọi chuyện sẽ như thế nào đây?

Thời điểm Hàn Vân Tịch cùng Cố Thất Thiếu đi tìm Ách Bà Bà đã quá vội vàng, còn không kịp bàn bạc, chuẩn bị kế hoạch thật tốt.

Thu cất bức họa xong xuôi, Ách Bà Bà muốn đứng lên. Nhưng Long Phi Dạ lại lấy ra một bức họa, nhìn đã thấy tranh này không đặc biệt. Đây là bức tranh ban đầu, khi Long Phi Dạ treo giải thưởng thiên hạ, tìm Hàn Vân Tịch, liền vẽ hình giống như nàng.

Ách Bà Bà liền nhận ra Hàn Vân Tịch. Bao y tế trên lưng Hàn Vân thêu một chữ "Tâm", nàng liền có thể khẳng định Hàn Vân Tịch chính là nữ nhi của Mộc Tâm tiểu thư.

Ách Bà Bà vội vàng đưa tay muốn cầm bức họa. Long Phi Dạ lại lập tức thu hồi bức họa, nghiêm túc cuộn lại, bỏ vào trong ngực.

Ách Bà Bà không động tĩnh, mặt đầy nghi ngờ nhìn Long Phi Dạ. Long Phi Dạ không biểu tình gì.

Hắn đứng dậy ra ngoài, chỉ giao phó Sở Tây Phong một câu, "Lựa chọn người trông coi. Nếu còn sai lầm, chính ngươi sẽ tới trông coi!"

Ách Bà Bà ngược lại đuổi theo. Đáng tiếc, nàng không đuổi kịp Long Phi Dạ.

Thấy Long Phi Dạ đi, Ách Bà Bà mới từ bỏ ý định. Nàng bước đi thong thả trở về bên trong nhà. Cũng chưa từng nhìn Sở Tây Phong dù một cái liếc mắt, tự ý chậm rãi ngồi xuống.

Vốn là hốc mắt lõm sâu, nay tựa hồ còn lõm xuống càng nhiều hơn. Nàng nắm thật chặt bức họa trong tay áo. Nàng hy vọng vô cùng mãnh liệt mình có thể nói chuyện, có thể hỏi rõ.

Thông minh như nàng, nàng minh bạch, biết người đàn ông trẻ tuổi này có ý uy hiếp. Hắn mang con gái Mộc Tâm tới đây uy hiếp nàng! Nàng không dám náo, cũng không dám... tùy tiện náo loạn nữa.

Nàng biết, nàng chỉ có thể chờ đợi. Nàng sẽ chờ, nhìn xem đám người này rốt cuộc muốn làm gì?

Ngược lại thì Sở Tây Phong, mặt đầy thắc mắc không giải thích được. Chủ tử tự mình đến, liền cho vẽ thật giống với Vương phi nương nương? Cũng không đồng ý giao cho hắn đem đi.

Được rồi, sự cân nhắc của Sở Tây Phong lúc này càng nhiều, đã không chỉ còn là Ách Bà Bà đang ở đây, mà là mi độc giải dược.

Xà quả đã ở trong tay bọn họ, bây giờ còn thiếu hai vị, Gấu Xuyên cùng di thiên Hồng Liên.

Hai vị thuốc này, điện hạ cho Cổ Thất Sát Dược Quỷ Cốc thời gian một năm đi tìm, nhưng đến nay đều không tin tức.

Sở Tây Phong chỉ mong Cổ Thất Sát mau mau tìm được Gấu Xuyên cùng di thiên Hồng Liên. Tìm thấy sớm một ngày, Ám Vệ liền được giải thoát sớm một ngày. Quan trọng nhất là hắn sớm ngày không cần lo lắng, đề phòng chuyện này bị Vương phi nương nương biết.

Lúc trước, không chừng có người sẽ bẩm báo cho Hàn Vân Tịch!

Nhưng lần này, nàng tuyệt đối sẽ không biết.

Cũng không biết Long Phi Dạ bận rộn chuyện gì, khi trở lại Phủ Quận Thủ đêm đã khuya. Hàn Vân Tịch còn chưa ngủ, nhưng đã ở trong phòng.

Hai vợ chồng này lấy phương thức tịch thu tài sản, chiếm đoạt toàn bộ Phủ Quận Thủ. Cứ thế ở giống như là khách sạn. Hai người ở trong nhà cho khách, ở hai căn phòng giữa, cách nhau một bức tường.

Nghe được tiếng cửa cách vách mở, Hàn Vân Tịch lập tức ra ngoài, "Điện hạ, chàng đã trở lại?"

"Ừm." Long Phi Dạ nhàn nhạt đáp lại.

"Chàng bận rộn cái gì? Không mang theo ta?" Hàn Vân Tịch trêu ghẹo hỏi.

Long Phi Dạ tránh không đáp, hỏi ngược lại, "Sao nàng còn chưa ngủ?"

Hàn Vân Tịch chỉ là theo thói quen, nàng thuận miệng hỏi một câu mà thôi, chứ không phải thật sự điều tra Long Phi Dạ đi đâu.

Nàng chờ đến lúc này, là nghĩ muốn tìm Long Phi Dạ để trò chuyện một chút.

"Điện hạ, vị Ảnh tộc công tử đã tới." Hàn Vân Tịch thấp giọng.

Buổi trưa, nàng đã suy tính một chút, cuối cùng vẫn là quyết định nói cho Long Phi Dạ chuyện này. Dù sao, ải này là để xác định thân thế của nàng.

Thật ra, Hàn Vân Tịch cũng không phải là nóng muốn tìm hiểu thân thế bí mật của mình như vậy. Bởi vì dù sao nàng cũng đến từ tương lai, không phải chân chính Hàn gia tiểu thư. Nàng muốn điều tra thân thế bí mật là có tư tâm riêng. Nàng có chút mong đợi mình là trẻ mồ côi hoàng tộc Tây Tần. Nếu quả thật như vậy, thì có lẽ nàng có thể giúp Long Phi Dạ càng nhiều!

So với thân thế bí ẩn, Hàn Vân Tịch càng muốn biết chân tướng việc là Thiên Tâm phu nhân khó sinh. Rốt cuộc là ngoài ý muốn? Hay là có người tận lực hãm hại?

Thiên Tâm phu nhân là một thầy thuốc đáng giá, cũng người mẹ vĩ đại, ban cho nàng tấm thân thể này! Nàng phải tra rõ! Nếu như năm đó không phải là ngoài ý muốn, người hạ thủ rốt cuộc là ai? Vì cái gì?

"Người Bạch Y bịt mặt?" Long Phi Dạ phi thường ngoài ý muốn.

"Ừ, buổi chiều tới một hồi." Hàn Vân Tịch thành thật trả lời.

"Hắn nói với nàng cái gì?" Long Phi Dạ rồi có chút gấp.

"Hắn chối, nói là đến vì Tiểu Đông. Còn nói Tiểu Đông đã nhận chủ, hắn không mang đi được." Hàn Vân Tịch ở trước mặt Long Phi Dạ thành thật, nói thẳng như ruột ngựa vậy.

"Hắn còn nói gì với nàng nữa không?" Long Phi Dạ hỏi lại.

Hàn Vân Tịch co rút thân thể, đáng thương hỏi, "Điện hạ, chàng có thể vào nhà nói chuyện không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.