Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 437



Mùi cơm!

Quân Diệc Tà khẽ ngửi đến mùi cơm thơm ngát, cả người lập tức có lực. Hắn men theo mùi cơm, đi tìm ra vị trí, rất nhanh thì đi tới sâu bên trong rừng dừa.

Chỉ thấy trên đất trống, một nam tử Hắc Y che mặt, đang nấu cơm.

Người này tựa hồ có chuẩn bị mà đến, bên người để mấy bao đồ vật. Nam tử xây dựng hai cái bếp bằng cách xếp đá đơn giản, chiếc hai cái nồi. Một cái đang ở nấu nước, một cái đang nấu cơm trắng. Gạo trắng như tuyết, một tầng rồi lại một tầng, viên gạo nào viên nấy đầy đặn, hương thơm ngon miệng, bốc lên khói trắng nóng hổi. Quân Diệc Tà nhìn đến cũng không nhịn được, nuốt nước miếng.

Hơn ba tháng, một hạt gạo cũng chưa từng ăn!

Đương nhiên, tham thì tham, nhưng đường đường là nam nhi bảy thước, há sẽ vì một đấu Ngũ Mễ mà khom lưng?

( ngũ mễ: gạo. Tớ nhớ cũng giải thích rồi.)

Vừa vặn, Quân Diệc Tà đang lúc chật vật, bảo hắn khom lưng là điều có thể. Hắn nuốt nước miếng, điều chỉnh một chút tâm tình mới đi tới, "Vị huynh đệ kia, nhã trí thật tốt."

Cố Thất Thiếu liếc mắt quan sát hắn, cười nói, "Chắc hẳn các hạ chính là Khang Vương Bắc Lịch, Quân Diệc Tà?"

Lời vừa nói, Quân Diệc Tà liền có chút lúng túng. Long Phi Dạ điều động Thiên Ninh thủy quân bao vây đảo Ngư Châu, chắc hẳn đã sớm truyền khắp toàn bộ Vân Không đại lục. Người vừa lên đảo, nhận ra hắn, cũng không có gì kỳ quái.

Đương nhiên, lúng túng bất quá là sự tình trong giây lát. Quân Diệc Tà vẫn rất cuồng ngạo thừa nhận, "Chính là Bản vương! Không biết các hạ xưng hô như thế nào?"

"Một người rảnh rỗi trong giang hồ." Cố Thất Thiếu đáp lại vân đạm phong khinh. Tựa hồ đối với thân phận Quân Diệc Tà, không có hứng thú gì.

"Huynh Đài lúc này tới Đảo Ngư Châu. Chẳng phải không đúng lúc, mùa cá đã hết?" Quân Diệc Tà lại hỏi.

Mặc dù hồn vía đều bị mùi cơm câu đi một nửa, nhưng Quân Diệc Tà vẫn duy trì một nửa tỉnh táo.

Người bịt mặt áo đen này vô duyên vô cớ chạy tới Đảo Ngư Châu mở bếp, rất kỳ quái, có phải hay không?

"Ha ha, tới đúng lúc. Thời điểm cuối mùa xuân, đầu mùa hè, trong hồ Huyễn Hải có tôm hùm đúng lúc mập nhất." Cố Thất Thiếu nói.

"Hoá ra, hoá ra vì vậy..."

Quân Diệc Tà đã nghe nói qua biến ảo ở hồ mùa này là tôm hùm. Chẳng qua, muốn câu được cũng không dễ dàng, phi thường hao tổn kiên nhẫn, cho nên rất ít người đến. Tháng trước, hắn cũng đã gặp qua hai người, nhưng cũng biết khó mà lui.

Lúc này, trong nồi nước sôi, Cố Thất Thiếu lấy ra một gói lớn, dạng bột. Tất cả đều đổ vào trong nước sôi, rất nhanh, mùi thơm liền bay ra.

Không giống với cơm trắng thoang thoảng, lúc này là mùi thịt,  hương thơm khiến người không thể kìm lòng được.

Quân Diệc Tà hít sâu một hơi, đều có chút không che giấu được kinh hỉ, "Đây là nồi lẩu dê béo của Nhung thành Bắc Lịch! Được khen là nồi lẩu đứng đầu thiên hạ."

" Khang Vương điện hạ đúng là người sành ăn. Mùi  thơm này cũng vẫn chưa hoàn toàn lan toả mà Khang Vương điện hạ đã nhận ra. Khang Vương điện hạ có muốn thử vài hớp nước lẩu này?" Cố Thất Thiếu cười nói.

Nam tử hắc y này nói không sai. Vào lúc này, mùi thơm còn chưa hoàn toàn toả ra. Một lát nữa nước sôi sùng sục, Hương thơm phiêu diêu vạn dặm, khiến cho lòng người thổn thức, vô cùng muốn được nếm thử.

Con sâu thèm ăn trong dạ dày Quân Diệc Tà sẽ sớm theo nồi lẩu sôi sùng sục mà náo động. Hắn không cần mời mà tự ngồi, ha ha cười lên, "Chính gốc mà nói, nồi lẩu canh dê béo là Cống Phẩm hoàng thất. Mới một, hai năm nay mới lưu truyền đến dân gian, cung ứng có hạn. Huynh Đài có thể mua được nồi lẩu thực chất này, đã phí không ít sức lực chứ?"

Cố Thất Thiếu cười, "Ha ha, bởi vì ăn ngon, không tiếc sức lực!"

Rõ ràng là người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Người này lại ngược đời, "Bởi vì ăn ngon"!

Quân Diệc Tà cười ha ha, "Huynh Đài là người có cá tính, Bản vương thích!"

Lúc này, thời gian nồi lẩu được nấu không sai biệt lắm. Mùi nước canh nóng, thơm nồng đặc biệt, di tán mở rộng, kí.ch thích khứu giác cùng vị giác vô cùng.

Cố Thất Thiếu cười cười, cố ý khoa trương, hít sâu một hơi, "Thơm! Thật sự là Thơm!"

Quân Diệc Tà vội vàng nói, "Huynh Đài, ngửi mùi hương lẩu dê béo không phải như vậy, hẳn như vậy."

Hắn vừa nói, liền hít một hơi thật sâu, sau đó ngừng lại, để cho mùi thơm tràn đầy toàn bộ lỗ mũi, sau đó chậm rãi di tán đến trong miệng.

Cố Thất Thiếu vội vàng học theo. Một hít sâu, một bình khí. Đơn giản là một sự hưởng thụ, muốn hiểu được là vô cùng!

"Khang Vương điện hạ thật là người sành ẩm thực." Cố Thất Thiếu nói.

Quân Diệc Tà cười ha ha, tiếp tục hít thở sâu, hưởng thụ mùi hương đồ mặn đã lâu không được thưởng thức qua. Dù không được ăn, ngửi một cái cũng đã ghiền!

Cả nồi lẩu hoàn toàn sôi sùng sục, Cố Thất Thiếu liền lấy ra bao lớn, bao nhỏ để cạnh bên. Vừa mở ra, liền thấy hai thứ. Điểm giống nhau là tay nghề của người làm bếp chuẩn bị hai thứ này phải cực cao, cắt miếng thịt dê thật mảnh nhỏ, cắt cây cải xanh mơn mởn thật đẹp mắt.

Cuối cùng, Quân Diệc Tà không nhịn được nuốt nước miếng. Cơm trắng thơm ngát, thịt dê xỏ xâu phối hợp cải xanh, mặn mà không ngán. Nói đơn giản, đây chính là mỹ vị của nhân gian!

Cố Thất Thiếu liếc mắt về phía Quân Diệc Tà, đáy mắt thoáng qua một vệt cười lạnh, không dễ dàng phát giác.

Hắn đã pha nước tương chấm thật ngon, liền bắt đầu xỏ xâu thịt dê.

Xâu một xiên thịt dê thật mỏng, mảnh, nhỏ, nhúng vào nồi nước dùng sôi sùng sục, ngay sau đó vớt lên, đưa vào bên trong nước tương. Thừa dịp thịt còn đang bốc khói, liền ăn ngay, nhai nhẹ nhàng chậm rãi. Thịt dê thơm, ngon, mềm, tràn đầy nước thịt ngọt. Răng môi Lưu Hương, thật ăn ngon, không nói nên lời.

Quân Diệc Tà nhìn đến, bụng cũng kêu xì xào, hắn lúng túng che.

Cố Thất Thiếu làm bộ không nhìn thấy, sau khi xâu thêm mấy miếng thịt, mặt đầy thỏa mãn mới nói, "Ừ, mùi vị vừa vặn. Khang Vương điện hạ có muốn nếm thử một chút không?"

Quân Diệc Tà sẽ không chủ động đòi ăn, hắn đang đợi chính là câu này!

Hắn mừng rỡ, "Cúng kính không bằng tuân mệnh."

Cố Thất Thiếu đem một đôi đũa, bẻ gãy thành hai cặp, "Dùng tạm."

Chỉ mang một đôi đũa? Trong đầu Quân Diệc Tà nghĩ, người này chắc hắn không phải hướng đến mình nên mới đến đây.

Đương nhiên, Quân Diệc Tà vẫn cẩn thận. Dù cho bụng đói cồn cào, hắn vẫn xâu thịt dê, nhúng lẩu, hắn vẫn để tâm. Hắn phải chắc chắn vật này không có độc mới ăn.

Đừng nói, vừa được ăn mặn một cái là không thể dừng được.

Trong thời gian chốc lát, hai người này liền giải quyết hết một nồi cơm trắng cùng một nồi lớn thịt dê xỏ xâu, ăn hết sạch sẽ.

Sau khi cơm nước no nê, Quân Diệc Tà liền hỏi, "Huynh Đài có từng nghe nói chiến sự Bắc Lịch cùng Thiên Ninh?"

Lấy hiểu biết của Quân Diệc Tà với Bắc Lịch Hoàng Đế, bị Long Phi Dạ có động tác lớn như vậy khiêu khích, Bắc Lịch Hoàng Đế tuyệt đối sẽ phản kích. Bắc Lịch Hoàng Đế sẽ gây áp lực cho Thiên Huy Hoàng Đế, chứ không đến nỗi như hiện nay, một chút âm thanh cũng không có!

Cố Thất Thiếu lười biếng, tựa vào trên thân cây, thiêu mi nhìn thẳng Quân Diệc Tà, cười lạnh nói, " Sự tình trên triều đình, từ trước đến giờ, Bản Thiếu Gia không có hứng thú."

Quân Diệc Tà đột nhiên cau mày, thái độ của người này rõ ràng không đúng.

Hắn có ý gì?

Đáy mắt Cố Thất Thiếu lãnh ý nồng đậm hơn, "Bản Thiếu Gia tương đối có hứng thú đối với ngươi!"

Quân Diệc Tà lập tức phòng bị, hắn liếc mắt về phía thức ăn còn dư lại. Trong lòng hắn biết là có cạm bẫy. Chẳng qua, hắn chắc chắn vật này không có độc! Trừ Hàn Vân Tịch, trên thế giới này, còn có ai có Độc Thuật cao hơn hắn nữa rồi sao?

"Ngươi rốt cuộc là người nào? Vì sao tới?" Hắn lạnh giọng chất vấn.

Cố Thất Thiếu chậm rãi phun hai chữ, "Gấu Xuyên..."

Lời vừa dứt, Quân Diệc Tà càng khiếp sợ. Chẳng qua, hắn không biểu hiện ra, mà lạnh lùng hỏi ngược lại, "Gấu Xuyên là vật gì?"

"Ngươi không biết?" Cố Thất Thiếu cười.

"Chưa từng nghe qua!" Quân Diệc Tà phủ định hoàn toàn.

Gấu Xuyên là cái gì, thế nào hắn lại không biết? Gấu Xuyên là dược liệu đặc thù, cực kỳ quý giá. Mà cũng không phải là dùng để chữa bệnh, chỉ có thể dùng chế biến giải dược.

Năm đó, hắn phung phí không biết bao nhiêu sức lực, bỏ ra số tiền lớn mới thu vào tay.

Người này từ nơi nào hỏi thăm được gấu Xuyên ở trong tay hắn? Thỉnh cầu gấu Xuyên, là muốn giải độc gì?

Quân Diệc Tà chối, Cố Thất Thiếu cũng không cuống cuồng. Cố Thất Thiếu không nói lời nào, thiêu mi hăng hái nhìn Quân Diệc Tà.

Đã ăn của người ta một bữa ăn đầy đủ mỹ vị như vậy, Quân Diệc Tà làm sao có thể ổn định. Hắn cau mày, suýt nữa động thủ, cũng rất nhanh nhớ quy tắc Đảo Ngư Châu cấm võ.

"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?" Hắn tức giận.

Mâu quang Thất Thiếu trở nên âm ngoan, từng chữ, từng chữ hung hăng nói, "Cầm gấu Xuyên giao ra, ta cho ngươi giải dược! Nếu không..."

Trong bụng Quân Diệc Tà buồn bực, nhìn thái độ người này, tựa hồ như Quân Diệc Tà có thâm cừu đại hận với hắn, không đội trời chung.

Quân Diệc Tà đắc tội với rất nhiều người, giết cha, giết vợ, giết cả nhà. Thể loại nào cũng có.

Rốt cuộc, nam tử hắc ý này là vị nào?

Mặc dù chột dạ, khí tràng của Quân Diệc Tà vẫn rất cường đại. Hắn mặt mày coi nhẹ, nhìn bằng nửa con mắt đi qua chỗ nam tử hắc y, "Nếu không thì như thế nào?"

Ai ngờ, lời này còn chưa dứt, dạ dày hắn liền đau. Cảm giác đau đớn cũng không phải là một chút xíu gia tăng, thoáng cái liền phi thường kịch liệt. Toàn bộ dạ dày giống như bị đốt thiêu cháy.

Cố Thất Thiếu tự mình hạ độc, sẽ đơn giản sao?

Dù cho Quân Diệc Tà là đại nam nhân, cũng không nhịn được cau mày!

Đương nhiên, sau khi đau đớn, trong lòng Quân Diệc Tà đã sớm kinh hãi.

Bữa cơm này, thức ăn lại thật sự có độc. Hắn không chỉ không dò xét ra, hơn nữa, sau khi uống canh bị độc phát, lại vẫn không đoán ra chính mình bị độc gì?

Bị ngã vào lĩnh vực chính mình am hiểu nhất. Đối với tài năng xuất chúng trong  Độc Giới, môn chủ Bách Độc môn là Quân Diệc Tà mà nói, đây chính là nỗi sỉ nhục cực lớn!

Có một Hàn Vân Tịch đã đủ, ở nơi nào lại thoát ra thêm một kẻ quái quỷ như vậy?

Quân Diệc Tà cố nén đau đớn, tức giận, "Ngươi rốt cuộc là người nào?"

Cố Thất Thiếu miễn cưỡng đứng dậy, tiện tay hái cỏ dại, vuốt vuốt trong tay. Một lúc lâu mới sâu kín phun ra hai chữ, "Gấu... Xuyên..."

"Không!" Quân Diệc Tà nghiêm nghị chối.

Cố Thất Thiếu nhún nhún vai, nghỉ ngơi chốc lát, lại lấy ra một bọc thịt dê béo thái mỏng tới đùa cợt ăn, nồng nhiệt, tự sướng.

Mà một hồi này, Quân Diệc Tà đã đau đến không nhịn được.

Hắn che dạ dày, thắt lưng cũng cong. Chẳng qua, muốn hắn giao ra gấu Xuyên sẽ không dễ dàng như vậy.

Hắn nhẫn!

"Tại hạ đi Điếu Long tôm(1). Nếu Khang Vương điện hạ nghĩ thông suốt, tùy thời tới tìm ta đổi giải dược." Cố Thất Thiếu cười nói.

(Chú thích:

(1) Điếu Long tôm: câu tôm hùm.

Điếu: (Động) Câu cá, câu.

Long tôm: tôm rồng = tôm hùm.)

Đảo Ngư Châu cấm võ, cũng không Cấm độc! Chỉ cần Cố Thất Thiếu không độc chết cả hồ cá lớn kia, ai có thể bắt hắn như thế nào? Không cần biết Quân Diệc Tà am hiểu nhất là Độc Thuật, nhưng vẫn chưa đủ khả năng tránh cạm bẫy của hắn!

Trong ánh mắt của Quân Diệc Tà hung tợn, Cố Thất Thiếu đỡ cần câu, khẽ hát, đi hướng hồ Huyễn Hải. Hắn dự định câu mấy con Tôm Hùm lớn cho độc nha đầu bồi bổ thân thể.

Cuối mùa xuân, đầu mùa hè, chính là thời tiết bồi bổ tốt!

Cố Thất Thiếu vừa đi, Quân Diệc Tà giận đến mức một cước, đạp đổ nồi nước đun nóng!

Đáng ghét!

Gần đây hắn là số con rệp sao? Người tuỳ tiện đến cũng có thể chỉnh hắn?

Muốn hắn giao ra gấu Xuyên, cũng không có cửa!

Quân Diệc Tà ngồi xuống dưới tàng cây, gắt gao che dạ dày, làm cho mình tỉnh táo lại. Hắn cũng không tin hắn không phá giải được độc trên người!

Đáng tiếc, sau khi suy nghĩ mấy giờ, cũng nhẫn mấy giờ, Quân Diệc Tà không thu hoạch được gì.

Hắn ngồi dưới đất, đau đến mức không đủ sức duỗi thẳng các bộ phận trên người. Vừa lúc đó, độc trên bả vai cũng phát tác.

Quân Diệc Tà đổ người xuống, an tĩnh chốc lát. Cuối cùng không chịu đựng được, năm lăn lộn dưới đất.

Đau, cũng là trí mạng!

Người trong thiên hạ, phần nhiều là đang sống sờ sờ, liền bị đau chết.

Quân Diệc Tà ý thức được tính mạng mình khó giữ, cuối cùng hắn cũng chịu thỏa hiệp. Hắn chống giữ đi tới hồ Huyễn Hải, vô lực, không nói được thành lời. Tay run run đem gấu Xuyên giơ lên, hướng Cố Thất Thiếu tỏ ý.

"Ai u, nghĩ thông suốt?" Cố Thất Thiếu cười nói.

"Lấy giải dược tới trước!" Lúc này Quân Diệc Tà mới lên tiếng, sắc mặt trắng phao, mặt đầy mồ hôi lạnh.

"Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách nói điều kiện với ta sao?" Cố Thất Thiếu lạnh lùng hỏi ngược lại.

Quân Diệc Tà không cam lòng, lại không làm gì được, đem gấu Xuyên ném qua.

Cố Thất Thiếu tiếp lấy, sau khi xác định là chính phẩm, cố gắng hết sức hoan hỉ. Tầm mắt Cố Thất Thiếu dịch chuyển, hướng Quân Diệc Tà cười một tiếng, nghiêng nước nghiêng thành, "Ô kìa, ta quên mang giải dược ư."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.