Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 451



Long Phi Dạ không nghĩ tới hai chữ "Ảnh tộc" sẽ làm cho Ách Bà Bà kích động như vậy. Biểu tình Ách Bà Bà kích động cũng không phải là hưng phấn, mà là nóng nảy.

Ảnh tộc, hẳn là nhất tộc mà nếu như trẻ mồ côi Tây Tần hoàng tộc còn tồn tại sẽ tín nhiệm nhất.

"Bọn họ muốn làm cái gì? Bọn họ đã biết chắc chắn thân phận của Vân Tịch sao?" Ách Bà Bà vội vàng hỏi.

"Nếu chắc chắn thì như thế nào?" Long Phi Dạ hỏi ngược lại.

Ai biết, Ách Bà Bà tức giận, "Bất kể là ai, cho dù là Ảnh tộc, cũng đừng mơ tưởng tới thân phận của Vân Tịch!"

Lời vừa nói, Long Phi Dạ lập tức minh bạch.

Thân phận trẻ mồ côi của Tây Tần có rất nhiều "văn chương" có thể làm!

Một khi công khai thân phận này, không nói Thất quý tộc, ngoài ra có rất tâm nhiều người sẽ để tâm. Lấy danh nghĩa khôi phục Tây Tần, mượn cớ thân phận cuta Hàn Vân Tịch để hiệu triệu thế lực năm xưa, tranh đoạt quyền thế thiên hạ.

Những người này, phần lớn không phải là chân chính trung thành với Tây Tần hoàng tộc, cũng không phải chân chính vì Tây Tần khôi phục đại nghiệp, mà là dã tâm nặng nề. Mượn cớ phụ tá hoàng tộc trẻ mồ côi, kì thực là "hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu"!(*)

(Chú thích:

(*) cả câu ý chỉ: vua là bù nhìn, tất cả quyền lực nằm trong tay thế lực đứng sau.)

Nói trắng ra, chính là mang trẻ mồ côi hoàng tộc làm đá lót đường. Một khi bọn họ đạt được mục đích, hoàng tộc cũng không cần tồn tại nữa.

Một khi công khai thân thế Hàn Vân Tịch, cuộc đời này, sợ là sẽ không có cách nào an bình.

"Người của Ảnh tộc vẫn không có hành động, cũng cự tuyệt thừa nhận. Có lẽ, còn chưa chắc chắn thân phận của nàng." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

Vừa vặn là Hàn Vân Tịch đối với nàng thành thực, để cho hắn hiểu được Ảnh tộc động tĩnh.

Nếu như người của Ảnh tộc chắc chắn Hàn Vân Tịch chính là Tây Tần hoàng tộc trẻ mồ côi, làm sao lại chậm chạp không có động tĩnh lớn? Lại mấy tháng mới xuất hiện một lần, nhưng cái gì cũng không nói với Hàn Vân Tịch?

Ít nhất, Ảnh tộc biết nhận chủ. Nhưng Bạch Y công tử lại không.

Lúc này, tâm tình Ách Bà Bà mới yên tâm một ít. Chẳng qua, ngay sau đó nàng chất vấn, "Tần Vương, ngươi thì sao? Tại sao ngươi cưới Vân Tịch?"

Bờ môi Long Phi Dạ dâng lên một tia cười lạnh, "Ngươi hoài nghi Bản vương?"

"Ngươi là Thiên Ninh Thân Vương. Nếu ngươi có dã tâm, thân phận của Vân Tịch chính là nấc thang cho ngươi đoạt vị tốt nhất!" Ách Bà Bà hừ lạnh, nói.

Long Phi Dạ khịt mũi coi thường, "Chính là Thiên Ninh Hoàng Vị, còn không đến mức để Bản vương vác một nữ nhân đi tranh đoạt! Bản vương thà nàng không phải là trẻ mồ côi hoàng tộc, thà nàng chẳng qua là đích nữ Hàn gia!"

Thật ra, điều Ách Bà Bà thật sự lo âu, chính là điều Long Phi Dạ thật sự không muốn thấy.

Trên lưng đeo thân phận hoàng tộc, gánh vác sứ mệnh gia tộc. Thừa nhận sự thật có vô số người trông đợi, cả đời chỉ vì một phần đại nghiệp mà sống. Tất cả hành động đều bị người bình luận. Đối với trẻ mồ côi hoàng tộc mà nói, đây không phải vinh dự, mà càng là trói buộc.

Ít nhất, trong mắt Long Phi Dạ, đây chính là trói buộc!

Ách Bà Bà cũng không tin, nàng ha ha cười lạnh, "Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?"

Ách Bà Bà cười rất lạnh, nhưng Long Phi Dạ cười lạnh hơn. Hắn đứng dậy đến, đi tới bên người Ách Bà Bà. Hắn ưu nhã cúi người, ở bên tai Ách Bà Bà thấp giọng, "Bởi vì Bản vương là..."

( Dạ a~~ thương!)

Lời phía sau, Long Phi Dạ nói rất nhỏ giọng, nhưng Ách Bà Bà lại nghe rõ ràng. Nàng nghe mấy chứ phía sau, sắc mặt trong nháy mắt trắng phau, giống như là bị đe dọa cực độ, cả người ngơ ngẩn.

Tại sao có thể như vậy?

Chồng Vân Tịch lại là...

"Lý do này, đủ để cho ngươi tin tưởng chứ?" Long Phi Dạ lạnh giọng hỏi.

Hồi lâu, Long Phi Dạ đã lui về chỗ ngồi, Ách Bà Bà còn không nói được lời, "Ngươi, ngươi lại... Ngươi..."

Đông Tần Hoàng Tộc!

Ta nên đối mặt sự thật này như thế nào? Trẻ mồ côi cuối cùng của Tây Tần hoàng tộc, chồng của Vân Tịch... cuối cùng lại là trẻ mồ côi Đông Tần Hoàng Tộc, là hoàng tử Đông Tần!

Tất cả các thứ này là Nghiệt Duyên, hay là trùng hợp, hay lại là... Cố ý tạo nên?!

Trải qua khiếp sợ, đột nhiên, Ách Bà Bà cảnh giác. Nàng thông suốt đứng lên, liên tiếp lui về phía sau, "Rất tốt, cho nên ngươi dự định lừa gạt Vân Tịch. Ngươi không để Vân Tịch biết được thân thế của nàng, lợi dụng nàng thật tốt! Ngươi muốn lợi dụng nàng, khôi phục Đông Tần!"

Đột nhiên, Một tiếng "Ba!" vang thật lớn. Long Phi Dạ nặng nề vỗ xuống cái án.

Từ trước đến giờ, hắn không có thiện ý đi giải thích, cũng không thích giải thích, càng không thích trước mặt bất kỳ ai giải thích điều gì. Nhưng hôm nay, hắn đã phí không ít miệng lưỡi. Hắn không nghĩ tới Ách Bà Bà vẫn có cách nhìn hắn xấu xa như vậy.

Đối với hắn mà nói, đây chính là làm nhục!

Long Phi Dạ đứng dậy, âm thanh lạnh như băng, "Bản vương còn không đến mức giẫm đạp một nữ nhân! Còn không đến mức lợi dụng một nữ nhân để Phục Quốc!"

Ách Bà Bà bị Long Phi Dạ tức giận chấn nhiếp, sợ phát run tại chỗ, chậm chạp mới lại hỏi, "Vậy ngươi nhốt lão thân ở chỗ này là ý gì? Tại sao giấu giếm Vân Tịch?"

Long Phi Dạ không trả lời, trầm mặc ngồi xuống uống trà. Hắn yên lặng rất lâu, sau đó mới nhàn nhạt mở miệng, "Muốn nàng cả đời này cũng chỉ là đích nữ Hàn gia. Không có cừu hận. Không có hổ thẹn. Nàng cả đời thanh thản, ổn định ở bên người Bản vương."

Nhịp tim Ách Bà Bà lạc hẳn đi một nhịp. Bây giờ nàng mới hiểu được, ý tứ một câu "Biết hạnh phúc" của người trẻ tuổi này, hắn đã nói lúc trước.

Nếu như, Vân Tịch biết được thân thế chính mình nặng nề. Trong lòng nàng nên có bao nhiêu gánh nặng?

Nếu như Vân Tịch biết được thân thế Tần Vương. Nàng phải lựa chọn như thế nào?

Ách Bà Bà cũng yên lặng, sau một hồi lâu, nàng mới nhàn nhạt hỏi một câu, "Tần Vương, Vân Tịch thật sự ưa thích ngươi sao?"

Long Phi Dạ cười, nụ cười này rất nhạt nhẽo. Đáy mắt đều là khổ sở nồng đậm, rồi biến hoá thành bất đắc dĩ.

Hàn Vân Tịch thích hắn sao?

Đến nay, ít nhất, nữ nhân kia còn biết nhìn hắn đến si mê!

Long Phi Dạ cười như vậy đã cho Ách Bà Bà thấy câu trả lời.

Rốt cuộc, Ách Bà Bà ngồi xuống, đòi một ly trà với Long Phi Dạ. Nàng giảng thuật cố sự xảy ra với Mộc Tâm.

Huyết mạch cuối cùng của Tây Tần hoàng tộc năm đó, thật ra không phải là bé trai sơ sinh bị tên U Tộc kia bắn chết, mà là mẹ của Mộc Tâm, tổ mẫu của Vân Tịch.

Năm đó, Tây Tần Hoàng Đế cùng chư vị hoàng tử chết ở chiến trường, Tinh quý phi chuyển dạ, sinh một tên bé gái. Tinh quý phi không biết thế cục, một lòng cho rằng Tây Tần không đến nỗi Diệt Quốc, chỉ cần nàng sinh bé trai sơ sinh, là được mẫu bằng tử quý, buông rèm chấp chính, trở thành Hoàng Thái Hậu.

Cho nên Tinh quý phi đem bé gái đưa ra khỏi cung, nuôi dưỡng một bé trai sơ sinh thay thế. Nhưng ai biết không tới mấy tháng, loạn quân đánh vào hoàng cung, Tây Tần Diệt Quốc, hoàng tộc tuyệt diệt!

Lúc trước, chỉ có Ảnh tộc biết được chuyện này, Ảnh tộc âm thầm phái người bảo vệ bé gái

Lúc Tây Tần hoàng tộc bị loạn quân đánh vào, Đông Tần cùng mấy Đại Quý Tộc, tất cả muốn đuổi tận giết tuyệt. Bọn họ cổ động lùng bắt người Tây Tần hoàng tộc, ngay cả trẻ sơ sinh cũng không buông tha.

Ảnh tộc đem việc này báo cho U Tộc biết. Sau đó, Tướng quân U Tộc giả vờ phản bội, tự mình bắn chết bé trai sơ sinh, tạo ra một giả tưởng toàn Tây Tần hoàng tộc đã bị diệt tẫn. Từ ấy mới dừng lại tất cả truy lùng cùng sát hại.

Về sau, Đông Tần cũng diệt, Thất quý tộc cũng tán loạn. Một thời Đại Tần đế quốc huy hoàng nhất đã trở thành lịch sử, phủ đầy bụi.

Toàn tộc Ảnh tộc chọn cách tuẫn táng(1) đền nợ nước cho Chủ nhân. Chỉ đơn độc lưu lại một người bảo vệ bé gái kia. Nhưng nữ nhân kia, sau khi lớn lên, biết được thân thế chính mình, lại đột nhiên trốn đi, từ đó mất tích.

(Chú thích:

(1)    Tuẫn táng: Tuẫn táng là tập tục chôn theo người sống từng xuất hiện ở Trung Hoa thời cổ đại. Đối tượng bị đưa vào danh sách chôn theo này có thể là người mà chủ nhân ngôi mộ yêu quý khi còn sống hoặc một số ít nô bộc có xuất thân thấp kém.... vvv

Nguồn: soha.vn)

"Cho nên, bé gái kia chính là mẫu thân của Mộc Tâm. Nàng gả vào Mộc gia, sinh ra Mộc Tâm." Long Phi Dạ nhàn nhạt hỏi.

"Chính là như vậy. Nàng đã thoát khỏi khống chế của Ảnh tộc cùng U Tộc, giấu giếm thân phận, gả vào Mộc gia làm thiếp. Sau đó cũng chỉ sinh ra một nữ nhi là Mộc Tâm." Ách Bà Bà vừa nói, thở dài một tiếng, "Lão thân chính là bà vú của Mộc Tâm. Nếu không phải Mộc Tâm nói cho lão thân biết những điều này, lão thân nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới những chuyện này!"

"Cha của Hàn Vân Tịch là người nào? Có quan hệ gì với Độc Tông hay không?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.

" Lời đồn Mộc Tâm cấu kết cùng dư đảng Độc Tông là thật." Ách Bà Bà nhàn nhạt nói, "Mộc Tâm tiểu thư vốn bị đưa tới Y Thành học y. Không nghĩ tới nàng sẽ gặp phải người của Độc Tông, sau đó vùi lấp trong tình yêu không có cách nào tự kềm chế. Nàng đi Y Thành, không thấy quay về Mộc gia, chỉ bí mật gửi mấy phong thư hàm cùng lão thân. Phong thư cuối cùng đã nói với lão thân một tin tức, buồn vui đan xen."

"Nàng có thai?" Long Phi Dạ suy đoán nói.

Ách Bà Bà cười khổ, gật đầu, "Nàng hoài nghi mình có bầu. Lại biết được súc sinh Độc Tông kia, dám sau lưng nàng, mập mờ cùng những cô gái khác."

Nghe đến đó, Long Phi Dạ coi như đã minh bạch.

Chính là bởi vì như vậy. Năm đó, Mộc Tâm cũng chính là Thiên Tâm đại phu, người đã mất hết ý chí rời khỏi Độc Tông. Nàng đổi tên, đổi tính, trốn đến Thiên Ninh Đế Đô, gả cho Hàn Tòng An.

Cho nên, mẹ đẻ của Hàn Vân Tịch là trẻ mồ côi Tây Tần hoàng tộc. Mà phụ thân chính là người của Độc Tông.

"Đó là phong thư cuối cùng lão thân nhận được. Về sau, thư từ mà lão thân cùng Mộc Tâm tiểu thư qua lại, tất cả đều bị Mộc Anh Đông phát hiện. Khi đó, Y Thành có tin đồn Mộc Tâm cấu kết với dư đảng Độc Tông. Mộc Anh Đông vì giữ danh dự Mộc gia, vì duy trì quan hệ Mộc gia cùng Y Thành, một mực không thừa nhận chuyện này."

Ách Bà Bà vừa nói, liên tục cảm khái, "Hắn hạ độc với lão nô, làm cho lão nô vừa câm, vừa điếc. Lại để cho lão nô trông coi phòng trúc, không chỉ là muốn lấy lão nô, nhử Mộc Tâm tiểu thư tới. Hắn còn muốn lấy Mộc Tâm tiểu thư làm mồi nhử, đưa tới dư đảng Độc Tông, tóm gọn một mẻ giao cho Y Học Viện, lấy lòng những lão đầu tử kia. Không nghĩ tới... Không nghĩ tới, Mộc Tâm tiểu thư đã không thể tới, con gái nàng lại tới..."

"Mộc Anh Đông có biết chuyện Tây Tần hoàng tộc?" Chung quy, Long Phi Dạ quan tâm nhất là vấn đề này.

Ách Bà Bà lập tức lắc đầu, "Không, hắn tuyệt đối không biết! Tâm tư của hắn hoàn toàn tập trung ở tiêu diệt Độc Tông."

Tâm tình Long Phi Dạ lúc này mới hạ xuống. Mộc Anh Đông không biết chuyện này, hắn đã có thể tiết kiệm nhiều thời gian giải quyết chuyện phiền toái.

"Tần Vương, Mộc Tâm tiểu thư nàng... Nàng..."

Thật ra, ngay từ đầu Ách Bà Bà đã muốn hỏi cái vấn đề này. Chẳng qua, nàng chậm chạp không dám hỏi, nàng sợ đáp án sẽ làm cho nàng không chịu nổi!

Mộc Anh Đông lấy nàng làm mồi nhử, mà nàng cũng một mực không muốn rời khỏi phòng trúc. Nàng hy vọng dường nào, nếu sau này gặp lại tiểu thư, nàng còn muốn chính miệng nói cho tiểu thư biết, Mộc Anh Đông không có ý tốt!

Long Phi Dạ dĩ nhiên biết Ách Bà Bà muốn hỏi cái gì. Hắn đem sự tình Mộc Tâm đổi tên là Thiên Tâm, gả vào Hàn gia, cặn kẽ nói cho Ách Bà Bà. Bao gồm Thiên Tâm phu nhân cứu Lý Thái Hậu, sự tình Lý Thái Hậu Tứ Hôn.(2)

(Chú thích:

(2)    Tứ hôn: ban hôn.)

"Chỉ tiếc Thiên Tâm phu nhân khó sinh mà chết, may mắn giữ được Hàn Vân Tịch." Hiếm thấy Long Phi Dạ ở trước mặt người khác thở dài.

Mặc dù, Ách Bà Bà sớm biết Mộc Tâm tiểu thư dữ nhiều lành ít, nhưng nghe nói như vậy, nàng vẫn không chịu nổi. Thoáng cái, nước mắt liền ngập trong tròng mắt, "Khó sinh... Thế nào... Sao lại thế..."

Còn có chuyện gì, so với khó sinh mà chết, càng làm cho người ta đau thương.

Dùng một cái mạng nghênh đón một sinh mệnh mới. Để cho hài tử mới này xuất hiện trên đời là tính mạng của mẹ rơi xuống đất. Từ một khắc kia trở đi, hài tử đã trở thành mồ côi mẹ.

Hốc mắt Ách Bà Bà đỏ từng vòng, rất nhanh thì không chịu nổi, che miệng, thấp giọng khóc thút thít, "Tiểu thư... Lão nô vẫn còn chờ người đấy."

Chân tướng như thế, Long Phi Dạ cũng coi là đã biết rõ tất cả.

Đợi tâm tình Ách Bà Bà bình phục lại, Long Phi Dạ mới lại nhàn nhạt hỏi, "Có thể biết dư đảng của Độc Tông còn sống bao nhiêu người hay không? Cha đẻ của Vân Tịch là người phương nào?"

Ách Bà Bà lắc đầu một cái, "Mộc Tâm tiểu thư chưa bao giờ nói tới. Nhưng chuyện cơ mật như vậy, Mộc Tâm tiểu thư chưa chắc sẽ nói. Bởi vì chuyện này, ngay cả người của Mộc gia cũng không biết."

Long Phi Dạ gật đầu một cái, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ bấu vào mặt bàn, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.