Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 464



Lúc này đêm đã khuya, Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ đang ở bên ngoài viện chờ đợi. Hàn Vân Tịch phát hiện, người bên ngoài viện tới xin thuốc chẳng những không giảm bớt, ngược lại, lại tăng thêm không ít người.

Vô luận là nam, nữ, già, trẻ, tất cả đều quỳ. Nhìn cảnh tượng này, thật giống như bọn họ ngoan ngoãn quỳ lâu một chút, liền có thể xin được Dược.

Mà trên thực tế, bọn họ có thể xin được Dược hay không thì còn phải xem tâm tình Cổ Thất Sát. Không chừng ngày nào đó, tâm tình Cổ Thất Sát tốt, sẽ chọn ra vài người để cho thuốc. Nếu tâm tình Cổ Thất Sát không tốt, trừ khi hắn cảm thấy hứng thú với đồ vật nào đó thì sẽ đổi lấy thuốc. Cả hai cách đều không được thì cứ tiếp tục quỳ đi!

Một hồi trước, lúc Hàn Vân Tịch tới, có cố tình để ý qua mấy khuôn mặt. Lần này tới, nàng cố ý tìm, rất nhanh thì lại thấy mấy người đó. Một hồi trước đến nay, tính có thiếu cũng phải thời gian hai tháng. Bọn họ không xin được Dược, cũng không hề từ bỏ.

Nhìn bộ dáng kia, hơn phân nửa người quỳ ở chỗ này cũng là người trung niên. Theo tính tình Cổ Thất Sát, chắc hẳn đã có người phải quỳ hơn nửa năm, cũng phải không công mà trở về.

Tên Cổ Thất Sát này, không cho Dược thì liền dứt khoát từ chối với người ta, tại sao cứ để mặc cho đám người này quỳ ở chỗ này, xem tâm tình tốt xấu mới bố thí thuốc?

Hàn Vân Tịch nhìn người đang quỳ ở một bên, trời tối om, thấp giọng mắng, "Tên đáng ghét!"

Lúc này, lão quản gia tự mình đến mở cửa, "Tần Vương điện hạ, Vương phi nương nương, để hai vị chờ lâu. Mời vào bên trong, mời."

Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ đang muốn đi vào, đột nhiên phía sau lại truyền tới một trận tiếng vó ngựa dồn dập. Kèm theo là tiếng một người làm, gào thét bi thương, "Lão gia! Lão gia, phu nhân đã... Buổi tối ngày hôm trước, phu nhân đi..."

Trong đám người, một người đàn ông trung niên đứng phắt lên, lăng lăng nhìn, oa một tiếng, phun ra một ngụm huyết, tùy tiện ngất xỉu.

Xung quanh cũng có người nâng hắn, có người vội vàng ấn huyệt nhân trung - giữa mũi và miệng. Tên người hầu vừa xuống ngựa liền lăn một vòng chạy tới. Tên người làm lệ rơi đầy mặt, "Lão gia, lão gia, ngươi tỉnh lại đi. Trong phủ còn chờ người trở về, chủ trì đại cuộc!"

"Đi mang nước nóng tới, mang tới nhiều chút."

Hàn Vân Tịch bỏ lại những lời này, bước dài tiến lên. Lão quản gia nhìn Long Phi Dạ một chút, Long Phi Dạ lại đang nhìn Vương phi của hắn, không để ý thừa thãi tới lão quản gia.

Lão quản gia chỉ có thể ngầm thừa nhận là Vương phi nương nương đang sai sử hắn.

Hàn Vân Tịch nói cho mọi người đang đứng vây quanh trước hết phải tránh ra, để cho không khí lưu thông. Sau đó đặt người đàn ông trung niên nằm ngang, kiểm tra hô hấp, sau đó mới bắt mạch.

Thời điểm lão quản gia đưa nước tới, nàng đã chắc chắn người này không mắc bệnh nguy hiểm đến tính mạng. Bởi vì hắn vô cùng mệt nhọc, gan trì trệ, khí huyết không lưu thông, hơn nữa đột nhiên bị đả kích nên mới nôn ra máu.

Từ trong câu nói của người làm kia vừa nói, nàng đoán ra được. Vị lão gia này thay phu nhân đi cầu Dược, chỉ tiếc, Dược còn chưa xin được, phu nhân đã ra đi.

Người không cần lo lắng sẽ nguy hiểm tới tính mạng, vẫn còn ngất xỉu. Nhưng trời mới biết, lúc hắn tỉnh lại, phải làm thế nào đối mặt với sự thật tàn khốc?

Hàn Vân Tịch mơ hồ thở dài, nàng cho tên người làm một ít Dược Hoàn cấp cứu, lại đưa cho nước nóng lão quản gia đưa tới, lúc này mới rời khỏi.

Lão quản gia đi theo sau, không lên tiếng.

Hàn Vân Tịch không nhịn được, lại hỏi, "Quản gia, người cũng bất tỉnh, các ngươi không cứu sao?"

"Vương phi nương nương, người đến đã quỳ xuống, tâm trí mệt mỏi, thân thể bị bệnh, còn có đả kích mất mát, không thể tránh được. Sinh, Lão, Bệnh, Tử, những người bệnh trạng bình thường. Nếu ai tới cũng cứu, chẳng phải Dược Quỷ Cốc thành y Quán?" Lão quản gia bất đắc dĩ nói.

"Vậy các ngươi trồng trọt dược liệu làm gì? Trồng chơi sao?" Hàn Vân Tịch đột nhiên lớn tiếng chất vấn.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn lại, lão quản gia nào dám to tiếng lại với vị chủ nhân này. Lão quản gia còn đang muốn khuyên nàng, ai biết, vị kia ở trong sân không kịp đợi, tự mình đi ra.

"Vương phi nương nương nói đúng, chính là trồng để chơi đùa!" Tiếng cười này lộ vẻ châm chọc, âm dương quái khí.

Hàn Vân Tịch lập tức theo tiếng mà nhìn, chỉ thấy Cổ Thất Sát chẳng biết từ lúc nào đã ngồi trên tường trong viện nhỏ. Hắn mặc một thân Hắc Bào rộng lớn, bị gió thổi phình, trong bóng đêm giống như quỷ mỵ.

"Đó chính là Dược quỷ đại nhân! Dược quỷ đại nhân hiện thân!"

Trong đám người, cũng không biết người nào đột nhiên hô to một tiếng. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều oanh động, vốn là người đang đứng cũng rối rít quỳ xuống, mọi người cùng nhau quỳ lạy cầu khẩn.

"Dược quỷ đại nhân, xin thương xót! Mau cứu mẹ ta!"

"Dược quỷ đại nhân, lão hủ quỳ ở chỗ này đã ba tháng. Lão hủ xin lưu cái mạng này ở nơi này, van cầu người, mau cứu khuyển tử!"

...

Vô số cầu khẩn, đánh vỡ Nguyệt Dạ yên lặng trong sơn cốc. Hàn Vân Tịch đối với đám người này là không muốn nói gì, chẳng qua, bọn họ không nói lời cầu xin, còn có thể thế nào chứ?

Cổ Thất Sát lại giả bộ, làm như không thấy tất cả các thứ này, mắt điếc tai ngơ. Hắn lộ vẻ cười, mâu quang xẹt qua Long Phi Dạ, rơi vào trên người Hàn Vân Tịch, "Vương phi nương nương, trồng thuốc thật là thú chơi cực kỳ vui, cực kỳ tao nhã. Nếu ngươi có hứng thú, Dược Quỷ Cốc lúc nào cũng hoan nghênh ngươi tới."

Long Phi Dạ lạnh lùng nhìn, trong bụng buồn bực. Cổ Thất Sát đối với chuyện bọn hắn tới, tựa hồ rất hưng phấn.

Chẳng lẽ, người này đối với chuyện ăn gian phân lượng giải Dược lại có lòng tin sẽ không bị phát hiện như vậy? Hắn không nóng lòng muốn biết, vì sao bọn hắn tới lần này sao?

Đương nhiên, Long Phi Dạ buồn bực trong lòng, bên ngoài vẫn bất động thanh sắc.

"Bắt mạng người tới chơi, Dược quỷ đại nhân không sợ bị trời phạt sao?" Hàn Vân Tịch nổi giận, mắng.

Đáy mắt Cổ Thất Sát xẹt qua một vệt Bạo Lệ. Trời phạt? Từ khi rời khỏi Y Thành, hắn chưa từng cảm thấy sợ. Thời điểm ở Y Thành, hắn đã trải qua tất cả, còn có thể bại bởi trời phạt sao?

Nhưng đối mặt với Hàn Vân Tịch, từ đầu đến cuối, đáy mắt Cổ Thất Sát luôn giữ lại một nụ cười châm biếm, "Tần Vương Phi, ngươi bêu xấu ta như vậy thì tốt sao. Đại nhân ta chỉ là trồng một loại dược thảo, cũng không phải mưu tài hại mệnh, giết người cướp của. Ngươi đừng hiểu lầm nha!"

"Ngươi so với mưu tài hại mệnh, giết người cướp của còn có thể ác gấp trăm lần! Đừng cho là ta không biết, ngươi ở nơi này có mấy trăm bụi cây dược liệu là từ nơi khác mua được. Từng món, từng món đều là trân bảo hiếm thế. Một gốc dược có thể cứu chừng mấy mạng người. Ngươi mua được lại để không, cái này cùng đoạt tính mạng người khác thì có gì khác biệt?" Hàn Vân chất vấn.

Nếu như người này không mua những dược liệu kia, người cần còn có thể mua được, xin được. Nhưng người này mua được, vậy thì người cần dược phải quỳ ở nơi này, chờ tâm tình của hắn tốt mới ban phát dược.

"Đại nhân ta không ăn trộm, không buôn gian bán trá. Ta dùng chân kim bạch ngân của mình mua về vật quý giá để cất giấu, Vương phi lại trách ta?"

Cổ Thất Sát nói thật hay vô tội, đáy mắt lại thoáng qua ý cười. Hắn cảm giác được, Hàn Vân Tịch lần này tới cùng một hồi trước là không giống nhau. Lần này nàng tới, mùi thuốc súng rất nặng.

Nữ nhân này khác với dự liệu của hắn. Nàng tới tìm hắn tính sổ!

"Cất giấu vật quý giá? Ngươi coi đây là đá vàng, đồ cổ, hay là Kinh Quyển?" Hàn Vân Tịch không tưởng tượng nổi, "Cổ Thất Sát, ngươi ỷ vào thân phận cùng tài sản, vơ vét thuốc khắp nơi, cất giấu như vật quý giá. Ngươi trơ mắt nhìn người khác chết đi. Ngươi vẫn không có nửa điểm cảm giác là ngươi gây ra tội ác sao? Không có người nào có thể buộc ngươi đi cứu người, nhưng ngươi không thể sợ người khác sao?"

Thanh âm của Hàn Vân Tịch không lớn, lại để cho những người đang quỳ lạy, cầu khẩn, toàn bộ đều dừng lại. Mọi người rối rít liếc nhìn tới, chỉ thấy người trẻ tuổi này là một nữ tử nhẹ nhàng, một thân chính khí, nàng không cáu giận mà tự có uy!

Cuối cùng, trong đám người có người đứng ra, "Được, nói thật hay! Cái mạng này của Lão Tử cũng không cần nữa, cũng không yêu cầu hắn giúp. Quỳ lạy chỉ giúp hắn thổi phồng sự kiêu căng!"

Người kia vì chính mình đi cầu Dược. Hắn nói xong câu đó lại thật sự không quay đầu lại, phất tay áo, rời đi.

Sau đó, người người không ngừng đứng lên. Có người tức giận, mắng Cổ Thất Sát. Có người to gan, hướng về phía Cổ Thất Sát, nhổ bãi nước miếng. Cũng có người không nói một lời, yên lặng rời đi. Tóm lại, người lục đục rời đi không ít.

Cổ Thất Sát nhìn cảnh tượng cũng không tưởng tượng nổi. Từ khi hắn thành lập Dược Quỷ cốc đến nay, ngày nào người cũng tới đông như Tết. Phàm là tới nơi này cầu dược, đều phải quỳ lạy hắn, tuyệt nhiên không có cách nào khác. Cho nên, một khi tới đây quỳ, cơ bản đều là tuyệt vọng rời đi. Cho tới bây giờ, hắn chưa từng thấy qua có người giở tính trẻ con, bực tức rời đi như vậy.

Ở trước mặt hắn, giở tính trẻ con, chê sống lâu, mạng quá dài?

Cổ Thất Sát ghét nhất loại tình huống này. Hắn có những dược liệu quý giá, hắn không bán ra ngoài. Lí do thứ nhất, đúng là hắn có hứng thú. Thứ hai, hắn thích thưởng thức đủ loại giãy giụa khổ sở bởi vì còn sống. Điều hắn thích nhất không phải là những người thân của người bệnh tới xin thuốc, mà chính là những bệnh nhân. Hắn đặc biệt thích bộ dáng của người sắp chết.

Tử Vong, đối với hắn mà nói, chính là một chuyện may mắn.

( t nghĩ khoảng 75% suy đoán của t là đúng! CTS là ng đáng thương..)

Lão quản gia cho là người chủ nhân này phải tức giận. Ai biết, hắn còn cười ha hả, "Tần Vương Phi, ngươi mới là mưu tài hại mệnh. Ngươi lừa gạt bọn họ, vậy vạn nhất ta cao hứng muốn cho bọn hắn Dược, ta phải đi đâu tìm người trở về?"

"Bọn họ rất nhanh sẽ trở lại!"

Hàn Vân Tịch rất khẳng định, nàng cũng không muốn nói nhảm nhiều với Cổ Thất Sát. Người này có da mặt thật dầy, nàng mắng hắn như thế nào đi chăng nữa, hắn đều cười được.

Loại cảm giác này để cho Hàn Vân Tịch đột nhiên liền nhớ lại Cố Thất Thiếu, nhưng nàng cũng không rảnh để tìm điểm tương tự giữa hai người này. Nàng lạnh lùng, nói, "Không phải là đi cầu Dược, là tới đòi nợ!"

Cổ Thất Sát đã đợi những lời này rất lâu, lại cố làm không hiểu. Hắn quay sang nhìn hướng Long Phi Dạ, "Tần Vương điện hạ, tại hạ thiếu ngươi, đã sớm trả hết nợ rồi chứ?"

Long Phi Dạ không trả lời, chắp tay, đi tới hướng trong viện. Hàn Vân Tịch lập tức đuổi theo, cũng không để ý thừa thãi tới Cổ Thất Sát.

Rõ ràng là chủ nhân, Cổ Thất Sát lại có loại cảm giác bị vứt bỏ sang một bên, nhất là nhìn bóng lưng Hàn Vân Tịch đi theo Long Phi Dạ, hắn càng không thoải mái! Hắn lộn ngược một cái đẹp đẽ từ trên tường xuống, cũng đi vào nhà.

Long Phi Dạ, Lão Tử chờ một hồi nữa, xem Hàn Vân Tịch có còn đi ra cùng ngươi hay không!

Hiển nhiên là Hàn Vân Tịch có dự định nói chuyện lâu cùng Cổ Thất Sát. Trước đây, nàng sẽ không chủ động vào trong nhà ngồi, lần này, lại không cần xin phép mà vào, cùng Long Phi Dạ ngồi xuống bên bàn trà.

Cổ Thất Sát bay vào nhà, Hắc Bào rủ xuống đất, trời mới biết cặp chân hắn phiêu du thế nào. Hắn ngồi xuống ở chủ vị, cao cao tại thượng, lạnh lùng nói, "Long Phi Dạ, Lão Tử thiếu ngươi hai vị thuốc cũng tìm đủ. Lão Tử còn miễn phí Phối Dược giúp ngươi. Còn thiếu nợ ngươi cái gì? Mau nói rõ ràng!"

Long Phi Dạ khí định thần nhàn, ngồi uống trà, thái độ đó, thật sự coi Cổ Thất Sát là không khí.

Mà Hàn Vân Tịch cũng uống trà, bình chân như vại. Nàng cứ để cho Cổ Thất Sát nói nhảm, đợi nàng làm trơn yết hầu, nghỉ ngơi tốt rồi tính toán với hắn sau.

Tên Cổ Thất Sát này trộn thuốc giả trong thuốc giải. Hắn chắc chắn biết, mục đích bọn họ đến là để đòi nợ!

Cổ Thất Sát vội vã muốn xem trò hay, cố ý đứng dậy, "Nếu hai người là tới uống trà, vốn không rảnh phụng bồi!"

Hắn vừa nói, liền rời khỏi. Hàn Vân Tịch cười lạnh nói, "Cổ Thất Sát, vật này, ngươi nhận ra chứ?"

Chỉ thấy Hàn Vân Tịch lấy từ trong tay áo ra một chai giải dược. Đây chính là giải dược mi độc mà ban đầu Long Phi Dạ lấy từ trong tay Cổ Thất Sát mang đi.

Cổ Thất Sát vui vẻ, hỏi, "Nhận ra thì như thế nào?"

Hàn Vân Tịch mở bình sứ ra, đưa tới, "Ngươi nhìn cho cẩn thận!"

"Đây chính là mi độc giải dược, Lão Tử ta tự tay chế biến, còn có thể không nhận ra sao?" Cổ Thất Sát rất xem thường.

"Trong này, có ít nhất một nửa là thuốc giả! Ngươi vụng trộm cất giấu một nửa kia!" Hàn Vân Tịch tức giận vạch trần.

Cổ Thất Sát làm bộ dáng như rất khiếp sợ, ngẩn người một chút, tài hoãn quá thần, "Trò cười! Ngươi nói giả dối liền giả dối? Chứng cớ đâu?"

"Đây không phải là chứng cớ thì là cái gì?"

Hàn Vân Tịch không mượn bất kỳ công cụ nào, thủ pháp ưu nhã, lanh lẹ. Nàng dùng hai cái bình sứ, đổ xuống, đảo tới, phi thường tinh chuẩn phân chia giải dược thật giả ra làm hai. Nàng chia ra một chai giải dược mi độc thật, một chai thuốc dược liệu giả.

Nàng tiện tay đem bình thuốc giả kia ném qua, lạnh lùng nói, "Cổ Thất Sát, đây chính là chứng cứ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.