Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 465



Lấy bản lĩnh của Cổ Thất Sát cùng Hàn Vân Tịch, cầm giải dược này cũng biết, vật này không phải là giải dược tầm thường. Cho nên, không cần thử thuốc cũng biết là thật hay giả.

Cổ Thất Sát âm thầm bội phục bản lĩnh chia thuốc bột của Hàn Vân Tịch. Bản lĩnh tới bậc này, ngay cả hắn cũng không làm thuần thục, tự nhiên bằng nàng.

Thường xuyên tiếp xúc với dược liệu, hắn chỉ cần áng chừng phân lượng, trong lòng đã hiểu rõ. Hắn tiện tay trộn lẫn phân lượng thuốc giả này, hắn đã ước chừng, đoán ra Long Phi Dạ sẽ dùng hết hai thành bình giải dược kia.

"Hàn Vân Tịch, ngươi tùy tiện, giả bộ, lấy ra thuốc bột không có hiệu quả để hại người. Liệu không phải là điệu bộ của Tần Vương Phi chứ?" Cổ Thất Sát cười khinh thường.

Lời này có ý tứ, rõ ràng là nói Hàn Vân Tịch làm giả, cố ý trộn một ít thuốc bột giả, mang tới hãm hại hắn.

Hàn Vân Tịch đã sớm biết, Cổ Thất Sát sẽ không dễ dàng nhận lỗi như vậy. Nếu nàng đã đến, chắc chắn đã làm đủ công tác chuẩn bị.

Nàng ung dung, thong thả ngồi xuống, "Cổ Thất Sát, điện hạ đưa cho ngươi phân lượng Xà Quả, hẳn là ba lượng, hai Tiễn chứ?" (1),(2)

chú thích:

(1) Ba lượng: 3 lạng

lượng = lạng

(2) Hai tiễn: 2 hoa.

(Đều là đơn vị đo khối lượng))

"Phải thì thế nào?" Loại sự tình này, Cổ Thất Sát không để vào mắt.

"Ngươi khẳng định chứ?" Hàn Vân Tịch muốn một câu trả lời khẳng định.

"Phải!" Cổ Thất Sát rất rộng rãi thừa nhận.

"Rất tốt, bây giờ tính toán dựa trên cách điều chế giải dược mi độc. Một viên Xà Quả nặng ba lượng hai tiễn, nếu như dùng hết, phối chế với hai thứ còn lại là Gấu Xuyên cùng Di Thiên Hồng Liên phải được một chai rưỡi giải dược. Thỉnh vấn, viên Xà Quả kia, ngươi có dùng hết toàn bộ?" Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi.

Đáy mắt Cổ Thất Sát xẹt qua một vệt thưởng thức. Hắn không nghĩ tới Hàn Vân Tịch biết nghĩ tới cái này để tính, dĩ nhiên, hắn cũng không sợ.

Hắn muốn bẫy Long Phi Dạ, tất nhiên, hắn sẽ không tiếc dùng đủ loại công phu trên đời.

Cổ Thất Sát liếc mắt nhìn Long Phi Dạ, lại thấy Long Phi Dạ thờ ơ, không động lòng, phảng phất giống như ngồi bên cạnh xem diễn, thanh thản uống trà.

Hãy cứ để cho ngươi nhàn rỗi, chờ một hồi nữa, xem ngươi còn có thể nhàn rỗi được hay không.

"Không dùng hết!" Cổ Thất Sát trả lời.

Hàn Vân Tịch gật đầu một cái, lại hỏi, "Vậy ngươi dùng bao nhiêu?"

Đáy mắt Cổ Thất Sát xẹt qua một vệt tinh mang, báo cáo ra một con số, "Hai lượng thất tiễn."

(2 lạng 7 hoa)

Hàn Vân Tịch buồn bực, "Ngươi chắc chắn chứ?"

Cổ Thất Sát làm sao có thế nói ra con số này đây? Nếu như người này đã dùng hai lượng thất tiễn Xà Quả, như vậy, hắn chế ra giải dược, hẳn là phải đựng đầy một bình sứ.

Nhưng là, hắn cho Long Phi Dạ tám phần dược.

Người này đưa ra số này, không phải là đào hố cho mình nhảy xuống sao?

"Chắc chắn!" Cổ Thất Sát lạnh lùng nói.

"Hai lượng thất tiễn Xà Quả phối ra cả bình giải dược, ngươi chỉ cho tám phần dược, ngươi có ý gì?" Hàn Vân Tịch lập tức truy hỏi.

Lần này, Cổ Thất Sát vỗ án, "Hàn Vân Tịch, các ngươi muốn lừa bịp Lão Tử, cũng coi Lão Tử là ngu si để đùa giỡn! Lão Tử cho cả một bình dược đầy!"

Cổ Thất Sát vừa nói, trợn mắt nhìn về phía Long Phi Dạ, "Tần Vương, ngươi nói!"

Long Phi Dạ liếc mắt tới, rất xem thường, "Chỉ có tám phần."

"Long Phi Dạ, ngươi!" Cổ Thất Sát giận dữ.

Long Phi Dạ không để ý thừa thãi tới Cổ Thất Sát. Không có chứng cứ, tranh cãi là vô dụng, "Tín nhiệm" mới là hữu dụng.

Hiển nhiên, Hàn Vân Tịch chỉ sẽ tin tưởng Long Phi Dạ. Hơn nữa, trọng điểm là nàng không có mặt lúc Cổ Thất Sát cho Long Phi Dạ bình Dược kia. Một bình dược đầy hay tám phần đều không chắc chắn. Bởi thế, bất kể là bao nhiêu, nàng lấy phân lượng của Xà Quả để suy đoán, cũng có thể tính ra số liệu chân thực.

"Cạnh tranh là điều không thể nghi ngờ. Ngươi đã nói cố gắng hết sức, ta liền cố gắng hết sức chứ sao." Hàn Vân Tịch nói chuyện dáng vẻ rất rộng rãi.

Cổ Thất Sát đã sớm biết, người đang ngồi ở nơi này, ai cũng không thể cùng nói chuyện bình thường được. Hàn Vân Tịch sẽ chỉ tin tưởng Long Phi Dạ. Hắn nhìn Hàn Vân Tịch, đợi nàng tiếp tục phân tích.

"Cổ Thất Sát, ngươi dùng hai lượng thất tiễn Xà Quả để chế biến ra một bình giải dược đầy, có đúng không?" Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi.

"Đúng!" Cổ Thất Sát lớn tiếng trả lời.

"Vậy còn dư lại năm tiễn bột Xà Quả đâu?" Hàn Vân Tịch hỏi.

( một quả nặng 3 lạng 2 hoa. Dùng 2 lạng 7 hoa thì dư 5 hoa. Đang đòi 5 hoa dư ra đó!)

Cách dùng Xà Quả rất đặc thù. Một viên Xà Quả được chia thành hai, hai bên, mỗi người phải cùng giã nát thành bụi phấn. Sau đó trộn chung hai nửa thành hỗn hợp thuốc bột mới thành dược liệu, mới có thể sử dụng.

Trong tay Cổ Thất Sát vốn là có một viên Xà Quả, đáng tiếc, ban đầu đã bị Long Phi Dạ chia năm xẻ bảy, căn bản là không thể dùng.

Mà bây giờ, rốt cuộc trong tay hắn có bột Xà Quả hay không, chỉ có trong lòng hắn nắm chắc.

Cổ Thất Sát nhìn Hàn Vân Tịch, chậm chạp không trả lời.

"Đồ đâu?" Hàn Vân Tịch lại hỏi.

"Tần Vương Phi, mặc dù ngươi không phải người giới Dược Học, nhưng quy củ giới Dược Học, ngươi vẫn hiểu chứ?" lúc này Cổ Thất Sát mới đặt câu hỏi.

Hắn đang nói tới quy củ của giới Dược Học. Khi mời người tới Phối Dược, tất cả phần vật liệu thừa sẽ hoàn toàn thuộc về người Phối Dược.

Một điểm này, Hàn Vân Tịch dĩ nhiên là rõ ràng. Nhưng nàng lại đáp, "Ngươi cũng biết Bản vương Phi là người ngoài, cho nên, không hiểu!"

"Không hiểu, ta liền nói cho ngươi hiểu. Dược là Lão Tử phối, vật liệu thừa, Lão Tử được lấy toàn bộ. Ai cũng đừng mơ tưởng lấy đi!" Cổ Thất Sát phách lối nói.

"Bản vương Phi nói, quy củ này Bản vương Phi không hiểu. Rốt cuộc ngươi có trả hay không?"

Trong giọng nói của Hàn Vân Tịch lộ ra ý uy hiếp. Tiếng nói vừa dứt, Long Phi Dạ một mực bất động thanh sắc lại đứng lên, tư thế kia rõ ràng là muốn động thủ. Nhìn như thế nào đều giống như Hàn Vân Tịch mang đến một sát thủ. Chỉ cần một ánh mắt, liền có thể ra lệnh cho hắn.

Cổ Thất Sát nhìn Long Phi Dạ, mâu quang phẫn uất, không nhúc nhích.

Nhưng thời điểm trong tay Long Phi Dạ đã cầm kiếm, Cổ Thất Sát lập tức liền lên tiếng, "Thôi thôi, Lão Tử dùng hết Xà Quả, đã được chưa!"

"Dùng hết? Vậy phải được một chai rưỡi giải dược. Mà ngươi chỉ đưa một chai giải dược trộn lẫn thuốc bột giả, vậy phần giải dược còn lại đâu?" Hàn Vân Tịch lại hỏi.

Cổ Thất Sát trầm mặc.

"Đồ đâu?" Hàn Vân Tịch ép hỏi, "Thế nào, Bản vương Phi đòi ngươi được không, hay muốn Tần Vương điện hạ ra mặt?"

Ý tứ của nàng đều ở trên mặt chữ, nếu không trả lại thì xuất thủ, liệu có được hay không!

Cổ Thất Sát đặc biệt không tình nguyện, lúc này mới ném ra một bọc bột Xà Quả đến, "Còn dư lại nhiều như vậy!"

Hàn Vân Tịch cũng biết người này vừa mới xong là không nói thật, thật may, nàng có hệ thống giải độc. Nàng có thể tiến hành tính toán chặt chẽ. Nếu không, thật đúng là có thể bị người này lừa gạt cho mất trắng.

Nàng lấy ra bột Xà Quả, nhẹ nhàng ước lượng một chút, chắc chắn còn lại một lượng nhiều như vậy. Xem ra, Cổ Thất Sát chỉ dùng một lượng thất tiễn Xà Quả, phân lượng Gấu Xuyên cùng di thiên Hồng Liên cũng không nhiều.

( thực tế dùng 1 lạng 7 hoa thôi.)

Nói cách khác, phối xuất ra giải dược cũng sẽ không nhiều.

Nếu dựa theo phân lượng một viên Xà Quả là ba lượng hai tiễn, người phối dược dùng hết phải được tỷ lệ hợp với hai thứ kia là một chai rưỡi giải dược. Hàn Vân Tịch lập tức có thể tính toán ra bao nhiêu lượng giải dược mi độc có thể chế biến ra.

Nhưng Phối Dược cũng không phải dựa theo tỷ lệ thông thường để tính. Điều chỉnh phân lượng một vị thuốc, tỷ lệ liền sẽ phát sinh biến hóa, đây là sự tính toán chuyên nghiệp, hơn nữa còn phức tạp.

Nhưng có hệ thống giải độc hỗ trợ, Hàn Vân Tịch căn bản không cần dùng đầu óc.

Nàng bật thốt lên, "Cổ Thất Sát, ngươi dùng một lượng thất tiễn Xà Quả, phân lượng này có thể phối chế ra hơn sáu phần mười giải dược!" (6/10 đó!)

Hơn sáu phần mười!

Chỉ có hơn sáu phần mười giải dược, Cổ Thất Sát dám nói cho Long Phi Dạ cả bình. Như vậy, còn lại bốn thành, chẳng phải đều là giả?

(6/10 là thật thì 4 phần còn lại là giả)

Cổ Thất Sát tự mình đánh mình miệng!

Lời vừa nói, khóe miệng Long Phi Dạ cũng không nhịn được, giơ lên cao.

Cổ Thất Sát một mực nói dối, mà người đàn bà này lại từng lời, từng lời đâm thủng. Không thể không nói, được chứng kiến tận mắt tuồng vui này, Long Phi Dạ bội phục suy nghĩ cùng năng lực tính toán của Hàn Vân Tịch.

Từ khi nào Cổ Thất Sát cũng đã nói là không bội phục đâu?

Hắn đoán được Hàn Vân Tịch có thể nhìn ra giả dối trong giải dược. Nhưng làm thế nào hắn cũng không nghĩ tới, Hàn Vân Tịch có thể làm phen này vừa phức tạp, vừa tính toán tinh chuẩn như vậy. Hắn vốn dự định dẫn nàng tính toán những số liệu này. Bây giờ ngược lại, hắn không hề làm gì, Hàn Vân Tịch liền đem các trường hợp tính hết ra.

Cuối cùng, cho ra cái kết luận tự vả miệng này, đúng là như hắn muốn.

Trong bụng Cổ Thất Sát có hoan hỉ hay không, lại giả vờ làm dáng vẻ thẹn quá thành giận, "Hàn Vân Tịch, ngươi nói đủ! Không nghĩ tới mấy thành giải dược, ta trả lại cho ngươi là được!"

Hắn vừa nói, từ trong ngực móc ra một cái bình sứ, ném qua. Hàn Vân Tịch tiếp lấy lập tức ước lượng, bình sứ này cũng chỉ có một thành giải dược!

( 1/10 "thành" đã giải thích ở chương trc.)

Nàng mới từ bình giải dược trong tay Long Phi Dạ có tám phần, lại tách ra bốn phần dược thật. Hơn nữa, Cổ Thất Sát cho một thành này, cũng mới năm phần mười!

Còn có thiếu một thành đây!

Hàn Vân Tịch đem đồ vật, hung hăng đặt trên bàn trà, tức giận, "Cổ Thất Sát, cũng đến nước này, ngươi còn muốn cất giấu? Còn thiếu một thành, mau lấy ra!"

Lời vừa nói, Cổ Thất Sát liền giận, "Lão Tử cho các ngươi một bình đầy, bên trong có một nửa là Dược thật!"

"Ngay từ đầu, ngươi liền nói láo. Bây giờ, ngươi cảm thấy ngươi nói chuyện còn có độ tin cậy sao? Rõ ràng cũng chỉ có tám phần! Ngươi còn muốn tranh cãi!" Hàn Vân Tịch tức giận phản bác.

Cổ Thất Sát đột nhiên đứng lên, "Hàn Vân Tịch, là miệng lão tử đầy lời nói dối. Nhưng bây giờ, Lão Tử nói thật. Ngươi tự mình đi hỏi Long Phi Dạ, có phải Lão Tử cho một bình dược đầy hay không!"

Hàn Vân Tịch sẽ không hỏi Long Phi Dạ, bởi vì nàng thấy không cần thiết. Nàng lạnh lùng nói, "Bản vương Phi lấy cái gì tin tưởng ngươi?"

Thật ra, Cổ Thất Sát đã sớm chuẩn bị xong. Hắn cố làm vẻ suy tư, chậm chạp không lên tiếng.

Bờ môi Hàn Vân Tịch dâng lên một vệt châm chọc, khí định thần nhàn ngồi xuống. Bọn nàng: Nàng chờ!

Long Phi Dạ cũng đang đợi, về phần phân lượng phối dược, hắn chỉ nghĩ Thiếu Cổ Thất Sát cất giấu dược. Còn loại sự tình này rất lợi hại, năng lực tính toán của hắn có tốt hơn nữa cũng không tính ra.

Dưới tình huống không có chứng cứ, ai cũng không thể nói rõ ràng.

Mà loại sự tình này, có thể có chứng cứ gì đây? Ban đầu hắn cầm Dược mang đi, vừa không có trọng tài làm chứng, cũng không có ước lượng phân lượng tinh chuẩn.

Bây giờ chính là thời điểm so đấu ai được tín nhiệm Hàn Vân Tịch hơn.

Long Phi Dạ bất động thanh sắc, uống trà, mà Hàn Vân Tịch nhìn Cổ Thất Sát. Nàng đã bắt đầu tính toán tới việc bắt đền như thế nào.

Ai ngờ, vừa lúc đó, Cổ Thất Sát đột nhiên nhìn tới, "Tần Vương Phi, ta có chứng cứ!"

Long Phi Dạ lập tức nhấc mắt nhìn theo, ngược lại, Hàn Vân Tịch tỏ ý xem thường. Nàng không có cách nào tưởng tượng loại sự tình này còn có thể có chứng cứ gì.

Cổ Thất Sát đem bình sứ chứa giải dược giả cầm lên, hắn nhẹ nhàng ngửi ngửi, đem giải dược toàn bộ đổ ra.

Hàn Vân Tịch nghi ngờ nhìn, "Ngươi muốn làm cái gì?"

Cổ Thất Sát không nói, bất thình lình liền đập bình sứ trên đất, chỉ thấy bình sứ vỡ thành bốn năm mảnh nhỏ.

Lần này, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch cũng buồn bực. Người này muốn làm cái gì đây?

Cổ Thất Sát có chút hăng hái đem từng mảnh bình sứ nhặt lên. Hắn đặt mặt men sứ hướng lên phía trên, từng mảnh bày trên bàn trà.

"Cổ Thất Sát, đây coi là chứng cứ gì?" Hàn Vân Tịch không nhịn được, hỏi.

Cổ Thất Sát cười không nói, đem từng mảnh vụn bình sứ lật lại, mặt bên trong lại hướng ngược lên.

Lúc này, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch mới phát hiện, những mảnh vụn sứ có điều dị thường...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.