Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 469



Dược liệu trong Dược Quỷ Cốc cũng không phải dược liệu bình thường, tùy tiện lấy ra một, hai gốc đều là tinh phẩm. Hơn nữa, ban đầu Dược quỷ đại nhân chọn cái sơn cốc này, cũng là bởi vì khí hậu sơn cốc này, thổ nhưỡng cũng phi thường thích hợp cho dược liệu sinh trưởng.

Cho nên, giá trị Dược Quỷ Cốc hoàn toàn không phải chỉ là tính giá trị tổng cộng của những khóm dược liệu được nuôi trồng này.

Giá trị của Dược Quỷ Cốc, trừ chính Dược quỷ đại nhân, trên thế giới này sẽ không có người thứ hai có thể tính toán ra được!

Đừng nói lão quản gia, chính là Long Phi Dạ đều bị Hàn Vân Tịch dọa cho giật mình!

Hắn biết nữ nhân này đã chủ ý Dược Quỷ Cốc rất lâu, nắm cơ hội này, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ từng bước, từng bước, từ từ đi.

Nhưng thế nào hắn cũng không nghĩ tới, nàng sẽ ác bá như vậy! Lại chỉ cần một bước đúng chỗ, muốn nuốt trọn toàn bộ Dược Quỷ Cốc.

Mặc dù Long Phi Dạ không muốn thừa nhận, nhưng hắn cũng đã có cảm giác. Nữ nhân này của hắn không phải là đến đòi bồi thường, mà là tới cướp bóc.

Ngoan độc, đủ dã man, hắn thích!

Cổ Thất Sát nghi ngờ, nhìn tới hướng Hàn Vân Tịch, "Ngươi nói cái gì?"

"Bản vương Phi muốn Dược Quỷ Cốc của ngươi. Nếu không, chuyện này không xong!"

Được rồi, Hàn Vân Tịch thừa nhận, mình tới để làm cường đạo. Nàng muốn cưỡng đoạt Dược Quỷ Cốc từ rất lâu, chỉ thiếu một cái lý do, một cái cơ hội.

(tôi xin =.= không ai trong các người hiền lành, trừ lão nương ra =))

Bây giờ, rốt cuộc Hàn Vân Tịch đã có thể thoải mái nói ra!

Có đôi lời gọi là "trộm sách không tính là trộm", nhưng nàng lại cảm thấy "đoạt Dược không tính là đoạt". Nàng đoạt một cái Dược Quỷ Cốc, có thể cứu sống bao nhiêu người nhỉ?

( adidaphat 🙏🏻 ăn trộm có tâm nhất làng nghề ăn trộm =)) 🙄)

Coi như trên lưng mang tiếng xấu là một tên cường đạo, nàng cũng chấp nhận!

Nếu Cổ Thất Sát không phục, vậy thì đánh một trận nữa thôi!

"Ngươi muốn Dược Quỷ Cốc?" Cổ Thất Sát tự lẩm bẩm.

Một phòng yên tĩnh, tựa hồ lúc nào Cổ Thất Sát cũng có thể bùng nổ. Hắn có thể tức miệng, mắng to Hàn Vân Tịch. Bởi nàng đã khinh người quá đáng..

Có thể ngoài dự đoán mọi người, mâu quang Cổ Thất Sát vốn ảm đạm lại sáng lên chút xíu. Hắn nhìn Hàn Vân Tịch, nhìn một chút, đột nhiên cười!

"Ngươi muốn Dược Quỷ Cốc?" Hắn lại hỏi.

Hàn Vân Tịch thoải mái cùng hắn mắt đối mắt, "Phải!"

Hàn Vân Tịch nhìn như chuyện đương nhiên. Thái độ không chịu nhường nửa bước, thật ra là nàng giả bộ.

Nàng không phải là lần đầu tiên tới Dược Quỷ Cốc. Dược Quỷ Cốc có bao nhiêu dược liệu quý giá, trong lòng nàng vẫn có cân nhắc. Mặc dù nàng chưa từng đi khắp, nhưng trước mắt, đã có hệ thống giải độc kiểm tra thì không cần phải đi.

Trong sơn cốc này, tất cả dược liệu đều là tinh phẩm. Hơn nữa, có ít nhất mấy ngàn gốc là cây dược liệu quý giá, mấy trăm gốc là cây dược liệu độc nhất vô nhị.

Giá trị của một cái Dược Quỷ Cốc, vượt qua xa giá trị vòng tay ngọc thạch trên tay nàng. Mà phải biết, giá trị vòng tay này đã hơn cả giá trị một đất nước. Cho nên, thật lòng không cách nào đo lường được giá trị của Dược Quỷ Cốc.

Nàng nói ra cái điều kiện này, đúng là có ý nâng cao giá của hai bình giải dược mi độc. Nàng đã cố ý nâng cao, bây giờ đang chờ Cổ Thất Sát trả giá!

"Hàn Vân Tịch, ngươi coi lão tử là kẻ dễ dàng bị khi dễ như vậy sao?" Cổ Thất Sát nhìn như lạnh giá, đáy mắt lại không có biểu tình gì là địch ý.

"Dược quỷ đại nhân, là ngươi phụ chúng ta trước. Chúng ta so với ngươi, còn dễ dàng bị khi dễ hơn nhiều." Hàn Vân Tịch cười nói.

"Ngươi biết trong Dược Quỷ Cốc có bao nhiêu dược liệu phẩm cấp hay không? Có bao nhiêu dược liệu độc nhất vô nhị hay không?" Cổ Thất Sát lại hỏi.

Cái gọi là "dược liệu phẩm cấp", đó chính là trải qua sự giám định của Dược Thành. Sau đó, Dược Thành cấp cho một số dược liệu nhất định thuộc vào hàng "tinh phẩm phẩm cấp". Có tổng cộng mười cấp tinh phẩm, từ cấp độ Tòng nhất phẩm đến Thập Phẩm, phẩm cấp càng cao, đại biểu giá trị càng cao. Mà các loại dược liệu độc nhất vô nhị, danh như ý nghĩa. Chính là loại dược liệu trên thế giới chỉ có một gốc, nếu dùng hết, cũng không có gốc dược liệu thứ hai.

"Ta không biết!" Hàn Vân Tịch khí định thần nhàn, "Ta cũng không nghĩ tới sẽ muốn Dược Quỷ Cốc. Nếu như bây giờ, ngươi lập tức đem ra hai bình dược, bồi thường cho ta. Ta sẽ lập tức rời đi!"

Chuyện gì đó?! Nữ nhân ăn vạ so với làm nũng còn đáng sợ hơn gấp trăm lần!

(🙄 đây là dòng suy nghĩ của LPD, biểu cảm đúng kiểu nà nííí lunn =))))

Long Phi Dạ nhìn Hàn Vân Tịch, vẻ mặt nàng bất đắc dĩ vô tội, khóe miệng hắn không tránh khỏi một nụ cười cưng chiều.

Hắn thích nhất dáng vẻ vô tội của nữ nhân này, thích chết đi được!

Đáy mắt Cổ Thất Sát cũng nồng nặc ý cưng chiều. Chẳng qua, hắn che giấu rất khá, đều bị vẻ phẫn uất đè lấp.

Hắn nói, "Ngươi không biết thì có thể dễ dàng. Chúng ta tìm Hội Trưởng Lão của Dược Thành làm trọng tài, để cho Hội Trưởng Lão tính toán giá trị của di thiên Hồng Liên, xà quả, gấu Xuyên. Rốt cuộc, ba vị thuốc này có đáng giá bằng một cái Dược Quỷ Cốc của lão tử hay không?"

Hội Trưởng Lão của Dược Thành gồm có Vương gia, Mộc gia, Tạ gia – Thế lực của ba gia tộc lớn cùng liên hiệp. Vương gia tất nhiên đứng ở phía Long Phi Dạ bên này, Mộc gia cùng Tạ gia liền khó nói.

Y Thành cùng Cổ Thất Sát có mâu thuẫn, bọn họ chắc hẳn là sẽ không đứng bên Cổ Thất Sát. Nhưng tuyệt đối cũng sẽ không thiên vị cho bên Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ.

Hàn Vân Tịch mới không ngốc, tự đi tìm đến phiền toái.

"Giá trị của Dược Quỷ Cốc thì tính toán thật tốt. Vậy ngươi giả dối, lừa gạt chúng ta, cũng tạo thành tổn thất thì phải tính toán như thế nào?" Hàn Vân Tịch hỏi ngược lại.

Cổ Thất Sát nặng nề than thở. Dáng vẻ của hắn tựa như không thể làm gì khác. Hắn không trả lời.

Một bên là lão quản gia đang hồ nghi. Người chủ nhân này vẫn nhất quán năng ngôn thiện biện. Có những lúc, lời nói còn ác độc cực kì. Ngày hôm nay, đối mặt với chuyện lớn như vậy, làm sao lại yên lặng?

(Chú thích:

(1) Năng ngôn thiện biện: ăn nói khéo léo.)

Cái này, không giống như tính tình của hắn!

Theo tính tình của hắn, nơi nào sẽ yên lặng, đã sớm trực tiếp cười vào mặt Hàn Vân Tịch một phen.

Lão quản gia luôn cảm thấy chủ tử là lạ, nhưng kỳ quái chỗ nào, hắn lại không nói ra được. Mà Long Phi Dạ cũng một mực dò xét Cổ Thất Sát.

"Dược quỷ đại nhân, nếu ngươi không nói, chúng ta cứ như vậy quyết định?" Hàn Vân Tịch từng bước ép sát.

Nàng không sợ Cổ Thất Sát trả giá, chỉ sợ Cổ Thất Sát không mở miệng.

"Như vậy, ta cho ngươi 20 bụi cây dược liệu. Muốn cái gì, chỉ cần trong Dược Quỷ Cốc có, tùy ngươi chọn." Rốt cuộc Cổ Thất Sát đã chịu mở miệng, nói ra điều kiện.

Hàn Vân Tịch trực tiếp lắc đầu.

"Năm mươi bụi cây, không thể cao hơn nữa!" Cổ Thất Sát nói.

Hàn Vân Tịch vẫn lắc đầu, khẽ cười nhẹ.

"Vậy rốt cuộc, ngươi muốn như thế nào?" Cổ Thất Sát một bộ dáng vẻ buồn rầu.

"Ta muốn cả sơn cốc!" Hàn Vân Tịch không nhượng bộ.

Cổ Thất Sát khịt mũi, coi thường, "Không thể nào!"

"Cho nên, chúng ta không thể đồng ý? Ngươi đúng là vẫn không chịu nhận bồi thường?" Hàn Vân Tịch thở dài, đứng lên.

Lời này tràn đầy ý uy hiếp! Hậu quả việc không chịu nhận bồi thường Cổ Thất Sát cũng vừa mới hưởng qua.

Cổ Thất Sát liếc mắt về phía Long Phi Dạ, cuối cùng nhượng bộ, "Lão Tử đồng ý cho ngươi yêu cầu bất kỳ một thứ gì đó, đã có thể thoả hiệp chứ?"

Phàm là Hàn Vân Tịch đi cầu Dược, hắn đều đáp ứng. Mà đây chính là cầu gì được đó.

"Không thể!" Hàn Vân Tịch còn chưa thoả mãn.

Thời điểm đàm phán, một khi đã nhượng bộ, dần dần sẽ bị đối phương ép sát từng bước.

Cổ Thất Sát thở phì phò hỏi, "Đám người bên ngoài kia, Lão Tử cũng đồng ý cho bọn họ cầu dược gì, được dược đó, có thể không?"

Hàn Vân Tịch vẫn lắc đầu.

"Ai tới đây, Lão Tử cũng đồng ý cho cầu một loại dược, có thể chứ?" Cổ Thất Sát tức giận hỏi.

Trong đầu lão quản gia đang đứng một bên, hắn nghĩ lúc này Tần Vương Phi sẽ đáp ứng. Nàng vừa mới ra mặt, thay những người kia xin thuốc. Nàng muốn Dược Quỷ Cốc, chắc là vì cứu người.

Nhưng Hàn Vân Tịch lại vẫn lắc đầu.

Cổ Thất Sát dứt khoát không nói lời nào, trợn mắt trợn nhìn Hàn Vân Tịch. Mà lúc này, Hàn Vân Tịch mới mở miệng, "Không được toàn bộ Dược Quỷ Cốc, dầu gì, cũng phải nửa Dược Quỷ Cốc. Ngươi phụ trách trồng thuốc, Bản vương Phi phụ trách bán thuốc, như thế nào?"

Bán thuốc?

Nữ nhân này vừa mới ở bên ngoài, dùng ngôn từ chính nghĩa, chỉ trích Cổ Thất Sát thấy chết mà không cứu. Mà bây giờ nàng lại muốn bán thuốc? Đừng nói lão quản gia cùng Cổ Thất Sát, chính là Long Phi Dạ cũng không biết nên nói gì với nàng thì mới tốt.

Ai cũng tưởng rằng nàng có lòng dạ Bồ tát, hiền lành chính nghĩa, tốt không thể tốt hơn. Vốn tưởng rằng sau khi nàng lấy thuốc ở Quỷ Cốc, chuyện đầu tiên chính là cho thuốc. Nhưng nàng lại nói muốn bán thuốc!

Cổ Thất Sát có chút hăng hái đứng lên, "Vương phi nương nương nói như vậy, là có ý định thường xuyên ở chỗ này hay sao?"

Hàn Vân Tịch vừa mới ra điều kiện, Cổ Thất Sát liền nghĩ tới điểm này. Cũng chính là cái ý niệm này, làm cho mâu quang của hắn đang ảm đạm, dần dần sáng lên.

Bị giày vò lâu như vậy, mặc dù không thể vạch trần Long Phi Dạ cất giấu một thành giải dược. Ít nhất còn có chút thu hoạch nha!

Hắn thích nha đầu này! Nếu nha đầu này có thể thường xuyên ở lại Dược Quỷ Cốc, hắn sẽ chắp tay nhường quyền chủ đạo Dược Quỷ Cốc. Từ nay về sau, hắn chỉ thay nàng trồng thuốc. Hắn không cần cân nhắc, ngược lại còn rất vui lòng!

Hắn giả vờ trả giá như vậy, chẳng qua không muốn để cho nha đầu này cùng Long Phi Dạ nổi lên nghi ngờ.

Tên gia hoả kia chấp nhận bồi thường rồi sao?

Hàn Vân Tịch không hề nghĩ tới vấn đề có ở lại hay không. Ngược lại, Long Phi Dạ thì nghe vào tai, nhớ trong lòng, không nói không rằng.

"Cổ Thất Sát, điều kiện này đã là ranh giới cuối cùng của Bản vương Phi. Ngươi cân nhắc một chút đi." Hàn Vân Tịch vừa nói, ngồi xuống, uống trà.

Trà này vẫn thật uống thật là ngon, nàng uống liên tiếp ba chén, càng phát ra cảm thấy trà này rất quen thuộc. Chẳng qua, nàng uống mà không nhớ ra tên loại trà gì.

Thấy vậy, Cổ Thất Sát cũng ngồi xuống, cố làm suy tư. Một tay che vết thương, một tay động tác quen thuộc, đổi ngâm lá trà mới, đảo cho Hàn Vân Tịch ly thứ nhất.

Hàn Vân Tịch cũng không khách khí, tiện tay bưng lên uống.

Ừ, trà này quả thật không tệ, khí hương, sắc rồi, vị thuần.

"Vương phi nương nương" Cổ Thất Sát ngữ trọng tâm trường(2) đứng lên.

chú thích:

(2) Ngữ trọng tâm trường: câu từ nói ra thận trọng, tâm ý thì nặng nề.)

"Ừ?" Hàn Vân Tịch lãnh đạm nhưng bất động, nhìn xem hắn còn có trò gì để lừa bịp.

"Điều kiện này của ngươi, không chỉ muốn Dược Quỷ Cốc. Mà ngươi cũng phải chấp nhận cả điều kiện của ta nữa!"

Thật ra, Cổ Thất Sát chân chính muốn nói là, "Nha đầu, ngươi muốn Dược Quỷ Cốc, ta sẽ cho ngươi. Ngươi muốn ta, ta cũng cho ngươi là được!"

Nhưng hắn biết rõ, nếu nói lời này trêu đùa nàng, Long Phi Dạ nhất định sẽ động thủ. Chuyện này, không cần nói cũng biết.

Hắn nhẫn nhịn, cười nói tiếp, "Ngươi muốn Dược Quỷ Cốc Dược, lại muốn ta trồng thuốc. Trong địa bàn của ta, lại chỉ cần nửa Dược Quỷ Cốc. Rõ ràng là.. Ha ha, Vương phi nương nương, nói hay. Hay là ngươi trực tiếp lấy ra chút thành ý đi!"

Cổ Thất Sát vừa nói, Hàn Vân Tịch cũng biết có triển vọng!

Nàng cố làm suy tư, hồi lâu mới nhàn nhạt nói, "Ta bán thuốc được sẽ chia cho ngươi một nửa, nói cách khác là trả cho ngươi tiền trồng thuốc. Cũng coi là hai ta hợp tác kinh doanh những dược liệu này. Còn lại, không cần nói chuyện nhiều!"

Cổ Thất Sát mặt đầy do dự. Rất nhanh, Hàn Vân Tịch liền gõ bàn thúc giục, " Sự kiên nhẫn của Bản vương Phi chỉ có hạn!"

"Thật tốt! Bản Đại Nhân thêm một điều kiện cuối cùng. Dược liệu trong nhà này, không được đại nhân ta cho phép, không cho phép bán ra!" Cổ Thất Sát nghiêm túc nói.

"Được!"

Hàn Vân Tịch phi thường quả quyết. Trước tiên phải bắt được đại quyền, chuyện phía sau thì sau này nói.

Thật ra, nàng rất sợ Cổ Thất Sát đổi ý. Vạn nhất người này đổi ý, không chấp nhận bồi thường thì có thể bọn họ phải động võ. Hoặc là giết người này, hoặc là ép người này. Nhưng nói thế nào, tổn thất lớn nhất vẫn là hai người Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ phải chịu!

Cây mạt dược quỷ đại nhân của Dược Quỷ Cốc không còn thì nơi này có thể chống cự trong bao lâu?

Cho dù nhiều dược liệu hơn nữa cũng sẽ dùng hết sạch. Hơn nữa, trong Dược Quỷ Cốc này, muốn có dược liệu tốt hơn một chút cũng phải dựa vào Cổ Thất Sát đi nuôi trồng, người ngoài thật sự không nuôi trồng nổi.

"Cổ Thất Sát, vậy chúng ta quyết định như vậy! Nếu ngươi đổi ý.."

Hàn Vân Tịch còn chưa nói xong, Cổ Thất Sát liền cười lên, "Vương phi nương nương cảm thấy tiểu nhân ta có bản lĩnh đổi ý sao?"

Người này, một hồi "đại nhân ta", một hồi lại "tiểu nhân ta", miệng lưỡi đầy mùi vị giễu cợt. Hàn Vân Tịch nghe tiếng đều cảm thấy đặc biệt không thoải mái.

Bất quá, nàng sẽ không để ý. Ngược lại, có được quyền chủ đạo Dược Quỷ Cốc, ngày sau nàng sẽ từ từ thu thập người này.

Bây giờ, chuyện thứ nhất nàng phải làm chính là giải quyết một đám người đang quỳ người bên ngoài!

"Quản gia, phái người ra ngoài. Ghi danh toàn bộ những người bên ngoài đó, cần dược liệu gì cũng ghi lại một chút. Tìm hiểu giá cả, định giá bán ra!" Hàn Vân Tịch ra lệnh.

Lão quản gia sững sờ. Hắn còn không tin nổi kết quả từ cuộc đàm phán. Hắn không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải nhận mệnh lệnh bán thuốc.

Dược Quỷ Cốc, thật sự sắp đổi màu sắc sao?

Lão quản gia do dự, nhìn hướng Cổ Thất Sát. Cổ Thất Sát tức giận nói, "Nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ muốn Lão Tử tự mình đi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.