Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 474



Âu Dương Ninh Nặc!

Nếu Cố Bắc Nguyệt không nhắc đến cái tên này, Hàn Vân Tịch suýt nữa quên mất người này. Nghĩ lúc đó, lần đầu tiên gặp ở Đảo Ngư Châu, ấn tượng đầu tiên của nàng với người này chính là "Không biết xấu hổ!"

Ở Đảo Ngư Châu, hắn rõ ràng cấu kết với Quân Diệc Tà, muốn thừa dịp Thiên Ninh gặp phải cơ hoang, muốn làm thương gia phát tài. Về sau, nhìn Quân Diệc Tà bị mắc kẹt, hắn lại lập tức phản bội, ngồi trên chiến thuyền của Long Phi Dạ trở lại đất liền. Sau đó, lại quyên góp một lượng lương thực, nói là quyên góp giúp tai khu của Thiên Ninh.

Tóm lại, đây là một tên gia hoả luôn đặt lợi ích lên trên hết, phi thường không có liêm sỉ. Bất quá, thương nhân là thế này phải không? Huống chi, Âu Dương Ninh Nặc còn là loại Đại Thương Nhân.

Mặc dù không có ấn tượng tốt, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng Hàn Vân Tịch hợp tác với hắn.

Hàn Vân Tịch biết Âu Dương Ninh Nặc ở Dược Thành có mặt mũi rất lớn.

Ba gia tộc lớn ở Dược Thành cùng một số Dược Học thế gia tinh thông về dược liệu nuôi trồng, nhưng bọn họ không giỏi mua bán kinh doanh dược liệu. Phần lớn, bọn họ phải thông qua lái buôn dược liệu, đem dược liệu của bọn họ đến các địa phương ở Vân Không đại lục. Số lượng lớn thì mua bán ở thị trường dược liệu, số lượng nhỏ thì mua bán vào Dược Phố.(1)

chú thích:

(1)    Dược Phố: tiệm thuốc.

- Phố: (Danh) Cửa hàng buôn bán.

◎VD Như: "thư phố" 書鋪 hiệu sách, "tạp hóa phố" 雜貨鋪 tiệm tạp hóa.)

Vân Không thương hội có thực lực mạnh nhất, cùng số lượng thương nhân lái buôn dược liệu đông đảo nhất. Bọn họ đều có hợp tác với ba gia tộc lớn ở Dược Thành, trong tay nắm giữ đại đa số những loại dược liệu phẩm bán chạy.

Mặc dù Hàn Vân Tịch muốn có tinh phẩm dược liệu, mà những thứ này thì vẫn không trao quyền buôn bán cho bất kỳ lái buôn dược liệu nào, vẫn khống chế trong tay Hội Trưởng Lão Dược Thành. Nhưng nếu như Âu Dương Ninh Nặc nguyện ý, có thể ra mặt hội đàm cùng Hội Trưởng Lão, có lẽ vẫn có một tia hi vọng.

"Được, nghĩ biện pháp hẹn hắn trò chuyện một chút. Hơn nữa, chuyện này cũng không thích hợp để lộ ra." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.

"Vừa vặn qua mấy ngày nữa là ngày hàng năm Ngự Dược Phòng trong cung đều đưa ra danh sách mua bổ sung dược liệu. Âu Dương Ninh Nặc sẽ đích thân tới một chuyến. Hạ quan nguyện ý vì nương nương dựng một con đường." Bắc Nguyệt nói.

Hàn Vân Tịch mừng rỡ, chuyện này liền khoái trá quyết định như vậy.

Sau khi trở về phủ, Hàn Vân Tịch đem chuyện này nói cho Long Phi Dạ nghe. Long Phi Dạ chẳng qua là gật đầu một cái, cũng chẳng có ý kiến gì.

Hàn Vân Tịch lại viết một phong mật hàm cho Cổ Thất Sát, nói rõ chuyện này. Dù sao, cọc làm ăn này cũng thuộc về Dược quỷ Đường, Cổ Thất Sát có quyền biết.

Cổ Thất Sát lập tức đưa tin trở lại, cũng không có ý kiến gì.

Nhưng đến ngày Cố Bắc Nguyệt hẹn Âu Dương Ninh Nặc, thời điểm Hàn Vân Tịch chuẩn bị lần đầu tiên đi đàm phán buôn bán, Long Phi Dạ cùng Cổ Thất Sát cũng muốn đi theo.

Vì vậy, Hàn Vân Tịch, Long Phi Dạ, Cố Bắc Nguyệt, Cổ Thất Sát, mấy người cùng đi, xuất hiện trước mặt Âu Dương Ninh Nặc.

Âu Dương Ninh Nặc nhìn đến đều có chút sững sờ. Hắn vốn tưởng rằng chỉ có Cố Bắc Nguyệt cùng Hàn Vân Tịch hai người đến, căn bản không nghĩ tới tên quái vật Cổ Thất Sát này sẽ đến. Hắn càng không nghĩ Tần Vương điện hạ cũng tới.

Sững sờ thì cũng chỉ là sững sờ, Âu Dương Ninh Nặc vẫn rất nhanh liền hoãn quá thần lai, đứng dậy, chắp tay.

Mặc dù Quân Diệc Tà mướn sát thủ đuổi giết hắn, nhưng chuyện này đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì. Giống như lần đầu gặp ở Đảo Ngư Châu, hắn mặc một bộ Bạch Y, phong độ, nhẹ nhàng.

"Tần Vương điện hạ, Vương phi nương nương, từ khi từ biệt tại Đảo Ngư Châu, hồi lâu không thấy, tại hạ thật nhớ mong."

"Dược quỷ đại nhân, cũng hơn hai năm ta không thấy."

Ở trước mặt hai người nam nhân kia, Cố Bắc Nguyệt là viện thủ Thái Y Viện chỉ có thể coi là tiểu nhân vật. Âu Dương Ninh Nặc đặt hắn ở cuối cùng, thái độ vẫn rất thân thiện, khách khí, "Cố thái y, vẫn khỏe chứ nhỉ?"

Người này, cho dù là đối mặt với địch nhân vẫn sẽ khiêm tốn lễ độ, mặt mỉm cười như thế.

Cố Bắc Nguyệt liền vội vàng chắp tay, "Đa tạ Âu Dương hội trưởng quan tâm, tại hạ hết thảy như cũ."

Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch hiển nhiên đều không thích bộ dạng này, chẳng qua là gật đầu đáp lại. Về phần Cổ Thất Sát, hắn không để ý tí nào tới Âu Dương Ninh Nặc, đã sớm tìm một vị trí thoải mái, ngồi uống trà.

Âu Dương Ninh Nặc liếc hắn một cái, cũng không so đo, bận bịu mời mọi người nhập tọa.

Cố Bắc Nguyệt nói đại khái về sự tình tinh phẩm dược liệu, Hàn Vân Tịch liền mở miệng, "Âu Dương hội trưởng, nếu hôm nay đã ngồi ở chỗ này, mong rằng ngươi cảm thấy hứng thú đối với chuyện này. Chắc hẳn ngươi cũng có phần nắm chắc sẽ làm được?"

Một khắc trước, Âu Dương Ninh Nặc một khắc trước còn làm dáng vẻ khách khí, rất dễ nói chuyện. Giờ khắc này, hắn nhăn đầu lông mày, mặt đầy vẻ bị làm khó.

Tất cả người có mặt ở đây đều là người thông minh. Nếu như người này thật sự bị bọn họ làm khó, sẽ trực tiếp cự tuyệt bọn họ, giờ cũng không ngồi ở chỗ này.

Hàn Vân Tịch còn chưa lên tiếng, Long Phi Dạ liền không nhịn được, hỏi, "Thế nào, ngươi không nắm chắc việc này trong tay sao?"

"Cũng không phải là không nắm chắc. Chẳng qua, chuyện này thật sự không dễ làm." Âu Dương Ninh Nặc thở dài, nói.

Long Phi Dạ lạnh lùng nói, "Có làm được hay không chính là chuyện của ngươi. Nếu ngươi hoàn thành, chúng ta mới có chuyện cần nói một chút. Nếu ngươi không làm được, nói nhiều cũng phí công."

Khoé miệng Hàn Vân Tịch co giật, cũng không biết nói cái gì cho phải.

Tần Vương điện hạ ơi là Tần Vương điện hạ! Mặc dù chúng ta tới đàm phán, nhưng chúng ta không có gì để đặt cược. Chuyện này, cũng coi là tìm người hỗ trợ.

Chàng ngang ngược như vậy, thật sự tốt sao?

Âu Dương Ninh Nặc vốn muốn nói chuyện vòng vèo nhiều hơn một chút. Bất đắc dĩ, hôm nay gặp phải Long Phi Dạ, hắn chỉ có thể hóa phức tạp thành đơn giản, "Tần Vương điện hạ, không gạt ngài, số tinh phẩm dược liệu này, tại hạ cũng mất công hai, ba năm theo đuổi mới có được. Chỉ tiếc, một mực không thể tự ý. Hôm nay tại hạ đến, cũng là muốn nhìn con đường của điện hạ cùng Vương phi nương nương một chút. Xem có chung những quan điểm gì, chúng ta cùng chung nhau bàn bàn."

"Nếu như Bản vương nói không có?" Long Phi Dạ hỏi.

Nếu Âu Dương Ninh Nặc không biết được "vây cánh" của Long Phi Dạ thì những kẻ khác làm sao có thể biết được. Long Phi Dạ và Vương gia của Dược Thành có tư giao cũng không công khai. Cho nên, người ngoài nhìn vào, hai người Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch bọn họ ở Dược Thành căn bản là không vây cánh gì.

Âu Dương Ninh Nặc biết rõ bọn họ không có mối quan hệ, vẫn còn nói tới, rõ ràng là có... mục đích khác.

Âu Dương Ninh Nặc do dự, "Nói như vậy, chuyện này thật đúng là không làm được."

Hàn Vân Tịch đang mải suy nghĩ về thái độ của Âu Dương Ninh Nặc. Ai biết, Cổ Thất Sát đang uống trà ở một bên đột nhiên "Ba" một tiếng nặng nề, đặt ly trà xuống.

Mọi người đều cả kinh, nhìn.

Cổ Thất Sát khí định thần nhàn, miễn cưỡng nói, "Không làm được thì liền giải tán, trà nơi này thật là khó uống!"

Âu Dương Ninh Nặc đang muốn giải thích, Long Phi Dạ cũng đã đứng dậy, xoa xoa mái tóc dài của Hàn Vân Tịch Tóc, "Đi."

Đáy mắt Cố Bắc Nguyệt xẹt qua một nụ cười, không lên tiếng.

Khuôn mặt tươi cười vạn năm không thay đổi của Âu Dương Ninh Nặc rốt cuộc cũng phải cứng đờ lại. Thời điểm Cố Bắc Nguyệt đề cập với hắn chuyện này, hắn liền hiểu rõ trong lòng. Hắn đã lên kế hoạch rất tốt mới đến gặp Hàn Vân Tịch.

Hắn vốn định nói khó khăn, sự tình này không làm được, để cho Hàn Vân Tịch thất vọng. Sau đó, hắn sẽ ném ra cành ô liu, để cho Hàn Vân Tịch cầu cạnh hắn.

Chuyện này, Hàn Vân Tịch cũng không có gì đặt cược. Đối với nàng, đây cũng coi là bảy phần hợp tác, ba phần muốn nhờ. Nếu như hắn có thể làm được, liền nói thành Hàn Vân Tịch muốn nhờ nên hắn sẽ cố gắng hết sức. Như vậy, đến cuối cùng, Hàn Vân Tịch chỉ có thể mặc cho hắn ra điều kiện, không có thứ gì để trả giá.

Bất đắc dĩ, người định không bằng trời định. Hắn nơi nào nghĩ đến nữ nhân này lại biết dẫn theo Long Phi Dạ cùng Cổ Thất Sát đến. Hắn càng không nghĩ tới, từ đầu tới cuối, nữ nhân này chỉ nói một câu, sự tình liền đàm phán không thành.

Hàn Vân Tịch không phải kẻ ngu ngốc, sớm nghe ra tín hiệu. Nàng đưa tay, nắm tay Long Phi Dạ đang vuốt vuốt mái tóc dài của nàng, cũng đứng dậy.

Nàng chủ động nắm lấy tay Long Phi Dạ, mà Long Phi Dạ cũng mặc cho nàng dắt.

Động tác làm tự nhiên như vậy, tựa hồ, hai người cũng trở thành thói quen.

Cổ Thất Sát cùng Cố Bắc Nguyệt đều thấy rõ. Một cặp mắt nhìn chằm chặp. Một nụ cười nhẹ như cũ, dời đi tầm mắt.

Cổ Thất Sát cũng đứng dậy, Cố Bắc Nguyệt tất nhiên không muốn ngồi, cũng đi theo. Lúc này, rốt cuộc Âu Dương Ninh Nặc không thể nhẫn nại được nữa.

"Tần Vương, ngược lại thì tại hạ có một con đường, không biết các ngươi có dám đi hay không."

"Nói nghe một chút." Long Phi Dạ không có chút rung động nào.

Âu Dương Ninh Nặc hạ thấp giọng, " Chợ đen Thiên Vực!"

Hàn Vân Tịch buồn bực, "Ta muốn tinh phẩm dược liệu, tại sao chợ đen Thiên Vực chợ lại có?"

Tinh phẩm dược liệu trong chợ đen, phần lớn là do người trong Dược thành lấy trộm rồi bán ra. Số lượng cũng không nhiều. Hơn nữa, phần lớn là dược liệu cao cấp mà thôi.

"Trong chợ đen không có, nhưng người bên trong chợ đen sẽ có con đường tốt." Âu Dương Ninh Nặc lúc này lộ ra nụ cười xảo trá.

Hàn Vân Tịch vẫn không hiểu. Long Phi Dạ cười lạnh, nói, "Âu Dương Ninh Nặc, ý ngươi là chúng ta trực tiếp đi tìm trong chợ đen, không cần phải tìm ngươi sao?"

Ý tứ của Long Phi Dạ rõ ràng là đang muốn hủy đi cuộc đàm phám. Âu Dương Ninh Nặc vẫn duy trì tính khí thật tốt, cười nói, "Con đường đi vào chợ đen, cũng không phải dễ tìm như thế. Vô duyên vô cớ, ai nguyện ý thay ngươi bắc cầu làm trung gian giới thiệu, đập đi bát cơm của mình?"

"Cho nên"

Long Phi Dạ còn chưa nói xong, Cổ Thất Sát rống giận, "Cho nên, con ** nó! Ngươi nói nhảm nhiều vậy, rốt cuộc, muốn biểu đạt cái gì?"

Long Phi Dạ không nói lời nào. Hàn Vân Tịch cùng Cố Bắc Nguyệt cũng yên lặng.

Đột nhiên Âu Dương Ninh Nặc lúng túng, ho nhẹ mấy tiếng, "Ngồi một chút, mọi người lại ngồi xuống. Chuyện này, phải từ từ thương nghị."

Nhưng.. không người nào ngồi xuống.

Từ khi Âu Dương Ninh Nặc chưởng sự(2) tới nay, đã làm qua không dưới trăm lần những cuộc đàm phán trọng đại. Những lần trước đều không giống như lần này, hoàn toàn mất sự khống chế cục diện, mất cả khống chế quyền chủ động.

(Chú thích:

(2)    Chưởng sự: chức vụ quản lí.

- Chưởng: ( Động) quản lí, chủ trì, nắm giữ(quyền hành,chức vụ...v..v..)

- Sự: (Danh) Việc, công việc, chức vụ.)

Không có người ngồi xuống, làm sao bây giờ? Hắn chỉ có thể đem lời nói thẳng toạc ra, " Chợ đen Thiên Vực có hai Đại lão bản, chia đều toàn bộ sản nghiệp chợ đen. Một người trong đó kêu là Trưởng Tôn Trạch Lâm, là một quỷ tinh tế. Mua bán dược liệu ở chợ đen Thiên Vực bị khống chế trong tay hắn. Người này cùng các thiếu gia của ba Đại Thế Gia tại Dược Thành thường xuyên hợp tác, đẩy cao giá cả dược liệu, bẫy gạt khách hàng. Nếu như có thể tóm được hắn, bắt được nhược điểm của ba Đại Thế Gia, vậy thì không lo không có tiền đặt cược cùng ba Đại Thế Gia."

Lời này vừa nói, Hàn Vân Tịch cười, "Cho nên, cái gọi là con đường của ngươi, chính là đi đen, ăn đen!"

Ba Đại Thế Gia cũng là không phải người thường. Mặc dù nhân số hưng vượng, thế gia, đại nghiệp. Nhưng người có thể đem tinh phẩm dược liệu cao cấp "man thiên quá hải"(3) vào trong chợ đen Thiên Vực, đẩy giá cao thì phải có thân phận địa vị cực cao trong gia tộc, hoặc là các đích thiếu gia. Thậm chí, bọn họ có liên quan loại sự tình này, các gia chủ cũng là ngầm cho phép. Dù sao, loại mua bán này có lợi nhuận quá cao.

(Chú thích:

(3)    Man thiên quá hải: (瞞天過海)    Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn.

- Đây là kế đầu tiên trong "Ba mươi sáu kế" (三十六計, Tam thập lục kế; hay 三十六策, Tam thập lục sách) – Một bộ sách tập hợp 36 sách lược quân sự của Trung Quốc cổ đại.)

Loại sự tình này một khi bị ra ánh sáng, đối với danh dự ba Đại Thế Gia Dược Thành sẽ bị ảnh hưởng cực lớn. Cho nên, nếu như có chứng cứ có thể khống chế, liền có thể lợi dụng điểm yếu, uy hiếp người khác, Dược Thành bán ra tinh phẩm dược liệu.

Nói tóm lại, ý tứ Âu Dương Ninh Nặc chính là không nói chuyện với Dược Thành, mà phải đi lợi dụng điểm yếu, uy hiếp Dược Thành!

"Vương phi nương nương, chớ đem lời nói thành khó nghe như vậy. Chúng ta làm chuyện này, chẳng phải là vì lo nghĩ cho những người mắc bệnh sao? Chỉ cần mục đích cao thượng, quá trình có hèn hạ một ít, thì như thế nào?" Âu Dương Ninh Nặc cười ha hả, nói.

"Cho nên, ngươi dự định sẽ hỗ trợ chúng ta?" Long Phi Dạ thiêu mi hỏi.

"Chỉ cần Tần Vương điện hạ có thể bắt lại Trưởng Tôn Trạch Lâm, toàn bộ mua bán của Dược quỷ Đường cùng Dược Thành thu được lợi. Cho dù một thành tiền, tại hạ đều không dám thu!" Âu Dương Ninh Nặc nghiêm túc nói.

" Một ông chủ khác của chợ đen Thiên Vực chợ là người nào?" Long Phi Dạ hỏi.

"Cái này cũng không rõ ràng, tại hạ chỉ có hứng thú đối với sản nghiệp trong tay Trưởng Tôn Trạch Lâm." Âu Dương Ninh Nặc cười nói.

Nói tới đây, rốt cuộc Âu Dương Ninh Nặc lộ ra mục đích chân chính. Trong đầu Hàn Vân Tịch nghĩ, nếu như không phải Long Phi Dạ cùng Cổ Thất Sát cương quyết, trời mới biết người này sẽ cho nàng thành ra bộ dạng gì, hãm hại nàng bao nhiêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.