Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 477



Đến chợ đen!

Long Phi Dạ dự định đối phó Trường Tôn Trạch Lâm như thế nào?

Một nhóm ba người tiến vào chợ đen, đặt chân ở tiệm lương của Ngô thúc. Người trong tiệm lương Ngô gia thấy Hàn Vân Tịch tới, rối rít tới vây xem.

Phải biết, từ một hồi trước đã xảy ra sự kiện bán lương, hãm hại Quốc Cữu Phủ tại chợ đen. Tất cả những thủ hạ của Long Phi Dạ trong chợ đen, từng người một đều vô cùng bội phục, sùng bái đối với vị nữ chủ tử này.

Bọn họ hy vọng dường nào, có một ngày nào đó, nữ chủ tử có thể tới chợ đen, dẫn theo bọn họ, làm một trận oanh động thật lớn. Lấy bản lĩnh "Hại người" của nữ chủ tử, không tới một năm hay nửa năm, bọn họ bảo đảm có thể trở thành một cỗ thế lực lớn trong chợ đen Thiên Vực.

( trong các loại bản lãnh, tới nay lão nương mới biết có loại bản lãnh hại người =)) các ngươi nhận của lão nương 1 cuỳ 😌)

Đương nhiên, đi đến hậu viện, đám người này cũng tự giác dừng bước, không dám đi theo vào, chỉ có một mình Ngô thúc đi theo.

Long Phi Dạ vừa mới ngồi xuống, Ngô thúc liền lấy ra một phong tài liệu, ghi lại cặn kẽ sản nghiệp của Trường Tôn Trạch Lâm ở trong chợ đen. Loại nào cũng có, nào là cửa tiệm, thương khố, dinh thự.

Hàn Vân Tịch thất kinh, không nghĩ tới Âu Dương Ninh Nặc chỉ nói một tin tình báo, người của Long Phi Dạ ở bên trong chợ đen có thể điều tra ra nhiều tin tức như vậy. Chắc hẳn, sự hiểu biết của người này đối với chợ đen, còn bỏ xa nhiều so với người khác tưởng tượng.

Long Phi Dạ nhìn thật nghiêm túc, Cổ Thất Sát lại ngồi không yên, "Long Phi Dạ, ngươi có tính toán gì, nói Lão Tử nghe một chút!"

Long Phi Dạ không để ý thừa thãi tới hắn. Thật ra, Hàn Vân Tịch cũng muốn hỏi vấn đề giống vậy. Mặc dù đi theo Long Phi Dạ, nhưng nàng cũng không biết người này dự định đối phó Trường Tôn Trạch Lâm như thế nào.

Mặc dù Âu Dương Ninh Nặc cho bọn họ đầu mối. Nhưng chuyện này, cuối cùng cũng không dễ dàng như vậy.

Một khi chứng cứ Dược Thành cấu kết cùng Trường Tôn Trạch Lâm rơi vào tay người khác, đối với Dược Thành mà nói, chính là chuyện đại sự, phá hủy danh dự. Mà đối với Trường Tôn Trạch Lâm, cũng chính là chuyện đại sự, phá hủy uy tín.

Chỉ cần chuyện này công khai, chuyện làm ăn của Trường Tôn Trạch Lâm sẽ bị huỷ hoàn toàn! Chứng cứ rõ ràng, bán đứng đồng bạn buôn thương, hợp tác với chủ Dược liệu tăng giá, còn ai dám mua bán đây?

Cho nên, muốn Trường Tôn Trạch Lâm ngoan ngoãn đưa ra chứng cứ, chỉ có một biện pháp. Phải tìm ra chứng cứ vụng trộm vận chuyển, cùng cất giấu Hỏa Dược, sau đó dùng uy hiếp hắn.

Như vậy, mới có thể nắm được mấu chốt vấn đề.

Chuyện về Hoả Dược so với dược liệu còn nghiêm trọng hơn gấp trăm lần. Đây là chuyện đối địch với hoàng tộc Thiên Ninh! Trường Tôn Trạch Lâm nhất định sẽ không dễ dàng lưu lại nhược điểm. Cho dù bọn họ tìm thấy, Trường Tôn Trạch Lâm cũng có thể chối chết cũng không chịu nhận.

Nơi này, cuối cùng thì vẫn là chợ đen, cũng không thể nuôi một nhóm lớn quân lính tới lục soát chứ?

Hơn nữa, nếu như Long Phi Dạ muốn mượn cơ hội này, diệt trừ người được đề cử vào vị trí hoàng hậu là Sở Thanh Ca thì nhất định không thể đánh rắn động cỏ. Hắn phải nắm giữ chứng cứ cụ thể, mang tới trước mặt Thiên Huy Hoàng Đế.

Hàn Vân Tịch nghiêm túc suy nghĩ, càng suy nghĩ càng thấy tựa hồ bọn họ không nên tới chợ đen sớm như vậy. Ngược lại, nếu hạ thủ từ Sở Thanh Ca bên kia, có lẽ sẽ dễ dàng hơn một chút.

Long Phi Dạ nhìn xong tài liệu, sau đó, tiện tay ném cho Cổ Thất Sát, "Nhìn một chút, ngươi xem những chỗ này, nơi nào dễ dàng giấu Hỏa Dược."

"Ngươi muốn làm gì?" Cổ Thất Sát không hiểu, hỏi.

"Tìm Hỏa Dược." Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

Hàn Vân Tịch cùng Cổ Thất Sát cũng phi thường ngoài ý muốn, trăm miệng một lời, hỏi, "Sau đó thì sao?"

"Tìm thấy lại nói!" Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

" Đây là biện pháp ngu xuẩn nhất. Cho dù ngươi tìm thấy, Trường Tôn Trạch Lâm cũng sẽ không chịu thừa nhận!" Cổ Thất Sát vừa nói, lại nhắc nhở, "Hơn nữa, ngươi làm mất đi một cơ hội tốt để đối phó Sở gia!"

"Đánh cược như thế nào?" Long Phi Dạ có chút hăng hái hỏi.

"Đánh cược gì?" Cổ Thất Sát cũng hứng thú.

"Đánh cược Trường Tôn Trạch Lâm." Long Phi Dạ nói.

"Tiền đặt cược là gì đây?" Cổ Thất Sát lại hỏi.

"Bản vương thắng, toàn bộ dược liệu trong sân của ngươi sẽ thuộc về Hàn Vân Tịch. Bản vương thua, tùy ngươi."

Long Phi Dạ thốt ra lời này xong, Hàn Vân Tịch liền không nhịn được cười.

Ai biết, Cổ Thất Sát ha ha cười lên, cho mấy chữ, "Không cá cược!"

Cổ Thất Sát không giống như Mộc Linh Nhi, dễ dàng bị khích tướng như vậy. Hắn lại càng không giống như Mộc Linh Nhi, ngốc nghếch như vậy. Chợ đen là cái gì, là nơi nào, hắn không biết rõ. Hắn chính là người không vì cạnh tranh một hơi thở với Long Phi Dạ mà đi đánh cược.

Mà nếu tên kia không nắm chắc, làm sao sẽ chủ động đánh cược với hắn?

Hàn Vân Tịch cười ha ha. Khóe miệng Long Phi Dạ dâng lên một vệt châm chọc, nhưng Cổ Thất Sát lại ở một bên, vừa ngâm một tiểu khúc trong cổ họng, vừa lật nhìn phần tài liệu.

Hắn nhìn như thờ ơ, nhưng nhìn một hồi, vẫn rất tinh chuẩn lựa ra mấy địa điểm thích hợp cất giấu Hỏa Dược.

Hắn nghi ngờ hỏi, "Long Phi Dạ, ngươi dự định bí mật đi điều tra tất cả địa điểm sao?"

"Ngươi có biện pháp dễ làm hơn sao?" Long Phi Dạ hỏi ngược lại.

Cổ Thất Sát không cần suy nghĩ. Bởi vì muốn cũng không có. Hắn đứng dậy, duỗi người một cái, "Vậy ngươi từ từ tìm đi, Lão Tử phải đi ngủ bù một giấc. Căn phòng tốt nhất của ngươi ở nơi này là ở đâu?"

"Dược quỷ Đường có một nửa là của ngươi. Nếu muốn khoanh tay đứng nhìn, ra ngoài, quẹo phải, không tiễn!" Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

Ra ngoài quẹo phải, đó là phương hướng rời khỏi chợ đen.

Cố Thất Sát hậm hực, nhún nhún vai, "Tìm chứ, từng bước, từng bước, ta đi tìm với ngươi, đã được chưa?"

( cíu =)) các người giở giọng ngời iu giận dỗi đấy à 🧐)

Hàn Vân Tịch nhìn không rõ sự tình trước mắt. Từ trước đến giờ, Long Phi Dạ luôn độc lai độc vãng, làm việc cũng dứt khoát lanh lẹ. Lần này, hắn tựa hồ tận lực muốn kéo Cổ Thất Sát vào cuộc.

Người này, sẽ không có... mục đích khác chứ? Chuyện Dược quỷ Đường đã thành định cục, hắn còn có mục đích gì?

Hàn Vân Tịch không nghĩ ra, cho nên im lặng, không lên tiếng.

Nàng đang muốn đuổi theo, ai ngờ, Long Phi Dạ lại để cho nàng ở trong tiệm lương đợi.

"Điện hạ!" Hàn Vân Tịch gấp.

"Bí mật điều tra, nàng không giúp được gì." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

"Nha đầu, ý hắn là, nếu ngươi đi, sẽ chỉ là gánh nặng. Ngay cả leo tường, ngươi cũng không biết chứ?" Cổ Thất Sát cười nói.

Hàn Vân Tịch hung tợn trừng hắn, Cổ Thất Sát vui mừng, " Nếu hắn không phải ý này thì còn là ý gì?"

Hàn Vân Tịch nổi đoá, cũng không phản bác. Long Phi Dạ cùng Cổ Thất Sát phải đi điều tra, len lén lẻn vào. Nếu mang theo nàng, quả thật phi thường phiền phức.

Nàng vẫn tự biết mình "Điện hạ, ta chờ tin tức tốt."

Long Phi Dạ sủng nịnh, xoa xoa mái tóc nàng, ôn nhu nói, "Ngoan ngoãn, mấy chuyện leo tường, trèo cây này không cần nàng làm. Nàng đi nghỉ ngơi đi."

Trong con ngươi ảm đạm của Hàn Vân Tịch, mây đen liền tẫn tán. Hoá ra, chê bai cùng cưng chiều, cũng chỉ kém một câu nói. Không biết võ công thì thế nào, có người bao bọc là được!

Thấy Cổ Thất Sát nhìn nàng chằm chằm, Hàn Vân Tịch cố ý mở rộng cái vươn người. Nàng lười biếng mà thanh thản, để cho ngươi không thể ngủ hâm mộ và ghen ghét!

Một đêm chưa ngủ, dầm mưa, mệt mỏi, nhưng đáy mắt Cổ Thất Sát đều là sự cưng chiều. Hắn chỉ mong nha đầu này ăn xong, ngủ ngon, nuôi béo trắng. Làm sao hắn sẽ thật sự coi nàng là gánh nặng?

Cứ như vậy, Long Phi Dạ cùng Cổ Thất Sát ra ngoài. Hàn Vân Tịch một thân một mình ở lại tiệm lương của Ngô gia.

Nàng lười biếng, thanh thản, chẳng qua chỉ là giả bộ. Long Phi Dạ bọn họ vừa đi, nàng liền nghiêm túc lật xem phần tài liệu kia, suy nghĩ xem chính mình có thể giúp hay không.

Lúc này, trong tay áo đột nhiên truyền tới một trận động tĩnh "xột, xột, xột".

Thứ gì?

Hàn Vân Tịch rất nhanh thì bắt lại.

"Chi..."

Tiểu Đông lập tức hét rầm lên. Vân Tịch mẫu thân không được như vậy, bóp mạnh đến mức lục phủ ngũ tạng của nó suýt nữa "trôi" ra ngoài.

Hàn Vân Tịch cầm Tiểu Đông, xách ra, "Đi theo ta tới từ khi nào, ta còn tưởng rằng ngươi không biết đường trở lại đây!"

Tên tiểu tử này, ba ngày hai đầu hướng chạy đến phủ Cố Bắc Nguyệt. Thường thường, chừng mấy ngày cũng không lộ diện, nàng cũng quên mình có một con độc thú.

Tiểu Đông nơi nào biết Hàn Vân Tịch nói cái gì. Bốn cái chân nhỏ vung loạn, huơ tay, múa chân, chỉ hy vọng Vân Tịch mẫu thân có thể đem nó để xuống.

Nhưng Hàn Vân Tịch vẫn cầm nó không thả, có chút hăng hái nhìn. Nàng càng nhìn, độ cong khóe miệng lại càng lớn.

Nàng nghĩ ra một biện pháp tốt!

"Tiểu Đông, cho ngươi một cơ hội lấy lòng Tần Vương điện hạ! Có muốn hay không!" Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.

"Chít chít..."

Tiểu Đông cũng nghiêm túc đáp lại. Thật ra, nó hoàn toàn không hiểu Vân Tịch mẫu thân nói cái gì.

Hàn Vân Tịch rất nhanh móc từ trong túi Y liệu ra một vị thuốc, lưu hoàng!

Đúng, lưu hoàng là một loại vật chất hóa học, có thể làm thuốc, cũng có thể chế độc! Một điểm quan trọng nhất, lưu hoàng là thành phần trọng yếu tạo ra Hỏa Dược!

Vật này vừa lộ ra, Tiểu Đông lập tức dùng hai móng che miệng, thật là thúi!

Thấy vậy, Hàn Vân Tịch vui mừng, đem lưu hoàng đưa đến Tiểu Đông trước mặt đi, "Ngươi mau ngửi một cái, trong Hỏa Dược có mùi cái này."

Tiểu Đông là một nửa động vật, mặc dù nghe không hiểu người, nhưng Thông Linh cực kì. Nó nhìn thấy động tác này của Hàn Vân Tịch, nó lập tức liền biết, Vân Tịch mẫu thân muốn nó ngửi mùi tìm một thứ gì đó.

Mũi của nó, so với loài chó bình thường còn lợi hại hơn. Khí tức độc dược một dặm xung quanh tuyệt đối không chạy khỏi cái mũi thính của nó. Về phần loại siêu cường vị kí.ch thích này, tất nhiên, nó nắm chắc sẽ tìm ra được!

Tiểu Đông bắt một khối nhỏ lưu hoàng, nghiêm túc, cẩn thận ngửi. Nó cũng không biết thế nào, ngửi ngửi, lại cũng cảm thấy không thúi như vậy. Thậm chí, còn có nhiều chút ghiền, suýt nữa cầm lưu hoàng ăn!

Thật may Hàn Vân Tịch kịp thời ngăn lại, "Ngươi muốn tìm chết nha!"

Bản thân Lưu hoàng không phải là Dược, cũng không phải độc. Phải phối hợp chung cùng những vật khác mới có tính dược liệu cùng độc tính. Nếu chỉ một ăn vật này, trời mới biết sẽ thành ra hậu quả gì!

Tiểu Đông ủy khuất, kêu "Chi" một tiếng. Nó cũng không phải tham ăn, chẳng qua, đã quá lâu không được ăn thứ gì tốt.

Gần đây, nó tìm thuốc tu bổ, toàn bộ đều cho Cố thái y. Về phần độc dược Vân Tịch mẫu thân cung cấp, nói chung quy, không thể nào hợp khẩu vị của nó!

Thân thể nhỏ của nó còn chưa bồi bổ tốt. Đến nay, huyết dịch cũng còn chưa khôi phục công hiệu giải bách độc.

Tiểu Đông buông lưu hoàng ra, chạy đến trên bệ cửa sổ, cũng không lập tức chạy ra ngoài. Nó không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch liếc mắt một liền hiểu ý nó. Bất đắc dĩ, từ trong túi Y liệu móc ra một loại độc dược phi thường hiếm thấy, "Cho ngươi, quỷ nhỏ kén ăn!"

Tiểu Đông khẽ ngửi đến mỹ vị, lập tức nhào qua, ăn ngấu nghiến. Nó cũng biết Vân Tịch mẫu thân giấu thứ tốt! Làm sao nó có thể không thừa dịp cháy nhà hôi của chứ?

Thấy Tiểu Đông ăn ngon lành, Hàn Vân Tịch vừa bực mình, vừa buồn cười. Nàng không đành lòng, lại móc ra một loại độc dược hiếm khác, "Cho ngươi, ăn no chút! Chợ đen rất lớn, mệt công ngươi chạy!"

Tiểu Đông quay đầu lại, bất thình lình, mở cái miệng rộng, một cái liền nuốt chửng khối độc dược kia. Nếu như Hàn Vân Tịch không huyễn thị, nàng thấy Tiểu Đông vừa mới mở miệng, tựa hồ còn lớn hơn so với thân thể nó!

Hàn Vân Tịch cũng bị hù doạ, nhìn tay mình một chút. Sau khi chắc chắn vẫn còn nguyên, lúc này mới yên tâm.

Tiểu Đông lại toét miệng, hướng nàng cười hắc hắc. Rất nhanh thì nó nhảy ra khỏi cửa sổ, chạy như bay, đi tìm mùi của lưu hoàng!

Dĩ nhiên, Hàn Vân Tịch sẽ không đi theo. Coi như, nàng lòng, cũng không có năng lực. Tốc độ của Tiểu Đông, nàng đã sớm gặp qua.

Nàng yên tâm thoải mái ngồi chờ!

Cũng không biết là Long Phi Dạ cùng Cổ Thất Sát tìm được Hỏa Dược trước, hay Tiểu Đông đem kinh hỉ cho nàng trước.

Lần này, nếu như có người đánh cược cùng nàng, nàng thật sự còn không nắm chắc.

Kết quả, rốt cuộc như thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.