Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 479



Sau đó, Hỏa Dược đen sì chẳng khác nào bột than đá chảy ra từ trong cái vò rượu, tràn đầy ra đất.

Đã tìm thấy Hỏa Dược, được đựng trong vò rượu, lại ẩn giấu dưới hầm rượu trong lòng đất!

Hàn Vân Tịch mừng rỡ, lập tức móc ra độc dược, khen thưởng cho Tiểu Đông, "Làm rất tốt. So với hai người bọn hắn, ngươi cũng lợi hại!"

Tiểu Đông tựa hồ nghe biết, ôm độc dược, nhảy nhót tung tăng tại chỗ, mười phần vui vẻ.

Long Phi Dạ chỉ coi như không nghe được, hắn lạnh lùng nói, "Trường Tôn Trạch Lâm rất thông minh, lấy mùi rượu, che giấu mùi của Hỏa Dược! Phân chia chỗ chứa, như thế còn có thể phòng hỏa hoạn!"

"Điện hạ, đây là nơi an toàn nhất, cũng là nơi nguy hiểm nhất. Bên trên tất cả đều là rượu, một khi xảy ra cháy nổ, hậu quả sẽ khó mà lường được!" Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.

Một khi Hỏa Dược bị nổ mạnh, vò rượu bên trên bị tạc bể, ở dưới đất là vỏ vò rượu có cồn, lại kết hợp với Hoả Dược. Vô luận là uy lực nổ mạnh, hay là sức lửa, đều mạnh hơn gấp mấy lần.

Long Phi Dạ có chút hăng hái gật đầu. Hắn đi tới, kiểm tra số lượng vò rượu, giống như đang tính toán cái gì.

"Điện hạ, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi.

Hỏa Dược đã tìm thấy, nhưng vấn đề chân chính cần giải quyết cũng rất khó khăn!

Bọn họ nên ép buộc Trường Tôn Trạch Lâm như thế nào?

Chẳng lẽ sẽ trực tiếp uy hiếp Trường Tôn Trạch Lâm, muốn hắn cầm chứng cứ tư thông cùng Dược Thành giao ra, nếu không thì sẽ chọc cho chuyện Hoả Dược lộ ra sao?

Nếu như là rơi vào tình huống ngoài chợ đen, loại uy hiếp này vẫn sẽ có hiệu quả.

Nhưng nơi này là chợ đen. Mà Trường Tôn Trạch Lâm là một trong hai tên lão bản của chợ đen. Làm sao hắn có thể khinh địch, dễ dàng bị uy hiếp như vậy?

Chắc hẳn, uy hiếp sẽ không thành công, ngược lại còn đánh rắn động cỏ. Trời mới biết thế lực của Trường Tôn Trạch Lâm ở chợ đen mạnh cỡ nào. Có khi muốn ép buộc người ta, không chừng, chính bọn họ liền không đi ra khỏi cổng lớn của chợ đen.

Cho nên, chuyện này còn phải thảo luận kỹ hơn, thật thận trọng.

"Điện hạ, hay là trực tiếp ném sự tình này cho Thiên Huy? Chúng ta lại hướng về Trường Tôn Trạch Lâm, thả một cành ô liu?" Hàn Vân Tịch như có điều suy nghĩ, hỏi.

Sở dĩ chợ đen có thể tồn tại lâu dài, không bị triều đình chèn ép, cũng không phải là triều đình thật sợ. Mà là thế lực phía sau chợ đen dính dấp cực kỳ rộng lớn. Một khi triều đình chèn ép, không chừng đến cuối cùng, chính là tự khiêng đá đập đầu mình.

Cho nên từ trước đến giờ, triều đình vẫn luôn mở một con mắt, nhắm một con mắt. Chỉ cần chợ đen không làm cái gì quá giới hạn, Thiên Huy Hoàng Đế cũng sẽ không tìm phiền toái.

Nhưng sự tình về Hỏa Dược sẽ không giống nhau, trực tiếp uy hiếp Đế Đô, uy hiếp Hoàng quyền. Một khi Thiên Huy Hoàng Đế biết được, chắc hẳn ý niệm đầu tiên chính là muốn diệt toàn bộ chợ đen Thiên Vực.

Cho nên, chỉ cần Long Phi Dạ báo cáo chuyện này cho Thiên Huy Hoàng Đế, Thiên Huy Hoàng Đế nhất định sẽ đối phó Trường Tôn Trạch Lâm, đuổi tận giết tuyệt. Đến lúc đó, Trường Tôn Trạch Lâm tuyệt lộ, Long Phi Dạ lại ném ra cành ô liu. Chỉ cần Trường Tôn Trạch Lâm giao ra chứng cứ tư thông cùng Dược Thành, Tần Vương sẽ đảm bảo cho hắn không phải chết.

Hàn Vân Tịch muốn ngưng nói, lại bổ sung một câu, "Điện hạ, chúng ta có thể để cho Trường Tôn Trạch Lâm chọc ra Sở gia trước, sau đó lại cứu hắn! Như thế, một mũi tên trúng hai con nhạn!"

Cầm Hỏa Dược tới uy hiếp Trường Tôn Trạch Lâm, còn không bằng lấy tính mạng ra uy hiếp hắn! Không thể không nói, suy tính của Hàn Vân Tịch càng ngày càng cao minh.

Nhưng Long Phi Dạ lại đánh giá nàng bốn chữ, "Uổng công vô ích."

Hàn Vân Tịch ngây ngẩn, "Điện hạ, chàng còn có phương pháp tốt hơn?"

Ngoại trừ cách làm to chuyện Hoả Dược, sau đó để thế lực triều đình tham gia, Hàn Vân Tịch thật lòng không nghĩ ra cách chu toàn hơn, biện pháp an toàn hơn được nữa.

Long Phi Dạ không trả lời, tiếp tục đi vào sâu bên trong. Hắn lấy ra vò rượu to hơn một chút cái, mở ra kiểm tra, lại phát hiện bên trong đều là Hỏa Dược.

Sau khi chạy quanh một vòng, Long Phi Dạ đã nắm rõ số lượng Hỏa Dược ở nơi này.

Hắn dắt tay Hàn Vân Tịch, "Đi thôi."

Hàn Vân Tịch không biết nên xử lý chuyện này như thế nào, nhưng trong lòng Long Phi Dạ lại hiểu rõ. Chẳng qua, nàng không đoán được suy nghĩ trong lòng hắn.

Hai người trở lại tiệm lương Ngô gia, Long Phi Dạ thấp giọng giao phó cùng Ngô thúc mấy câu, sắc mặt Ngô thúc đại biến, rất nhanh thì ra ngoài.

"Điện hạ, ý chàng đây là...?" Hàn Vân Tịch không nhịn được, hỏi.

Long Phi Dạ cười, không nói, ôm nàng bay vọt lên trên nóc nhà cao nhất.

Hàn Vân Tịch mê man, đang muốn mở miệng, đột nhiên Long Phi Dạ ôm từ phía sau lưng, giữ nàng vào ngực.

Đây là động tác nàng thích nhất. Hắn nhẹ nhàng, giống như là ôm nàng vào thế giới của hắn. Phía sau lưng nàng là nơi phòng bị yếu nhất, nàng giao tất cả cho hắn.

"Điện hạ, chàng thế nào?" thanh âm Hàn Vân Tịch ôn nhu.

Long Phi Dạ còn chưa trả lời, ôm lấy nàng. Cái cằm sáng bóng của hắn đặt trên vai nàng.

Hắn không nói, nàng cũng không hỏi nhiều. Cho dù không được biết chuyện gì, nàng vẫn không tự chủ, hưởng thụ giờ khắc ôn tồn này.

Giờ khắc này, giữa bọn họ phảng phất đã không còn khoảng cách. Phảng phất mỗi người một đường, mỗi người một bước đã đều biến mất. Phảng phất, bọn họ mãi mãi sẽ không chia lìa.

Ngay tại cách đó không xa, ở độ cao giống vậy, Cổ Thất Sát giơ hai cánh tay lên, gối chắp sau ót, vùi trong cành cây ngủ nướng. Hắm mở một giấc mộng đẹp, mộng thấy mình trở lại khi còn bé. Thời điểm hắn còn rất nhỏ, hắn không bị trừng phạt, không bị vứt bỏ. Lúc hắn vẫn là một hài tử, vẫn là một người bình thường, cha ruột hắn là viện trưởng Y Học Viện, ôm hắn, ôn nhu dỗ hắn ngủ, "Thất nhi ai ya... Thất nhi ai ya..."

Một hồi nữa, đột nhiên trên đường phố truyền tới một trận xao động. Rất nhanh, Hàn Vân Tịch liền thấy phương hướng tửu lầu có rất nhiều người kinh hoảng thất thố chạy đi. Dần dần, càng ngày càng nhiều người, có cảm giác toàn bộ người đều đổ tuôn ra. Tất cả mọi người đều chạy tới hướng tiệm lương tiệm bên này.

Tiếng người huyên náo, Hàn Vân Tịch lại nghe có người kêu, "Trường Tôn Trạch Lâm cất giấu Hỏa Dược! Xảy ra nổ mạnh!"

"Phiến khu phía Đông cũng sắp nổ! Mau chạy trốn!"

"Mau chạy đi! Không chạy kịp thì sẽ mất mạng!"

Hàn Vân Tịch tựa hồ ý thức được cái gì, đang muốn xoay người, Long Phi Dạ lại ôn nhu che lỗ tai nàng, ôn nhu nói, "Hẳn là sẽ rất đẹp. Nàng ngoan ngoãn, nghiêm túc nhìn xem."

Tiếng nói vừa dứt, chỉ nghe "Oành" một tiếng, điếc tai nhức óc, tiếng vang thật lớn. Chỉ thấy trong bóng tối phía trước, đột nhiên bộc phát một đóa hoa lửa lớn. Trông thật giống như Hồng Liên hoa, nháy mắt liền nở rộ trong đêm tối!

Nổ!

Hầm rượu chứa Hỏa Dược phát nổ!

Rất nhanh, tiếng nổ liên tiếp không ngừng, tia lửa cũng không ngừng tuôn ra. Tất cả mọi người đều kinh hoảng, chạy thoát thân. Ai cũng muốn thoát khỏi tai nạn kinh khủng này, chỉ có Hàn Vân Tịch bị nam nhân như một vị Chúa Tể vạn vật này ôm trọn vào trong ngực, bịt lỗ tai, thưởng thức trận khói lửa long trọng này!

Long Phi Dạ không nói sai. Bỏ qua tai nạn Hoả Dược kinh khủng sang một bên, từ nóc nhà thật cao nhìn tới, quả thật rất đẹp.

Hàn Vân Tịch cũng nhìn tới mức ngây ngô!

Mà Cổ Thất Sát ở một bên đã sớm bị tiếng nổ đánh thức. Hắn giật mình tỉnh giấc, suýt nữa té xuống khỏi cây cao. Thật may, hắn kịp thời bắt được thân cây. Hắn đã quên mình vừa nằm mơ cái gì, quên từng tiếng từ ái, ôn nhu "Thất nhi" trong mộng. Hắn chửi thề một câu, "Mẹ kiếp, Long Phi Dạ làm sao? Chơi đùa gì lớn như vậy?"

Sự tình Hoả Dược nổ mạnh chính là do Long Phi Dạ làm.

Hắn vừa mới tính toán số lượng Hỏa Dược dưới đất trong hầm rượu, tính toán ra tất cả Hỏa Dược cộng thêm hầm rượu cùng bị phát nổ, phạm vi thiêu cháy, phạm vi ảnh hưởng. Sau khi trở lại tiệm lương của Ngô thúc, hắn lập tức giao phó Ngô thúc đi truyền tin tức xảy ra tình huống Hỏa Dược phát nổ, để cho người trong phạm vi bị ảnh hưởng đến cũng chạy thoát thân.

Người bên trong chợ đen không nhiều, toàn bộ rút lui vẫn là chuyện dễ dàng. Sau khi mọi người thoát đi, Ngô thúc phải đi phóng hỏa.

Chuyện đột nhiên xảy ra, phỏng chừng vào lúc này, Trường Tôn Trạch Lâm cũng còn chưa hiểu!

Hoả Dược phát nổ càng ngày càng dày đặc, thế lửa cũng càng ngày càng lớn. Không bao lâu sau, đã không nhìn thấy khói lửa mỹ lệ, chỉ còn lại lửa cháy cháy lớn hừng hực!

Xung quanh khu vực tửu lầu, trong nháy mắt liền bị tạc hủy, hóa thành một cái biển lửa. Trong lúc Hoả Dược nổ tung, thiêu cháy, thế lửa lớn vô cùng, khói lửa liền lan tràn toàn bộ đường phố.

Lúc này, không chỉ có phiến khu Đông, chính phiến khu Tây cũng gặp nguy hiểm. Lại chưa nói tới khu vực bị lửa ảnh hưởng, khói dầy đặc cũng có thể xông ngạt, chết không ít người!

Rất nhanh, Lão Hội Trưởng thần bí của chợ đen xuất hiện. Hắn mở ra mấy cổng lớn trong chợ đen, đến nay cũng chưa từng mở ra, cho mọi người chạy thoát thân. Dùng lính gác của chợ đen duy trì trật tự, giải tán đám người tụ tập từ khu vực khác tới.

Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch đứng ở trên nóc nhà thật cao, nhìn thấy rất rõ ràng.

Hàn Vân Tịch khiếp sợ, rung động cười thất thanh, "Điện hạ, chàng... Chàng lại..."

"Đẹp không?" Long Phi Dạ nghiêm túc hỏi.

Hàn Vân Tịch gật đầu, "Quả thật đẹp đẽ."

Đây có tính là lần đầu tiên Long Phi Dạ dẫn theo nàng, nhìn cảnh khói lửa hay không? Kinh tâm động phách như thế, long trọng như thế!

Mỗi lần người này cho kinh hỉ, đều bạo tay như thế. Hắn làm như vậy thì làm sao nàng có thể quên đây?

Đương nhiên, sau khi rung động, Hàn Vân Tịch vẫn rất tỉnh táo, "Điện hạ, chàng phá hủy chứng cứ! Chúng ta lấy cái gì đánh cược với Trường Tôn Trạch Lâm?"

"Người này có một số bạc lớn ở trong Tiền Trang của Bản vương, nàng cảm thấy chúng ta nên lấy cái gì nói với hắn?" Long Phi Dạ hỏi ngược lại.

Lời này vừa nói, Hàn Vân Tịch liền kinh hãi, "Điện hạ, chàng... Chàng đã sớm biết Trường Tôn Trạch Lâm?"

Lúc này Hàn Vân Tịch mới nhớ tới thời điểm Âu Dương Ninh Nặc nói tới Trường Tôn Trạch Lâm. Long Phi Dạ không hỏi thăm nhiều, chỉ hỏi một câu, chính là lão bản khác của chợ đen là ai.

"Cũng là trước đây không lâu ta điều tra được. Bản vương biết hắn đã lâu, chỉ là trước kia không biết hắn là một trong hai lão bản của chợ đen." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

Biện pháp Hàn Vân Tịch vừa mới nói quả thật rất cao minh, nhưng cũng không hoàn mỹ như việc trực tiếp cho nổ banh chợ đen.

Thứ nhất, chợ đen sắp vỡ, phỏng chừng phương viên trăm dặm cũng có thể nhận ra được động đất, Đế Đô rất nhanh biết nhận được tin tức. Thiên Huy Hoàng Đế sẽ ngồi không yên, lập tức liền phái người tới tra. Mà một khi tra được vết tích của Hỏa Dược, tự nhiên sự tình sẽ bị khuếch đại.

Thiên Huy Hoàng Đế vốn tính đa nghi, nếu Long Phi Dạ đi báo tin, Thiên Huy Hoàng Đế sẽ chần chừ. Nói không chừng sẽ hoài nghi Long Phi Dạ muốn mượn cơ hội, diệt Sở gia. Nhưng nếu như là chợ đen bị phát nổ, dẫn tới sự chú ý của Thiên Huy Hoàng Đế, hiệu quả sẽ không giống nhau.

Thiên Huy Hoàng Đế không ngu ngốc, tính số lượng Hỏa Dược, còn có các thế lực trong chợ đen. Hắn có suy nghĩ một chút cũng có thể hoài nghi đến trên đầu Sở gia.

Thứ hai, chợ đen sắp vỡ, sản nghiệp kiếm lợi nhiều nhất của Trường Tôn Trạch Lâm đều hủy. Long Phi Dạ chỉ cần âm thầm thả ra tin tức Trường Tôn Trạch Lâm là một trong hai lão bản của chợ đen, nhất định Trường Tôn Trạch Lâm sẽ bị triều đình để mắt tới. Mặc dù không chứng cớ bắt người, nhưng ít ra, triều đình sẽ liệt hắn vào danh sách người hiềm nghi. Như vậy, những thứ sản nghiệp của Trường Tôn Trạch Lâm tại Thiên Ninh đang lúc bị phong toả. Khi đó, Long Phi Dạ có thể danh chính ngôn thuận phong toả tiền bạc của Trường Tôn Trạch Lâm ở Tiền Trang.

Đối với một thương nhân thành công như vậy, còn có chuyện gì bi thảm hơn so với việc luân lạc, trong người không có đồng nào? Thương nhân nhìn trúng không phải là tiền thì là cái gì?

Long Phi Dạ không muốn mang Hỏa Dược ra, lợi dụng điểm yếu để uy hiếp kẻ khác. Hắn cũng không muốn lấy tính mạng ra uy hiếp kẻ khác. Mà hắn muốn dùng tiền để uy hiếp người khác.

Thứ ba, chợ đen sắp vỡ, số lượng Hỏa Dược bị phá hủy. Bất kể là Sở gia, hay Thiên Huy Hoàng Đế cũng không chiếm được. Thế lực trong chợ đen ở Thiên Ninh sắp biến mất, đối với Long Phi Dạ nói, ít nhất ở thời điểm khống chế quyền lực Đế Đô, đã bớt đi một thế lực đối nghịch.

Nghe Long Phi Dạ giải thích, Hàn Vân Tịch cũng không biết nói cái gì cho phải. Đối với người đàn ông này, nàng không chỉ là bội phục, mà là sùng bái!

Thế lửa bắt đầu lan tràn tới, Hỏa Dược vẫn tiếp tục nổ mạnh. Trận hoả nạn này, căn bản không thể cứu vãn.

Long Phi Dạ mang theo Hàn Vân Tịch, rời đi.

Cổ Thất Sát nhìn bóng lưng của bọn hắn, không nhịn được cảm khái, "Âu Dương Ninh Nặc... Giấy trắng mực đen, có tác dụng à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.