Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 486



Cổ Thất Sát dùng sau lưng làm lá chắn, mang Hàn Vân Tịch chạy ra khỏi đình. Nhưng Cung Tiễn Thủ đang bao vây đình hoàn toàn không đuổi theo bọn họ. Ngược lại, kéo căng Cung, đem bao vây Sở Tây Phong cùng Cố Bắc Nguyệt lại.

Đây là ý gì?

"Không được, là cạm bẫy! Vương phi nương nương, có nguy hiểm!" Sở Tây Phong phản ứng cực nhanh.

Đám người này không đuổi theo Cổ Thất Sát, ngược lại, vây khốn bọn họ. Không thể nghi ngờ, đây chính là muốn giết người diệt khẩu, phong tỏa tin tức Cấm Quân phản bội bị truyền đi. Cùng lúc đó, bên ngoài Cố phủ, nhất định có cạm bẫy, đang chờ Cổ Thất Sát vào!

Thủ đoạn chơi đùa... Tốt! Tuyệt! Vô cùng ác độc!

Xem tình thế trước mắt, Sở Tây Phong cơ bản đã khẳng định Đoan Mộc Dao xuất hiện cũng chưa chắc là chuyện tình cờ. Hắn sợ là có người cố ý, dẫn Tần Vương điện hạ đi xa.

Người giật giây phía sau vô cùng có khả năng chính là Sở Thiên Ẩn. Chẳng qua, Sở Tây Phong không nghĩ ra một điểm. Làm sao Sở Thiên Ẩn có thể vận dụng được Cấm Quân trong Thiên Ninh Đế Đô?

Thống lĩnh trẻ tuổi đứng lên, lạnh lùng nói, "Sở thị vệ, không nghĩ tới ngươi cũng sẽ có ngày hôm nay chứ?"

"Diệt hai cái miệng chúng ta là có thể giấu giếm được chuyện này? Ngươi cho rằng Tần Vương điện hạ ăn chay sao?" Sở Tây Phong lãnh xích.

"Chủ nhà ta... Cũng không phải là người ăn chay!"

Thống lĩnh trẻ tuổi vừa cười, một bên lại từng bước lui về phía sau, tư thế kia rõ ràng cho thấy hắn muốn hạ lệnh bắn tên. Mâu quang của Cố Bắc Nguyệt vốn nhất quán ôn hoà đột nhiên trở nên lạnh lẽo, chỉ lát nữa là sẽ ra tay xuất thủ. Nhưng vừa lúc đó, một trận tiếng xé gió ác liệt lao tới, chỉ thấy một đạo kiếm lợi hại đột nhiên bão bay tới, xuyên qua bụng tên thống lĩnh trẻ tuổi kia!

"Càn rỡ!"

Rất nhanh, Mục Thanh Võ từ nơi không xa, bay vút tới, liền rơi xuống bên cạnh tên thống lĩnh trẻ tuổi. Hắn hung hăng rút trường kiếm ra, một cước đá văng thi thể tên thống lĩnh trẻ tuổi. Hắn lo lắng hỏi, "Cố thái y, Sở thị vệ, Vương phi nương nương đâu?"

Đã nhiều ngày, Mục Thanh Võ cùng với Thái Tử đi lấy chứng cớ ở phế tích chợ đen bên kia. Hắn vừa mới trở về lại nghe nói phủ Cố thái y xảy ra chuyện, liền lập tức tự mình, suất binh tới.

Dọc đường đi, tùy tùng đã bẩm rõ tình huống, hắn lấy tốc độ bình sinh nhanh nhất để chạy tới. Ai biết, hắn đến Cố phủ lại phát hiện có Cấm Quân phản bội, cấu kết cùng những Hắc Y thích khách, mai phục làm cạm bậy ở cửa lớn Cố phủ.

Dù sao, trên tay Mục Thanh Võ khống chế mấy chục ngàn Cấm Quân không phải là đồ chơi. Hắn đến một cái, thích khách áo đen liền rút lui, quân phản loạn cũng chạy trốn bốn phía. Hắn liền hạ lệnh đuổi bắt. Chỉ chốc lát, chính hắn cũng không dám dừng lại, xông thẳng vào Cố phủ. Hắn rất sợ Vương phi nương nương xảy ra cái gì bất trắc. Nhưng ai biết, khi hắn tới lại không thấy người.

"Vương phi nương nương bị Cổ Thất Sát cứu đi. Bọn họ đi phía Tây, bên ngoài nhất định có mai phục, nhanh!" Sở Tây Phong vội vàng nói.

Bất kể là Sở Tây Phong hay là Cố Bắc Nguyệt đều tin tưởng tuyệt đối, Mục Thanh Võ không liên quan đến chuyện phản bội này. Chẳng qua, "Chủ tử" từ trong miệng tên thống lĩnh trẻ tuổi kia là người ra sao, rất đáng giá để nghiền ngẫm.

Có thể thu mua cả thống lĩnh Cấm Quân, chuyện liên quan đến bậc này chính là chuyện lớn ngút trời, tuyệt đối không đơn giản!

Đương nhiên, lúc này Sở Tây Phong cùng Cố Bắc Nguyệt cũng tạm thời truy cứu không nhiều như vậy, cứu người quan trọng hơn!

"Phía Tây? Ta tới từ phía Tây. Sau khi ta tới còn bao vây đám sát thủ kia ở nơi đó. Ta không thấy bọn họ!" Mục Thanh Võ khẩn trương.

Lời này vừa nói, Sở Tây Phong cùng Cố Bắc Nguyệt cũng gấp.

"Chẳng lẽ, Cổ Thất Sát không chạy đi?" Trong lòng Sở Tây Phong cảm thấy có điều may mắn. Nếu như Cổ Thất Sát chạy đi nơi khác, thì nhất định, sát thủ quần áo đen cũng không vây chặt ở phía Tây.

"Có khả năng hắn đã đổi đường!" Cố Bắc Nguyệt nghiêm túc nói.

"Sở Tây Phong, ngươi ở nơi này. Ta đến khu vực xung quanh lục soát một vòng!"

Mục Thanh Võ quyết định thật nhanh. Nếu như Cổ Thất Sát không đi ra ngoài, như vậy, một khi hắn biết được Cố phủ an toàn, hắn nhất định sẽ đi ra. Nếu như hắn đổi đường, sự tình liền phiền toái. Trời mới biết hắn có ngã vào cạm bẫy của địch nhân hay không?

Mục Thanh Võ đi trong chốc lát, mấy Ám Vệ bị thương cũng qua đến. Sở Tây Phong liền để cho bọn họ trông coi, hắn không để ý tới khắp người toàn vết thương, gấp gáp đi tìm Tần Vương điện hạ.

Mà hắn vừa đi, Cố Bắc Nguyệt mượn cớ đi nghỉ ngơi, mới vừa rời khỏi tầm mắt của Ám Vệ, trong nháy mắt liền không thấy người. Tiểu Đông muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp.

Lúc này, Cổ Thất Sát cùng Hàn Vân Tịch đã sớm rời khỏi Cố phủ, vẫn còn đang chạy trối chết.

Cổ Thất Sát mang theo Hàn Vân Tịch, nhìn thì giống như đi về phía Tây. Nhưng bọn họ còn chưa ra ngoài liền gặp phải một nhóm Nỗ Tiễn thủ cường hãn hơn. Đám Nỗ Tiễn thủ này không phải là một tay cầm nỏ, mà là nhân thủ hai cây tinh nỏ, lực sát thương trực tiếp tăng lên gấp bội.

Mà người cầm đầu chính là Hắc Y cao thủ tỷ đấu cùng Sở Tây Phong!

Trên vai Hàn Vân Tịch trúng một đạo Nỗ Tiễn, phi thường đen, máu tươi chảy ròng. Về phần thân thể Cổ Thất Sát trúng bao nhiêu mũi tên, thật không cách nào tưởng tượng.

Lúc này, Cổ Thất Sát vẫn ôm Hàn Vân Tịch thật chặt vào trong ngực như cũ, ẩn núp ở trong hẻm nhỏ tối tăm, liều mạng trốn.

Hắn không phải là ngu ngốc, tự nhiên sẽ biết trốn ở nơi có nhiều người. Hắn chỉ mong có thể trực tiếp chạy vào trong cung trốn, như vậy mới có thể hấp dẫn mọi người chú ý, mới có thể hấp dẫn cứu binh tới.

Nhưng căn bản, hắn không làm được. Hắn gần như bị trói buộc hoàn toàn trong đường hẻm.

Trước mặt, có thể là Tử Lộ. Phía sau, mũi tên nhọn không ngừng phi tới như mưa, truy binh hung mãnh.

Một tay Cổ Thất Sát lãm(1) Hàn Vân Tịch, một tay hung hăng lật đổ mấy đồ vật ở ven đường, có ý định dùng mấy thứ đồ đó ngăn bớt mũi tên nhọn, để tranh thủ cơ hội nhảy lên nóc nhà.

(Chú thích:

(1)    Lãm: (Động) Ôm lấy, bồng,bế, ẵm.)

Cổ Thất Sát mới vừa muốn trốn đi, mấy đạo mũi tên nhọn lại liền từ phía trên phi bắn tới, ép hắn chỉ có thể tiếp tục đi ở phía dưới, tiếp tục chạy về phía trước.

"Mẹ kiếp!"

Cổ Thất Sát tức giận mắng to, nhưng trong lòng hắn quả thực bội phục đám Nỗ Tiễn Thủ này. Những tên Nỗ Tiễn Thủ này quá cường hãn, thật là chơi đùa với bộ cung tên đến mức tận cùng.

Một bị mấy tên Nỗ Tiễn Thủ này áp chế, rất khó cạnh tranh quyền chủ động.

"Ngươi hạ độc đi!"

"Không làm được!"

Đây không phải là lần đầu tiên Hàn Vân Tịch khuyên Cổ Thất Sát như vậy. Nhưng Cổ Thất Sát cũng không làm, đám Nỗ Tiễn Thủ cũng không phải là đuổi theo ngay phía sau. Hơn nữa, nhìn phương hướng của hai người Hàn Vân Tịch, mấy tên Cung Tiễn Thủ không ngừng biến ảo vị trí.

Dưới tình huống này, địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, muốn hạ độc là có chút độ khó. Hơn nữa, vấn đề mấu chốt nhất là Cổ Thất Sát không có dư thừa tay!

Một tay của hắn bảo hộ Hàn Vân Tịch, một tay cầm kiếm, vung tảo mũi tên nhọn. Hắn hết sức chăm chú, nhưng vẫn để Hàn Vân Tịch bị trúng một mũi tên. Một khi hắn phân thân hạ độc, trời mới biết còn có thể giữ được Hàn Vân Tịch hay không.

Phải biết, đám thích khách hướng về phía Hàn Vân Tịch. Bọn họ b.ắn ra mỗi một đạo mũi tên nhọn, tất cả đều bắn hướng về phía Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch cũng không thể sử dụng độc. Nàng không nhìn mấy tên Nỗ Tiễn Thủ đó, chứ nói gì là nhắm vào bọn chúng để hạ độc.

Dọc theo con đường này, nàng dùng không ít độc, hấp dẫn bầy muỗi độc, hấp dẫn Nghĩ Quần, Độc Tri Chu. Độc gì có thể sử dụng thì đều dùng. Đáng tiếc, không có tác dụng.

Nơi này chính là Đế Đô! Lấy ở đâu ra nhiều Độc Trùng như vậy? Ở trong phạm vi nhất định, nếu như không có Độc Vật tồn tại, nàng dùng nhiều loại độc hơn nữa cũng vô dụng.

Hai kiếp sống, nàng vẫn luôn lấy Độc Thuật làm niềm tự hào. Mà giây phút này, trong lòng nàng đã sớm phỉ nhổ Độc Thuật trăm ngàn lần.

Dưới tình huống này, cho dù nàng có bản lĩnh như sư phụ của Quân Diệc Tà, mượn sức gió để hạ độc, cũng không cách nào dàn dựng một mảng lớn Độc Vụ. Bởi vì địa phương này cùng kiểu khí hậu này, căn bản sẽ không xuất hiện sương mù bay!

Đột nhiên, thân thể Cổ Thất Sát khẽ run lên. Chân mày Hàn Vân Tịch vốn đã nhíu chặt, nay lại chặt thêm chừng mấy phút. Nàng biết, Cổ Thất Sát lại trúng mũi tên.

Từ sau khi rời khỏi Cố gia, Hàn Vân Tịch phát hiện thân thể của Cổ Thất Sát run rẩy. Đây đã là lần thứ năm. Mặc dù được bảo hộ thật chặt trong ngực, cái gì cũng không thấy được, nhưng nàng đoán được, sau lưng của hắn nhất định trúng không ít mũi tên.

"Cổ Thất Sát, ngươi giao ta ra!" Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.

Cổ Thất Sát làm như không nghe được, tiếp tục trốn. Mặc dù từ lúc gặp tập kích đến nay, mới trải qua không qua hơn một canh giờ, nhưng chạy trốn khỏi mưa tên phi thường phí thể lực và tinh lực. Hơn nữa, còn phải bảo vệ Hàn Vân Tịch, sự tình càng ngày càng chật vật. Cổ Thất Sát nhìn như đi đứng rất dễ dàng, thật ra, hắn đã sớm liều chết.

Nàng nói lớn tiếng như vậy, làm sao Cổ Thất Sát có thể không nghe được.

Hàn Vân Tịch biết, người này cố ý không trả lời.

"Cổ Thất Sát, đem ta giao ra, có nghe thấy hay không!"

Nàng tức giận. Đem nàng giao ra là biện pháp duy nhất. Nếu không, còn tiếp tục như thế này, chắc chắn Cổ Thất Sát sẽ bị loạn tiễn bắn chết!

Cổ Thất Sát hừ lạnh, "Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi muốn chết!"

"Ngươi mới ngu xuẩn, võ công của tên Hắc Y cao thủ đó cao hơn ngươi vô cùng. Phỏng chừng đến nay bắn không tới gần chính là bởi vì kiêng kỵ Độc Thuật của ta. Ngươi đem ta giao ra, ta nhất định có thể kềm chế hắn. Bắt vua, bắt cả giặc, biết không hả?" Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.

Mặc dù một mực được bảo hộ, nhưng nàng cũng không nhàn rỗi, dù chỉ một phút. Nàng vẫn luôn suy nghĩ tình thế, suy nghĩ cách đối phó.

"Vạn nhất..?" Cổ Thất Sát chất vấn.

"Cái gì vạn nhất?" Hàn Vân Tịch không hiểu.

"Vạn nhất bọn họ trực tiếp giết ngươi?" Cổ Thất Sát lại hỏi.

"Ta nhìn cách thức hành động của đám người này cũng không phải là tới giết ta. Bọn họ giống như đang uy hiếp." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.

"Giống như ngươi lấy tính mạng mình ra đánh cuộc sao?" Cổ Thất Sát hừ lạnh.

Hàn Vân Tịch yên lặng hồi lâu, hết sức chăm chú trả lời, "Đánh cược! Để ta đánh cược một lần!"

"Lão Tử không cho ngươi đánh cược!"

Đột nhiên, Cổ Thất Sát phi thường tức giận, vừa nói, lại vừa ôm chặt Hàn Vân Tịch. Hắn ép nàng ở trong ngực, giống như hắn sợ hãi, chỉ cần sau một khắc nữa, nàng sẽ biến mất.

Mặt Hàn Vân Tịch dán vào lồng ng.ực Cổ Thất Sát, nghe được tiếng tim hắn đập. Nàng muốn giãy giụa, nhưng làm thế nào cũng không nhúc nhích.

Bên người tràn đầy tiếng xé gió ác liệt, vô số mũi tên nhọn bắn phi qua quanh nàng. Mỗi một đạo mũi tên đều là trí mạng. Ranh giới giữa sinh và tử, thật ra chỉ là một đường chỉ mỏng. Nhưng nàng cũng không khỏi không thừa nhận, chui đầu vào trong lồng ng.ực xa lạ này, lại cũng có cảm giác an toàn.

Lại một lần nữa xuất hiện một cảm giác quen thuộcc không cách nào hình dung, nổi lên trong lòng. Chẳng qua, rất nhanh thì Hàn Vân Tịch tỉnh hồn. Nàng lạnh lùng hỏi, "Cổ Thất Sát, ngươi mới muốn chết! Nếu tiếp tục chạy như vậy, ngươi chỉ có một con đường chết!"

Nàng hãm hại hắn, chiếm được một nửa Dược Quỷ Đường.Thay đổi bao nhiêu quy củ bất tiện cho hắn trong Dược Quỷ Đường.Hắn không nên hận nàng sao? Không nên mượn cơ hội này, trả thù nàng sao?

Tại sao hắn liều mạng bảo hộ nàng? Cho dù bây giờ, bọn họ có mối quan hệ hợp tác, hắn cũng không cần nghĩa khí như vậy. Hắn phải giữ được tính mạng của hắn rồi mới nói nghĩa khí chứ!

Hàn Vân Tịch ghét hành vi của Cổ Thất Sát lúc này. Hắn làm vậy làm cho nàng áy náy. Nàng thà rằng Cổ Thất Sát mãi mãi là một lão đầu thập ác bất xá còn hơn.

(Chú thích: t cũng giải thích rồi đó

(2)    Thập ác bất xá: mười loại tội không được hưởng ân xá, phạm tội là phải chết đó.)

"Lão Tử không chết!" Cổ Thất Sát tức giận nói.

Vô luận như thế nào, Hàn Vân Tịch cũng không nghĩ những lời này là lời thành thật. Cổ Thất Sát cũng không phải đang đùa giỡn, cũng không phải là nói lẫy.(3)

(Chú thích:

(3)    Nói lẫy: nói kiểu giận hờn.)

Hắn... Quả thật không chết.

Nàng chỉ cảm thấy mùi máu tanh trên người hắn càng ngày càng đậm. Mùi vị nồng đậm đến mức ngay cả nàng, vốn dĩ nhất quán không sợ mùi máu cũng sợ hãi.

"Cổ Thất Sát, ngươi chết ai cứu ta? Ngươi chết, ta cũng phải chết!" Hàn Vân Tịch sử dụng phép khích tướng.

Cổ Thất Sát hơi ngẩn ra, vẫn tức giận như cũ, "Hàn Vân Tịch, ngươi ghi nhớ cho ta. Lão Tử không chết! Không chết!"

"Ta không có tâm tình nói chuyện cười cho ngươi, ta vẫn chưa muốn chết đâu! Ngươi có bao nhiêu trò khoe tài, chỉ hại ta!" Hàn Vân Tịch cố ý nói dọa.

Cổ Thất Sát vẫn không trả lời, không ngừng bay vút về trước. Rất nhanh, bọn họ liền đến cuối ngõ hẻm.

Cuối ngõ hẻm này lại là...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.