Vừa mới xong, thật sự có người nói chuyện hay sao? Hay là nàng gặp ảo giác?
Tựa hồ nghĩ đến cái gì, tâm tình nàng hoàn toàn cuồng loạn. Nàng chỉ cảm thấy cả thế giới đều trở nên an tĩnh, nàng nghe được rõ cả tiếng tim mình đập.
Đột nhiên!
Một trận tiếng bước chân dồn dập truyền tới, Mộc Linh Nhi lập tức ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa phòng giam trống rỗng, không có thứ gì. Nhưng không bao lâu, mấy tên lính ngục cũng đến.
Hai tròng mắt nàng vốn sáng ngời linh động trong phút chốc liền thất thần, trống rỗng. Mặc cho những tên lính ngục kia nghị luận, chỉ điểm, khóa cửa, nàng cũng không tiếp tục nhìn.
Nàng cũng không đoái hoài tới tìm chai thuốc, cả người rũ xuống giống như con búp bê nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi, biểu cảm mất mát ngồi dưới đất. Nàng vòng hai cánh tay, ôm đầu gối, vô lực vô cùng.
Nàng cũng biết, là mình nghe lầm, hoàn toàn là huyễn thính(1).
(Chú thích:
(1) Huyễn thính:
(幻覺)Trong tình huống không có kí.ch thích bên ngoài mà xuất hiện ảo giác. Có nhiều loại "huyễn giác" 幻覺, như: "huyễn thính" 幻聽, "huyễn thị" 幻視, "huyễn khứu" 幻嗅, "huyễn vị" 幻味, "huyễn xúc" 幻觸, v.v.
Tóm lại là giống như nghe nhầm.)
"Nha đầu, vừa mới xong ngươi không trốn, bây giờ cũng không thể trốn."
Thanh âm trầm thấp sâu thẳm lại xuất hiện, hơn nữa, vô cùng rõ ràng, ngay tại bên phải người nàng.
Này!
Mộc Linh Nhi chợt quay đầu nhìn lại, mới đầu cái gì cũng không thấy, nghiêm túc nhìn một cái, lại thấy một vệt bóng đen đang đứng, gần như dán vào tường, hoà cùng hắc ám thành một thể. Nếu không nghiêm túc nhìnc căn bản sẽ không nhìn ra.
Thất ca ca!
Chữ "Thất" thiếu chút xíu nữa liền gọi ra. Thật thật may, nàng kịp thời kiềm chế lại. Nhưng nước mắt nàng thế nào lại không nhịn được, thoáng cái liền xông ra hốc mắt, từng giọt nước mắt như viên trân châu, rơi xuống đất.
Thất ca ca, Linh Nhi nhớ ngươi!
Cố Thất Thiếu một thân Hắc Bào phủ đầy, rõ ràng là cải trang thành Cổ Thất Sát.
Hàn Vân Tịch để cho hắn lấy thân phận Cố Thất Thiếu đến, hắn chắc chắn sẽ không làm! Mặc dù, Mộc Linh Nhi có chút ngốc, nhưng cũng không phải ngu ngốc. Vạn nhất, nàng đem lòng sinh nghi thì phải làm sao bây giờ?
Lúc trước, nếu như đem lòng sinh nghi, hắn cũng mặc cho nàng, nhưng bây giờ và lúc trước cũng không giống nhau. Ngày sau, nha đầu này muốn lăn lộn ở Dược Quỷ Đường.
Vạn nhất, để cho nàng biết Cổ Thất Sát chính là Cố Thất Thiếu, chẳng phải hắn sẽ bị phiền chết đi được?
Thật may, dọc theo con đường trở về Dược Thành, Tạ Đức Ý bận bịu đủ chuyện, không tìm Mộc Linh Nhi gây phiền toái, hắn cũng không cần lấy thân phận Cố Thất Thiếu lộ diện.
Mộc Linh Nhi rơi nước mắt tại chỗ, Cổ Thất Sát cũng lười, mặc kệ nàng. Hắn chạy một vòng tìm thấy bình sứ nhỏ màu trắng, "Nha đầu, tiếp lấy!"
Mộc Linh Nhi vội vàng tiếp tục, liền khinh địch, phá thế mà cười, "Dược Quỷ đại nhân, cảm ơn ngươi!"
Hai mắt ngấn lệ mê ly, nhưng lại cười xán lạn. Chùm ánh sáng bắn vào từ phía ngoài song cửa sổ phòng giam, trùng hợp rơi vào trên mặt nàng, chiếu sáng nước mắt cùng nụ cười, yêu kiều, tuyệt trần.
Đáng tiếc, Cố Thất Thiếu làm như không nhìn thấy với những thứ đẹp đẽ này. Hắn tựa vào vách tường, lười biếng ngồi xuống, "Nha đầu, mỗi ngày ngươi đều thả một viên Dược vào trong bình sứ kia. Ngươi muốn làm cái gì đây?"
Mộc Linh Nhi kinh hãi, "Làm sao ngươi biết?"
"Hư!" Cổ Thất Sát mất hứng.
Mộc Linh Nhi che miệng, chờ một lát vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì. Nàng chuyển đến, ngồi an vị bên người Cổ Thất Sát, giống như hắn, tựa vào tường, thấp giọng, "Dược Quỷ đại nhân, làm sao ngươi biết?"
"Lão Tử ngày ngày trông coi ở cửa sổ, nếu không, cũng không thể tới đúng lúc như vậy? Ngươi đang cho rằng là vận khí ngươi tốt nhỉ?" Cổ Thất Sát tức giận đặt câu hỏi.
Mộc Linh Nhi cười thầm chính mình ngốc. Tại sao lúc trước không phát hiện Dược Quỷ đại nhân cùng Thất ca ca giống nhau như vậy?
Bất quá, trước kia nàng cũng không tiếp xúc qua với Dược Quỷ đại nhân. Hàn Vân Tịch thông minh như vậy, cũng còn không phát hiện ra?
Nàng nghĩ, không phải là nàng và Hàn Vân Tịch ngốc, mà Thất ca ca quá thông minh, giấu tốt.
Cái ý nghĩ này, nếu như bị Hàn Vân Tịch vừa mới thề độc biết được, phỏng chừng, nàng sẽ cười đến đau bụng.
"Dược Quỷ đại nhân, ngươi tới cứu ta sao?" Mộc Linh Nhi rất vui vẻ.
"Vừa mới xong có thể trốn mà ngươi còn không trốn. Bây giờ, ngươi muốn Lão Tử cứu ngươi làm gì?" Cổ Thất Sát khịt mũi coi thường.
"Trốn? Sau này ta có thể đi đâu? Ẩn núp cả đời hay sao? Ngược lại, chỉ cần ta không chết, không chết thì sẽ có hy vọng, không phải sao?" Mộc Linh Nhi nghiêm túc nói.
Nàng nào biết hai phe thế lực lớn của Dược Thành đều đánh chủ ý về chuyện hôn sự của nàng. Phòng giam này không thể trói buộc nàng cả đời, nhưng hôn sự thì có thể. Đám người kia không thể giết nàng, nhưng có thể để cho nàng sống không bằng chết.
"Không chết" Cổ Thất Sát tự mình lẩm bẩm, đột nhiên cười lên, "Không chết thì có hy vọng? Ha ha!"
Cũng không biết tại sao, Mộc Linh Nhi đột nhiên cảm thấy ở trong tiếng cười âm dương quái khí của Cổ Thất Sát có cảm giác tuyệt vọng, nàng không thích loại cảm giác này.
"Dược Quỷ đại nhân, vừa mới xong, người làm cách nào để thả trùng? Ngươi hạ độc sao?" Nàng nói sang chuyện khác.
"Hàn Vân Tịch cho, gọi là sinh hồi độc. Chỉ cần xuống một chút xíu sẽ trên cơ thể, trùng sẽ nhanh chóng kéo tới một đoàn dài. Yên tâm đi, không đến một canh giờ, lục phủ ngũ tạng người kia cũng sẽ bị trùng ăn sạch."
Cố Thất Thiếu đến Dược Thành một cái, liền nhân được chim bồ câu Hàn Vân Tịch gửi độc dược tới, để cho thời điểm hắn cứu Mộc Linh Nhi sẽ dùng tới. Phương thức hạ độc sẽ không để cho người khác phát hiện hắn tồn tại, ngược lại, sẽ làm cho người ta hoài nghi Mộc Linh Nhi biết Độc Thuật, không dám hãm hại nàng thêm nữa.
"Hàn Vân Tịch thật là đáng sợ." Mộc Linh Nhi cho ra một cái đánh giá khách quan.
Cố Thất Thiếu cười lớn, "Cho nên, đừng trêu chọc nàng phát bực. Đến lúc đó, có khi chết thế nào cũng không biết."
Mộc Linh Nhi không tránh khỏi một chút run run, Cố Thất Thiếu liền thầm vui. Mộc Linh Nhi, tính tình nha đầu này ngang bướng, để cho nàng biết sợ Hàn Vân Tịch là một chuyện tốt.
Hắn sẽ không nói cho Mộc Linh Nhi biết, sinh hồi độc này là độc dược nổi danh nhất Bách Độc môn, cũng không phải là Hàn Vân Tịch cho. Dĩ nhiên, độc dược của Hàn Vân Tịch cũng tất lợi hại, nhưng nói về bản lĩnh hạ độc, nàng thật sự vẫn rất cặn bã.
Hôm nay, nếu như đổi thành nàng tới hạ độc, sợ là Mộc Linh Nhi còn bị khi dễ thêm chừng mấy hồi, nàng còn không hạ độc thành công.
Mộc Linh Nhi có chút chột dạ, tránh đề tài này.
Thấy tay Mộc Linh Nhi siết chặt chai thuốc, Cố Thất Thiếu tò mò hỏi, "Nha đầu, rốt cuộc thuốc này của ngươi dùng để làm gì? Phối Dược cũng không phải trộn như vậy chứ?"
Hắn nhìn chừng mấy ngày, cũng suy đoán chừng mấy ngày. Hắn vẫn luôn hoài nghi, liệu có phải Mộc Linh Nhi, tiểu thiên tài này nghiên cứu ra phương thức Phối Dược mới hay không?
Mỗi ngày, trời vừa sáng nàng liền cố ý cho một viên Dược vào bình sứ. Hắn tính thời gian, nhiệt độ, độ ẩm, lấy thuốc lực đạo, còn tính cả chất liệu bình sứ, tất cả mọi mặt đều phân tích một lần cung không nghĩ ra tại sao.
Hắn thậm chí quan sát sau khi Mộc Linh Nhi bỏ Dược Hoàn vào bình sứ còn đung đưa bình sứ mấy cái. Đáng tiếc, cũng không tính ra quy luật khả tuần.
Mộc Linh Nhi đột nhiên không biết làm sao trả lời.
"Đem Dược ra, ta ngửi một cái." Cố Thất Thiếu nghiêm túc nói.
Mộc Linh Nhi nhìn đôi mắt viết đầy nghi ngờ của Cố Thất Thiếu, có chút buồn cười, lại có chút khó chịu.
Thất ca ca, Linh Nhi không phải là Phối Dược. Linh Nhi đang tính thời gian.
Mộc Linh Nhi vẫn nhìn Cố Thất Thiếu, chậm chạp không trả lời.
Cố Thất Thiếu nhưng người si mê dược, làm sao có thể tùy tiện bỏ qua. Hắn tới gần, cười nói, "Là một cách điều chế mới chứ? Chúng ta làm một cái giao dịch, như thế nào?"
Mộc Linh Nhi cười khổ không thôi, "Dược Quỷ đại nhân, ta bị nhốt ở chỗ này, Ám Vô Thiên Nhật, cũng không biết cái gì. Ta chỉ dựa vào vật này để tính thời gian! Mỗi ngày, khi ánh sáng chiếu vào liền cho một viên Dược vào bình sứ."
Mộc Linh Nhi còn chưa nói xong, Cổ Thất Sát một chút hứng thú cũng không có, tự giễu nói, "Lão Tử suy nghĩ nhiều!"
Hắn lại dựa vào tường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mộc Linh Nhi nhìn hắn, không nhịn được lẩm bẩm nói, "Dược Quỷ đại nhân, ngươi có biết vì sao ta phải nhớ thời gian không?"
Cổ Thất Sát không trả lời, giống như là ngủ.
Mộc Linh Nhi trở thành thói quen khi hắn có thái độ này. Đi qua bao nhiêu hồi, nàng vẫn luôn nói một hồi không ngừng bên cạnh hắn. Hắn thì vẫn luôn như vậy, nhắm mắt ngủ, mà thực tế là hắn không ngủ được.
"Ta tính thời gian, chỉ cần qua thời gian ba tháng là ta có thể đi tới Dược Quỷ Đường. Ba tháng đi một lần, còn còn bảy mươi bảy ngày nữa là có thể đi." Mộc Linh Nhi cười nói.
Cố Thất Thiếu đột nhiên mở mắt, nghi ngờ hỏi, "Ngươi rất muốn đến Dược Quỷ Đường sao?"
Không phải nha đầu này mới thua hắn sao? Nay còn đòi tới Dược Quỷ Đường? Trách!
"Không, ta muốn gặp đến Thất ca ca của ta. Dược Quỷ Đường là của Hàn Vân Tịch, Thất ca ca nhất định sẽ đến đó." Mộc Linh Nhi nói rất nghiêm túc.
Cố Thất Thiếu lập tức tránh ánh mắt của nàng, trong bụng gào một tiếng, "Gặp quỷ!"
Ai ngờ, Mộc Linh Nhi lại nói, "Dược Quỷ đại nhân, ta thích Thất ca ca, ngươi biết không?"
Nhìn cặp mắt to tròn, trong suốt của Mộc Linh Nhi, trong lòng Cố Thất Thiếu đột nhiên rơi "bộp" một tiếng. Trong lòng hắn, ở nơi mề.m mại nhất giống như bị thứ gì châm nhẹ một cái, khó trách được.
Nhưng cái này, bất quá chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Hắn lập tức cười lên ha hả, cười một lúc lâu mới liếc mắt nhìn Mộc Linh Nhi, cố làm vẻ giật mình, "Tình tình ái ái, chàng chàng thiếp thiếp, loại sự tình chết đi sống lại này đừng nói với Lão Tử! Lão Tử đã lớn tuổi, không được như lớp trẻ các ngươi!"
Mộc Linh Nhi khẽ cắn răng, hồi lâu mới đáp lại hắn một chữ "Ồ".
Cứ như vậy, hai người lâm vào yên lặng.
Nhưng rất nhanh thì Cố Thất Thiếu đi ra, ẩn thân ở góc tối trong phòng giam. Trước khi hắn ngủ, phân phó Mộc Linh Nhi một câu, "Thời điểm đưa cơm tới, nhớ để lại cho lão tử mấy hớp!"
Trước khi tìm được thời cơ rời đi, đoán chừng, hắn sẽ chờ đợi cùng nha đầu này.
Mộc Linh Nhi lại vẫn cười được, "Dược Quỷ đại nhân, ngươi đã lớn tuổi không thể bị đói. Ta sẽ để lại toàn bộ cơm cho ngươi."
Thích một người, có rất nhiều loại.
Có vài người, sẽ yêu cầu tuyệt đối bình đẳng. Ta thích ngươi, ngươi cũng nhất định phải yêu thích ta. Ta tốt với ngươi, ngươi cũng nhất định phải rất tốt với ta.
Có vài người, sẽ một mực không chịu thiệt. Bất kể ta đối xử với ngươi như thế nào, ngươi nhất định phải rất tốt với ta.
Mà có vài người, lại cam tâm tình nguyện, tình nguyện tình cảm đơn phương. Chỉ cần ta tốt với ngươi, ngươi chính là trời, là đất với ta.
Thất ca ca, ngươi chính là tình thiên của Linh Nhi.
Mộc Linh Nhi đột nhiên không muốn rời đi. Nàng hy vọng được ở trong phòng giam này như vậy hết cả đời.
Đương nhiên, chuyện này là không có khả năng.
Lâm gia phái tên nam nhân thô kệch đó tới phòng giam, kết cục, toàn bộ người tên đó đều bị trùng độc hồi ăn sạch, chết vô cùng kinh khủng.
Chuyện này, dĩ nhiên là bị lính ngục giấu giếm, không bị truyền đi. Mà trước tiên, đám lính ngục đi báo cáo Tạ hội trưởng.
Tạ hội trưởng cùng Tạ gia chủ, còn có Lâm gia chủ, đồng thời chạy tới hiện trường. Tất cả đều thấy trên thi thể tên nam nhân thô kệch có độc hồi trùng, Tạ hội trưởng kinh hãi, " Đồ vật của Bách Độc môn!"
Mặc dù đám người này không biết độc, nhưng vẫn có thể nhận biết loại độc dược nổi danh nhất Bách Độc môn.
Người Lâm gia bị dọa sợ, bật thốt lên, "Mộc Linh Nhi cấu kết cùng Bách Độc môn?"
Tạ hội trưởng cùng Tạ gia chủ trố mắt nhìn nhau, sau khi trấn an người Lâm gia, giao phó lính ngục không để lộ ra tin tức, lập tức xử lý thi thể.
"Cha, nước cờ này của Mộc Anh Đông đi quá tuyệt! Nhìn như vậy, Mộc Linh Nhi đã sớm cấu kết chung một chỗ cùng Quân Diệc Tà. Mộc Linh Nhi đi khiêu khích Cổ Thất Sát, chính là thế cục, bọn hắn cố ý dẫn ngươi đi qua đó!" Tạ gia chủ khiếp sợ nói.
Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng chỉ có Mộc Anh Đông cấu kết cùng Quân Diệc Tà, không nghĩ tới ngay cả chuyện Mộc Linh Nhi khiêu khích Dược Quỷ Đường, cũng là cùng một định cục!
"Mộc Anh Đông! Ngươi nghĩ lão phu có thể dễ lừa gạt như vậy sao?"
Tạ hội trưởng hoàn toàn nổi giận, vốn dĩ còn muốn chờ đợi cơ hội mà hành động, dưới cơn nóng giận, quyết định chủ động phản kích!
Hôm sau, cũng không biết hắn tính kế cái gì, lại chủ động hẹn ước Quân Diệc Tà.