Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 548



Mặc dù trước kia, sư phụ cũng nhiều lần đã cảnh cáo hắn, không nên đi tìm Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ chuốc lấy phiền toái. Nhưng cho tới bây giờ, sư phụ cũng chưa từng có lần nào quyết tuyệt như lần này.

Quân Diệc Tà bất khả tư nghị nhìn Bạch Thanh Ngạn. Hắn đang chờ một cái đáp án, tại sao?

Bạch Thanh Ngạn tâm vô bàng vụ(1), lại đem chuẩn bị tới một đĩa nhỏ độc dược, đặt lên trên bàn. Thật giống như hắn phảng phất không nghe được vấn đề Quân Diệc Tà hỏi.

(Chú thích:

(1) Tâm vô bàng vụ: 心无旁骛 không bị phân tâm, í chỉ chuyên tâm một việc.)

Quân Diệc Tà chờ hồi lâu, muốn hỏi lại, nhưng lại không dám. Từ nhỏ hắn đã biết tính khí của sư phụ, hỏi nhiều cũng vô ích. Hắn cúi đầu xuống, sau khi chắp tay, liền xoay người muốn rời đi.

Nhưng lúc này Bạch Thanh Ngạn mới lên tiếng, nhàn nhạt hỏi, "Tiểu Tà a, sư phụ còn có thể hại ngươi hay sao?"

Quân Diệc Tà chợt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sư phụ vẫn chuyên tâm phối chế những độc vật kia, cũng không có nhìn hắn. Nhưng trong lòng hắn lại xông ra một cỗ tình cảm, không nói ra thành lời. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, hiếm thấy sư phụ kêu nhũ danh của hắn.

Hắn đứng hồi lâu, nhìn hồi lâu, hoàn toàn không giống với Khang Vương điện hạ cuồng nịnh, khoe khoang, lòng dạ ác độc. Trái ngược lại, bộ dạng bây giờ của hắn là một hài tử ngoan, có thể dạy bảo thật tốt.

"Đồ nhi, cẩn tuân sư mệnh!"

Hắn cung kính làm cái chắp tay một lần nữa, mới xoay người, đi ra ngoài. Từ nhỏ hắn đã nghe lời sư phụ nói, hôm nay có thể nắm giữ tất cả những thứ này, đều là sư phụ mưu tính vì hắn. Dĩ nhiên, sư phụ sẽ không bao giờ hại hắn.

Hãy để cho Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch khoái hoạt ít ngày, hắn tin tưởng khi hắn hoàn toàn nắm được Bắc Lịch ở trong tay, sư phụ tất sẽ có hành động.

Quân Diệc Tà rời đi không bao lâu, Bạch Ngọc Kiều mới bò dậy từ trong bụi cỏ, trở lại bên người Bạch Thanh Ngạn.

Nàng phát hiện, những độc được lúc trước sư phụ vuốt vuốt trong tay, bây giờ, toàn bộ đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Thay vào đó là một loại khí tức huyết dịch, vô cùng quỷ dị.

Bạch Ngọc Kiều biết, sư phụ có chỗ huyết dịch này là do sư ca đem đến. Sư phụ đã sớm nói với sư ca, huyết dịch này không có gì đặc thù, chỉ là máu cá bị trúng độc mà thôi. Nhưng khoảng thời gian này, nàng lại không chỉ một lần nhìn thấy sư phụ đang suy nghĩ loại độc có trong máu này.

Sau khi nàng đến Bắc Lịch mới biết sư phụ một mực có chút giấu giếm chuyện này với sư ca.

Bạch Ngọc Kiều đang hồ nghi, lơ đãng quay đầu, bất thình lình liền đụng vào con mắt sắc bén như phi ưng của Bạch Thanh Ngạn. Bạch Ngọc Kiều liền vội vàng lui ra, quỳ xuống, "Sư phụ, Ngọc Nhi không thấy cái gì!"

Tuy tuổi tác Bạch Ngọc Kiều còn nhỏ, lại trời sinh tảo tuệ, cực kì thông minh lanh lợi. Thêm nữa, lại ở bên người Bạch Thanh Ngạn phục vụ nhiều năm như vậy, bất kỳ một cái nào ánh mắt nào của Bạch Thanh Ngạn, nàng đều đọc được.

Bạch Thanh Ngạn cũng liếc nhìn nàng một cái mà thôi, không nói gì. Vừa vặn chính là chỗ này, thái độ không đáp lại, để cho Bạch Ngọc Kiều thông minh đến mấy cũng không suy nghĩ ra.

Nàng trầm mặc đứng lên, giống như Bạch Thanh Ngạn, làm như không có chuyện gì phát sinh, yên tĩnh đứng hầu ở một bên. Chẳng qua, trong nội tâm nàng không tự chủ yên lặng, cầu nguyện, "Sư phụ, sư phụ, sư ca coi ngươi như cha. Sư ca nghe ngươi lời như vậy, ngàn vạn lần, nếu ngươi có thể thì đừng hại hắn!"

Bắc Lịch Khang Vương bị bãi nhiệm, đuổi ra khỏi hoàng tộc, chuyện này vén lên một trận mưa dông gió giật ở trong triều đình Bắc Lịch Quốc. Nào thì tranh quyền đoạt lợi, bỏ đá xuống giếng, trong trận doanh thì liên tục nhiều ngày đều có người phản bội, giở trò lừa bịp, bán đứng Quân Diệc Tà. Nhưng chỉ có kẻ ngu dốt chân chính mới có thể tham dự trong đó, người thật sự thông minh đều biết, Bắc Lịch Hoàng Đế chẳng qua là diễn trò cho hai thành Y thành cùng Dược thành xem mà thôi. Trong tay Quân Diệc Tà vẫn nắm giữ hai đồ vật trọng yếu nhất của Bắc Lịch, Mã Tràng cùng Tuyết Sơn.

Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch nắm được Dược Thành trong tay, lại nhân tiện đưa tới một trận bão táp chính trị với Bắc Lịch. Chuyện này bị đủ các loại thế lực tại Vân Không đại lục hàng ngày chế nhạc, ngay cả ngày An Thành cùng nội thành Tây Lương cũng đều chú ý mật thiết.

Ngày đó, bên trong An Thành, Long Thiên Mặc đã không chỉ một lần muốn tự thân xuôi xuống phía Nam, mời Tần Vương chung nhau đối phó Tây Lương cùng Tây Chu. Bất đắc dĩ, Mục đại tướng quân cùng Mục Thanh Võ vô cùng phản đối ý kiến này.

"Hoàng thượng, Tần Vương sẽ không tới." Mục Thanh Võ rất khẳng định.

"Hắn không đến, vậy phải nghĩ biện pháp để cho hắn đến!" Long Thiên Mặc lộ vẻ nóng nảy, "Bây giờ, ngay cả Dược Thành đều bị hắn thu ở dưới quyền, tất cả miền Nam Bộ của Vân Không đại lục đều trong do hắn chưởng khống. Lúc này còn không mời hắn đến, còn phải đợi đến khi nào?"

Lúc này, Mục đại tướng quân một mực yên lặng mới cười lạnh, "Hoàng thượng, nếu Tần Vương muốn đến, đã sớm đến, cần gì phải chờ ngươi đến mời? Theo lão thần, thà hoàng thượng bỏ tâm sức ra quan tâm đến Tần Vương, còn không bằng chăm chú phía thành Tây Kinh bên kia. Nghe nói, cái bụng của Sở Hoàng Hậu đã lớn đến ba tháng."

Dùng cái thứ ở trong bụng của Sở Thanh Ca làm văn, để đối phó thế lực của Sở gia, tuyệt đối dễ dàng hơn so với đánh chủ ý tới Tần Vương. Nghe Mục đại tướng quân một lần nhắc nhở như vậy, tâm tình Long Thiên Mặc vốn bị xao động mới tỉnh táo lại.

Thiên Huy Hoàng Đế đã sớm bệnh ở thời kỳ chót, chỉ cần Sở Thanh Ca không sinh ra hoàng tử, thì cho dù một cơ hội nhỏ nhoi, Sở gia liền cũng đừng mơ tưởng. Còn mấy vị hoàng tử đã trưởng thành ở thành Tây Kinh kia, Long Thiên Mặc căn bản không để ở trong lòng.

Long Thiên Mặc nghiêm túc nhìn Mục đại tướng quân, thấp giọng, "Trẫm biết phải làm sao!"

Cũng không biết Long Thiên Mặc có ý gì. Trong thành Tây Kinh, trời càng ngày càng lạnh, bệnh tình của Thiên Huy Hoàng Đế đúng là ngày ngày tăng thêm. Mà bào thai trong bụng Sở Thanh Ca, cũng quả thật đã có ba tháng.

Thời khắc biết rõ mình mang thai, ý nghĩ đầu tiên của Sở Thanh Ca chính là giết cha ruột của hài tử, Thiên Huy Hoàng Đế, nhưng ý nghĩ này bị Sở Thiên Ẩn cưỡng ép ngăn lại.

Bất kể nàng mang thai nam hài hay nữ nhi, một khi sinh ra, nhất định phải là nam hài. Sở Thiên Ẩn đã làm tốt tất cả công tác chuẩn bị. Nhưng dù vậy, Thiên Huy Hoàng Đế vẫn không thể chết, bởi vì, còn có bốn vị hoàng tử tồn tại cùng Tây Lương. Từng người cũng mơ ước kế thừa Hoàng Vị, từng kẻ cũng như Sở Thanh Ca, càng muốn tính mạng của Thiên Huy Hoàng Đế!

Trước khi hài tử trong bụng Sở Thanh Ca được sinh, nếu Thiên Huy Hoàng Đế tắt thở, Hoàng Vị  tuyệt đối sẽ không thể nào rơi vào trên người đứa con do Sở Thanh Ca sinh ra. Cho nên, Sở Thanh Ca không chỉ phải nghĩ biện pháp ổn định bệnh tình của Thiên Huy Hoàng Đế, mà còn phải đề phòng bốn vị hoàng tử kia cùng nhau hắc thủ.

Sở Thanh Ca vẫn luôn nhẫn nhục chịu khổ, nhưng khi nàng nghe nói Hàn Vân Tịch ở Dược Thành xuất tẫn danh tiếng. Sau đó lại nghe nói, Hàn Vân Tịch được Tần Vương điện hạ làm hậu thuẫn, nắm chắc Dược Thành trong tay, tự mình mở ra hai chục phân điế.m Dược Quỷ Đường, danh tiếng như mặt trời ban trưa, rất nhiều bản tin, sự ghen tị trong lòng nàng liền điên cuồng sinh trưởng như hải tảo, không có cách nào tiêu diệt.

Tại sao bản thân nàng lại phải chịu cảm giác giày vò giống như đang ở Địa Ngục này, nhưng Hàn Vân Tịch lại có thể tư thủ bên người Long Phi Dạ. Nàng vốn không kém hơn Hàn Vân Tịch, nàng cũng vẫn luôn cố gắng, nhưng vì cái gì lại không cản nổi Hàn Vân Tịch?

Nàng không cam lòng! Nàng tin tưởng chính mình chỉ thiếu chút xíu vận khí nữa mà thôi, một chút xíu cơ hội nữa mà thôi.

Nàng điên cuồng như thế, không kịp chờ đợi muốn báo thù.

Một ngày này, thừa dịp Sở Thiên Ẩn rời đi, nàng không để ý thân tín phản đối, xuất cung đi tới biệt trang của Sở gia ở trong kinh thành Tây Lương, muốn gặp phụ thân nàng.

Vừa vào thư phòng, Sở Thanh Ca liền quỳ xuống, "Cha, xin ngươi đáp ứng con gái một điều thỉnh cầu. Nếu không, con gái tuyệt đối không sinh đứa con trong bụng!"

Sở đại tướng quân lại cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, vừa giận giận, "Ai cho phép ngươi tới?"

Nào ngờ, Sở Thanh Ca rút chủy thủ ra từ trong tay áo, lại đè thấp ở trên bụng, "Yêu cầu cha đáp ứng thỉnh cầu của con gái!"

Sở đại tướng quân sợ run, trong lòng hắn biết, tâm tình nữ nhi này cao ngạo, biết trong lòng nàng vẫn có thiện ý. Hắn thế nào cũng không nghĩ tới nữ nhi của mình sẽ tàn nhẫn như vậy, lấy đứa con trong bụng, lợi dụng điểm yếu, uy hiếp người khác.

Thấy sự ngoan tuyệt trong mắt  con gái, đáy mắt Sở đại tướng quân xẹt qua vẻ lo âu. Hắn sợ, sợ nếu còn bức bách nha đầu này, toàn bộ khổ tâm của Sở gia ở thành Tây Lương sẽ đổ sông đổ bể, bị hủy hoại trong chốc lát.

"Được, ngươi muốn cha đáp ứng ngươi cái gì?" Sở đại tướng quân hỏi.

"Hủy hoại Hàn Vân Tịch!" Sở Thanh Ca nói từng chữ, từng chữ. Nàng biết, cha và huynh trưởng chỉ một lòng muốn có thiên hạ. Một khi hài nhi trong bụng nàng kế vị, cha và huynh trưởng tất nhiên là người chân chính buông rèm chấp chính. Đến lúc đó, nàng sẽ chỉ là một con rối như cũ. Cho nên, trước hết nàng phải đem sự tình ra nói cho rõ ràng.

Đáy mắt Sở đại tướng quân xẹt qua một vệt phức tạp. Đối với Hàn Vân Tịch, Sở đại tướng quân ít nhiều cũng có chút thất vọng. Phải biết, hắn vốn là phi thường mong đợi!

"Cha, mời người đáp ứng ta!" Sở Thanh Ca kích động không thôi.

"Hàn Vân Tịch là đôi cánh của Long Phi Dạ. Ngươi yên tâm, đợi ngày Sở gia chân chính đối địch với Tần Vương, việc đầu tiên phải làm là chặt đứt tất cả vây cánh của hắn!" Sở đại tướng quân rất khẳng định.

"Ta muốn tất cả chuyện có liên quan tới Hàn Vân Tịch, đều do ta làm chủ!" Sở Thanh Ca nói lên yêu cầu rất rõ ràng.

"Ngươi!" Sở đại tướng quân tức giận, "Thật là ngang bướng!"

Sở Thanh Ca không lên tiếng, chủy thủ lại châm thủng y phục, Sở đại tướng quân cả kinh lập tức tiến lên. Nhưng hắn vừa tiến lên, Sở Thanh Ca hạ thủ ác hơn.

"Ta đáp ứng ngươi!" Sở đại tướng quân cơ hồ là hô lên, rất sợ nếu trễ một bước sẽ không kịp.

"Thứ tội cho con gái bất kính, con gái mong cha có thể thề." Sở Thanh Ca nghiêm túc nói.

Sở đại tướng quân cũng sắp hoài nghi nữ nhi này điên. Hắn bị ép buộc bất đắc dĩ, hắn cũng chỉ có thể đồng ý với nàng. Điều duy nhất hắn vui mừng là Xú Nha Đầu này không cần hắn thề không được giết Long Phi Dạ. Tâm tình của nha đầu này đối với Tần Vương, hắn đã sớm hiểu.

Được cha cam kết, Sở Thanh Ca cuối cùng cũng hài lòng. Sau khi nàng ra khỏi biệt viện, ngửa đầu nhìn trời xanh bên trên thành Tây Lương, một tay khẽ vu.ốt ve cái bụng đang dần lớn, đã có một chút nhô lên. Nàng tự nói với mình, cố gắng nhịn một chút, cố gắng nhịn bảy tháng nữa là xong.

Tại phía thành Nam Ninh xa xôi, Hàn Vân Tịch cũng không biết ở phương xa có một phần hận ý với nàng đang điên cuồng sinh trưởng. Khoảng thời gian này, nàng một mực bận rộn ở Dược Quỷ Đường, chỉ chuyên tâm lo liệu chuyện liên quan đến mua bán dược liệu, tâm tình vẫn luôn không tệ.

Một hồi trước, sau khi hôn mê, nàng cũng không dám vội vã tiến vào không gian Trữ độc. Sau khi đã nghiêm túc bồi dưỡng tinh thần, nàng mới dám thử tiến vào không gian hai, ba lần. Sau khi đã chắc chắn mọi thứ đều thuận lợi, cuối cùng liền nhắm mục tiêu tới Tiểu Đông.

Ngày hôm đó, Tiểu Đông giống như con mèo nhỏ, co rúc ngủ ở bên người Cố Bắc Nguyệt, Hàn Vân Tịch tìm hơn nửa ngày mới tìm được nó.

Nàng đi tới, giả bộ làm ngơ, tiện tay ôm Tiểu Đông đi.

Tiểu Đông mở một con mắt thấy là Vân Tịch mẫu thân, lập tức mở to cặp mắt, nhìn xung quanh mình. Mắt thấy Long người xấu không có ở đây, nó mới yên tâm. Nó thân mật cọ cọ ở trong ngực Vân Tịch mẫu thân một lúc lâu, cuối cùng lại cuộn thành một ổ, ngủ mất.

Hàn Vân Tịch nhẹ nhàng an ủi, vỗ vỗ, săn sóc Tiểu Đông, lơ đãng hỏi, "Cố Đại Phu, không nghỉ trưa sao?"

"Không có thói quen." Cố Bắc Nguyệt khẽ cười, nụ cười hắn ấm áp như nắng giữa mùa đông. Hắn liếc mắt nhìn về phía Tiểu Đông, lại nói, "Thừa dịp hôm nay trời nắng to, những thuốc này đều phải phơi khô thêm một chút."

"Giao phó cho người làm là được, ngươi là đại y sư còn tự mình động thủ?" Hàn Vân Tịch cười nói.

"Những thuốc này kim quý, ta không yên tâm." Cố Bắc Nguyệt nghiêm túc nói.

Hàn Vân Tịch đang buồn rầu vì không có cớ để chuồn đi, liền vội vàng nói, "Vậy ta không quấy rầy ngươi nữa."

Hàn Vân Tịch vừa đi, Tiểu Đông đang ngủ ngon lập tức tỉnh lại. Nó nhìn chằm chằm Cố Bắc Nguyệt, con ngươi gian giảo đảo quanh, rõ ràng không muốn tách ra khỏi công tử.

Nhưng nó vẫn không cự tuyệt Vân Tịch mẫu thân ôm trong ngực. Từ sau khi Long đại đại cùng Vân Tịch mẫu thân hoà hợp, nó cũng không ngủ vùi trong ngực Vân Tịch mẫu thân.

Cho đến khi không thấy được bóng người gầy gò của công tử, Tiểu Đông mới ngoan ngoan ngoãn nằm ổ, tiếp tục ngủ.

Nhưng Tiểu Đông cùng Hàn Vân Tịch cũng không biết. Các nàng vừa đi xa, bóng người của Cố Bắc Nguyệt giống như hư không tiêu thất, không thấy nữa.

Thời điểm Cố Bắc Nguyệt xuất hiện lần nữa, chính là đã đi theo Hàn Vân Tịch đến Vân Nhàn Các trong Tần Vương Phủ. Hắn đứng ở ngoài cửa sổ, thu hết tất cả mọi chuyện diễn ra trong phòng vào trong đáy mắt. Thế mà, nhân vật chính là Hàn Vân Tịch lại hoàn toàn không hay biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.