Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 165



Cố Thiên Kỳ nhìn vào bóng lưng tức giận của An Nhiên, nụ cười trên khóe miệng lại càng lớn hơn: Anh sẽ không nói thẳng cho An Nhiên biết sự thật Cố Thiên Tuấn hoàn toàn không thích cô. Anh chỉ muốn An Nhiên đích thân nếm trải mùi vị không được quan tâm. Đau đớn càng nhiều mới sẽ càng buông bỏ được triệt để!

Trên mặt Cố Thiên Kỳ lóe lên vẻ trưởng thành và phong thái không phù hợp với lứa tuổi của anh, sau đó quay người và đi về phòng mình.

Sủi cảo vừa được nấu chín, Cố Thiên Tuấn cũng vừa đi xuống từ tầng hai.

An Nhiên cố tình đặt những chiếc sủi cảo với các loại nhân khác nhau vào trong những cái đĩa nhỏ khác nhau. Cô không sai người giúp việc trong biệt thự ra bê mà đích thân bê từng đĩa đến đặt trước mặt Cố Thiên Tuấn.

Không chỉ vậy, khi An Nhiên đặt cái đĩa xuống, cô còn cố tình giơ cao ngón tay không đeo nhẫn cưới của mình.

Song, dù An Nhiên có làm gì, Cố Thiên Tuấn vẫn không nhìn thấy chiếc nhẫn cưới của cô đã bị mất. Anh chỉ cúi đầu xuống bắt đầu ăn mà không nói lời nào.

An Nhiên ủ rũ ngồi xuống đối diện với Cố Thiên Tuấn. Cô nhìn vào Cố Thiên Tuấn đang ăn cơm một cách chậm rãi, trong lòng ngổn ngang: Thiên Tuấn thật sự không quan tâm mình đến mức này sao? Chiếc nhẫn cưới này, anh ấy đã đích thân đeo cho mình vào ngày cưới, sao anh ấy lại không nhìn thấy chứ?

An Nhiên không kìm nén được nữa, cô vuốt nhẹ ngón tay đeo nhẫn của mình, giọng có chút nghẹn ngào: “Thiên Tuấn, anh thật sự không phát hiện ra, hôm nay em có gì khác so với bình thườngà?”

Nghe thấy An Nhiên bình thường không nói gì lại hỏi câu hỏi này, Cố Thiên Tuấn liền đặt đũa xuống. Anh nhìn An Nhiên từ đầu xuống chân, rồi ngập ngừng nói: “Em hôm nay…’

An Nhiên vừa nghe thấy Cố Thiên Tuấn lên tiếng, mắt cô bỗng sáng lên. Cô nhìn vào Cố Thiên Tuấn với vẻ mong chờ rồi hỏi: “Em thế nào?”

Chỉ cần anh nhận ra hôm nay cô không đeo nhẫn cưới, cô không chỉ thắng cược một cách đơn giản, mà điều này cũng sẽ làm cô lấy lại niềm tin vào cuộc hôn nhân của mình với Cố Thiên Tuấn.

Song, Cố Thiên Tuấn dừng lại rồi nói với vẻ dửng dưng: “Em hôm nay, nói nhiều hơn bình thường…”

Nói… nhiều?

An Nhiên há miệng ra, vẻ mặt vốn hạnh phúc đã nhanh chóng biến mất. Cô ngồi ngây ra đó, cảm thấy một cơn đau nhức ở ngực. An Nhiên cảm thấy trái tim mình như vụn vỡ. Cô nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Tuấn, nhất thời không biết phải nói gì.

Mặc dù Cố Thiên Tuấn đều nhìn thấy vẻ mất mát và buồn bã của An Nhiên, nhưng anh thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra. Vì vậy, anh giả vờ như không nhìn thấy gì, vẫn từ tốn ăn tiếp bữa tối.

Trên thực tế, Cố Thiên Tuấn hiểu rất rõ rằng, không có kỳ vọng thì sẽ không có thất vọng. Anh không có tinh thần, cũng không muốn tạo ra cho An Điềm một giấc mộng đẹp.

Tóm lại, kết thúc đều sẽ buồn. So với việc để An Nhiên rơi từ thiên đường xuống địa ngục, chi bằng cứ để cô ấy từ từ chấp nhận sự thật này, vậy sẽ tốt hơn một chút.

Nghĩ vậy, thái độ của Cố Thiên Tuấn đối với An Nhiên lại càng lạnh nhạt hơn. Sau khi ăn xong, anh liền đặt đũa xuống nói: “Anh ăn xong rồi.”

Cố Thiên Tuấn không đợi An Nhiên trả lời, chỉ đứng phắt dậy và quay người đi về phòng sách của mình để tiếp tục làm việc.

Còn An Nhiên, sau khi sững sờ ở chỗ ngồi một lúc lâu, cô đứng dậy thất thểu đi về phòng ngủ. Biểu hiện vừa rồi của Cố Thiên Tuấn cứ liên tục xuất hiện trong tâm trí cô, khiến cô như thể đang chìm trong mơ hồ vậy.

An Nhiên nhặt chiếc áo mà Cố Thiên Tuấn vứt bừa trên ghế lên một cách máy móc, định đem nó đi giặt. Tuy nhiên, ngay khi An Nhiên nhặt chiếc áo đó lên, một mùi nước hoa thoang thoảng phả vào mũi An Nhiên.

An Nhiên vốn đang mơ màng bỗng nhiên cảm thấy ngực mình đau nhói.

Cô đau đến nỗi ngay cả sức cầm chiếc áo cũng không có. An Nhiên lắc đầu thật mạnh: Cô không muốn tiếp tục lừa dối bản thân nữa. Sau khi kết hôn, những biểu hiện của Cố Thiên Tuấn luôn ám chỉ với cô rằng, dường như Cố Thiên Tuấn có một người phụ nữ khác ở bên ngoài!

Những giọt nước mắt tủi thân bỗng tuôn rơi, An Nhiên cầm lấy chiếc áo đó chạy đến phòng sách của Cố Thiên Tuấn.

Không có tiếng gõ cửa e dè như thường lệ, An Nhiên đẩy cửa ra xông thẳng vào trong.

Cố Thiên Tuấn đang tập trung xem tài liệu ngẩng phắt đầu lên, thấy An Nhiên đang nhìn chằm chằm vào mình với khuôn mặt đau khổ.

“Có chuyện gì vậy?” Cố Thiên Tuấn đóng tài liệu lại, hỏi bằng giọng lạnh lùng.

An Nhiên siết chặt chiếc áo của Cố Thiên Tuấn, làm những khớp xương ngón tay cũng bắt đầu trắng bệch lên.

Tuy nhiên, khi An Nhiên ngước lên nhìn Cố Thiên Tuấn, lời vừa đến miệng thì cô bỗng nuốt xuống. Cô sợ rằng khi mình đưa ra chất vấn, Cố Thiên Tuấn sẽ không ngần ngại mà nói cho cô biết sự thật.

Đến lúc đó, ngay cả lừa dối bản thân mình, cô cũng không thể nữa!

“Rốt cuộc có chuyện gì?” Cố Thiên Tuấn bắt đầu trở nên thiếu kiên nhẫn.

“Em…” An Nhiên cắn chặt môi, cuối cùng nói với Cố Thiên Tuấn: “Thiên Tuấn, em đã làm mất chiếc nhẫn cưới của chúng ta rồi. Em xin lỗi.”

Khi nghe thấy điều này, Cố Thiên Tuấn không có bất kỳ biểu hiện nào. Anh chỉ cúi đầu xuống, mở tài liệu trước mặt mình ra rồi nói với vẻ dửng dưng: “Mất rồi thì thôi. Dù sao, nhẫn cưới của anh cũng cất rồi, không đeo thường xuyên.”

An Nhiên không ngờ Cố Thiên Tuấn lại có biểu hiện này. Cô trợn mắt nhìn vào Cố Thiên Tuấn hỏi: “Thiên Tuấn, đó là nhẫn cưới của chúng ta. Anh không giận sao?”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Cố Thiên Tuấn lắc đầu. “Không cần để tâm quá.”

An Nhiên vẫn không bỏ cuộc: “Thiên Tuấn à, khi nào anh rảnh? Chúng ta đi mua một cặp nhẫn khác đi!”

“Để tính sau đi.” Cố Thiên Tuấn vừa lật xem tài liệu trước mặt vừa trả lời một cách dửng dưng.

An Nhiên trông rất buồn nhưng lại không biết phải nói gì, cô rất muốn nhanh chóng rời khỏi văn phòng của Cố Thiên Tuấn. Mỗi một động tác bất cần của anh đều giống như lấy dao cứa mạnh vào trái tim của cô vậy.

Cố Thiên Tuấn cũng cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của An Nhiên. Anh ngước lên nhìn An Nhiên: “Còn chuyện gì nữa không?”

“Không, hết rồi.” An Nhiên lắc đầu, cuối cùng lê bước chân nặng nề rời văn phòng của Cố Thiên Tuấn.

An Nhiên thất thểu đi đến phòng khách rồi đi thẳng ra ngoài như một khúc gỗ. Trong nhà quá ngột ngạt, cô cần phải ra ngoài hít thở không khí.

Ánh trăng vào buổi tối rất đẹp, giống như một lớp ren mỏng trôi bồng bềnh ở mọi ngóc ngách của biệt thự. Trăng tròn vằng vặc, bụi hoa trước mặt đang tỏa hương thơm ngào ngạt.

Chẳng phải đã ứng với câu “trăng tròn hoa thắm” sao?

Nhưng, hoa thắm cũng vậy, trăng tròn cũng thế, dường như chúng chẳng liên quan gì đến An Nhiên cô cả.

Cô và Cố Thiên Tuấn cưới nhau đã được nửa năm, ngoại trừ việc ngày càng lạnh nhạt với cô hơn, Cố Thiên Tuấn không hề có gì thay đổi. Sự tiếp xúc thân mật nhất giữa hai người họ chính là nụ hôn lên trán vào ngày cầu hôn mà thôi.

Rốt cuộc cô đã làm gì sai mà phải rơi vào hoàn cảnh buồn thảm đến như vậy?

Cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, An Nhiên không còn kìm nén được mình nữa. Cô bụm miệng lại, cố gắng không để cho tiếng nấc nghẹn của mình vang lên quá lớn. Nhưng những giọt nước mắt lại giống như những hạt ngọc đứt dây, cứ tuôn rơi không ngừng.

“An Nhiên, chị đang làm gì ở đây vậy?” Một giọng nói êm tai vang lên ở phía sau, An Nhiên quay người lại, nhìn thấy Cố Thiên Kỳ đang đứng sau lưng mình.

An Nhiên nhanh chóng lau khô nước mắt trên mặt, nói với giọng còn nghẹt mũi: “Không làm gì cả.”

Cố Thiên Kỳ cũng không vạch trần lời nói dối của An Nhiên, anh chỉ nhún vai nói: “Cố Thiên Tuấn có phát hiện ra nhẫn của chị đã bị mất không?”

Nghe thấy vậy, An Nhiên vốn đang cố không khóc bỗng có vẻ lúng túng. Cô quay lưng lại với Cố Thiên Kỳ, không để anhậu nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi xuống. “Không.”

“Ồ.” Cố Thiên Kỳ gật đầu, dường như không ngạc nhiên về kết quả này. “Vậy, chị phải thực hiện lời hứa của mình rồi!”

“Được.” An Nhiên gật đầu. “Em nói đi, muốn chị làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.