Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 168



Thấy Cố Thiên Kỳ trước nay luôn có nụ cười rực rỡ giờ lại cười một cách lạnh lùng như vậy, An Nhiên lại một lần nữa kinh ngạc, cô trợn tròn mắt nhìn Cố Thiên Kỳ bước đến bên cạnh chị Lý và dì Triệu rồi lạnh lùng hỏi: “Là chị Lý và dì Triệu đúng không?”

Do Cố Diệp Lâm và Cố Thiên Tuấn là hai người đàn ông nên trước nay không bao giờ hỏi đến việc nội trợ, vì vậy chị Lý và dì Triệu bình thường trong nhà này chỉ sợ nhất là Tống Mạn Nhu, còn về Cố Thiên Kỳ, hai người họ chỉ biết anh là một người suốt ngày ngồi trong phòng học bài, không quan tâm đến việc gì khác.

Còn về An Nhiên thì tính tình yếu đuối, lại rất dễ nói chuyện, thế nên họ cũng chẳng ngại cô.

Bây giờ lúc này chỉ có Cố Thiên Kỳ, một người chỉ biết việc học, và An Nhiên, một người hết sức nhu nhược gọi họ ra nói chuyện, nên chị Lý và dì Triệu cũng thấy không có gì phải lo lắng, bèn bình thản gật đầu nói với Cố Thiên Kỳ: “Đúng vậy, có chuyện gì không?”

Cố Thiên Kỳ quan sát hai người họ một lượt rồi thong dong nói: “Sáng nay tôi nghe mẹ tôi nói cô giúp việc lau dọn nhà vệ sinh đã nghỉ rồi, tôi thấy hai người làm việc đó là hợp nhất!”

Chị Lý và dì Triệu đang bình thản, nghe Cố Thiên Kỳ nói như thế thì liền phản bác: “Tại sao lại bắt chúng tôi dọn nhà vệ sinh chứ?”

“Không muốn làm thì cút đi.” Cố Thiên Kỳ thản nhiên nhìn chị Lý và dì Triệu rồi tiếp tục thong dong nói, “Người muốn vào biệt thự này để xin quét dọn nhà vệ sinh cũng không ít đâu.”

Chị Lý và dì Triệu vội vàng đưa mắt nhìn nhau, họ thật sự không ngờ Cố Thiên Kỳ bình thường ít nói, nhưng một khi đã mở miệng thì lại trực tiếp và ngang ngược như vậy! Mặc dù thế nào thì Cố Thiên Kỳ cũng là cậu hai của biệt thự này, muốn đuổi họ đi là việc dễ như trở bàn tay vậy.

Nhưng họ lại không ngờ Cố Thiên Kỳ lại khác xa so với họ đã nghĩ!

An Nhiên đứng bên cạnh nghe Cố Thiên Kỳ nói như thế cũng ngẩn người, Cố Thiên Kỳ bị làm sao thế? Bình thường luôn ra dáng nho nhã lịch thiệp, không ngờ lại nói chuyện thế này với chị Lý và dì Triệu, dù gì thì họ cũng đã làm việc ở biệt thự này rất lâu rồi mà.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không lẽ hai người thật sự muốn đi dọn nhà vệ sinh sao?” Cố Thiên Kỳ thấy chị Lý và dì Triệu cứ ngơ ngác thì lại nhẹ nhàng hỏi tiếp một câu.

“Đương nhiên là không muốn!” Chị Lý và dì Triệu lúc này mới có phản ứng, vội vàng lắc đầu rồi bắt đầu nhanh tay lẹ chân thu dọn bát đĩa trên bàn ăn.

Cố Thiên Kỳ hài lòng nhìn hai người họ dọn dẹp, sau đó không ngần ngại dắt tay An Nhiên bước nhanh lên trên lầu: “An Nhiên, đi thôi.”

“Đi đâu chứ?” An Nhiên đang chìm trong sự thắc mắc lúc này mới phản ứng lại, cô nhấc tay ra, muốn vùng khỏi tay Cố Thiên Kỳ để thoát ra.

“Lên lầu thay quần áo, lấy túi xách, sau đó chúng ta cùng đi!” Cố Thiên Kỳ vẫn không bỏ tay An Nhiên ra, tiếp tục vừa nói vừa kéo cô lên lầu.

“Này, cô Lý này, cậu hai này và cô chị dâu này hình như có gì đó không ổn!” Dì Triệu vừa cất bát đũa vừa quay đầu nhìn theo bóng dáng của An Nhiên và Cố Thiên Kỳ, sau đó thì thầm với chị Lý.

“Có gì mà không ổn chứ?” Chị Lý lừ mắt với dì Triệu, “Dì cả ngày cứ nghi ngờ lung tung rồi nhiều chuyện, An Nhiên thật thà như vậy, mọi người đều biết cô ấy yêu cậu cả đến mức muốn móc tim dâng cho cậu ấy cơ mà, với lại cậu hai tuổi còn trẻ như thế, cả ngày cũng chỉ biết học hành thôi, thế thì hai người họ có quan hệ gì được chứ? Cùng lắm chỉ là nói với nhau vài câu thôi!”

“Nhưng vừa rồi chúng ta còn trông thấy cậu hai nắm lấy tay cô An Nhiên cơ mà!” Dì Triệu vẫn không tin được mà nói.

“Bây giờ đâu phải thời phong kiến, nắm tay thì đã làm sao?” Chị Lý bĩu môi nói, “Nếu giữa họ thật sự có gì đó thì có dám làm trước mặt chúng ta không?”

Nghe chị Lý nói như thế, dì Triệu cuối cùng mới gật đầu chép miệng nói: “Cũng phải…”

Trên lầu, Cố Thiên Kỳ kéo An Nhiên đến trước phòng để quần áo mới buông tay ra.

An Nhiên cúi đầu nhìn cổ tay đã đỏ bừng lên của mình, khó chịu hỏi: “Làm cái gì thế?”

“Đổi trang phục, lấy túi xách, sau đó cùng em đi tham gia buổi gặp gỡ.” Cố Thiên Kỳ nói như ra lệnh.

“Tại sao phải đổi trang phục? Bộ váy này không lẽ không đẹp sao?” An Nhiên nhìn lại mình một lượt từ trên xuống dưới rồi thích thú nhớ lại, sáng nay Thiên Tuấn chính vì thấy mình mặc bộ váy này mà đã ngắm mình một lúc!

“Em nói đổi là đổi!” Cố Thiên Kỳ bực dọc nói, “Chị đã đánh cược thua, cho nên phải nghe theo lời em.” Rõ ràng An Điềm mặc bộ váy này là để cùng mình đi chơi cơ mà, sao bây giờ lại trở thành mặc bộ váy này để lấy lòng Cố Thiên Tuấn vậy?

Nếu Cố Thiên Tuấn đã thấy đẹp thì Cố Thiên Kỳ tuyệt đối không cho An Nhiên mặc nó nữa!

“Xí!” An Nhiên không cam tâm lườm Cố Thiên Kỳ một cái, “Thôi được, đổi thì đổi!”

Dù sao Thiên Tuấn cũng đã đi làm rồi, mình mặc cái gì cũng đâu quan trọng! An Nhiên nhún vai bước vào phòng để quần áo.

Nhưng lúc này, điều làm An Nhiên không ngờ đến chính là, Cố Thiên Kỳ cũng theo cô bước vào trong, không những vậy, anh còn bắt đầu lướt nhìn một lượt chỗ để quần áo của cô!

“Làm gì thế?” An Nhiên khó chịu nói, “Thiên Kỳ này, sao em càng ngày càng không biết lớn nhỏ vậy? Chị là chị dâu của em, đây là phòng để đồ của chị, em…”

“Mau thay bộ này đi, nhanh lên!” Cố Thiên Kỳ không để An Nhiên nói xong đã chọn ra một bộ quần áo rồi ném cho cô.

Thấy An Nhiên giơ hai tay ra khó khăn lắm mới chụp được bộ đồ rồi, Cố Thiên Kỳ liền tự giác bước ra khỏi phòng, còn đóng cửa lại giúp cô.

An Nhiên nhún vai, vừa thay quần áo vừa nhìn lại bộ đồ mà Cố Thiên Kỳ vừa chọn cho mình: Một chiếc áo thun trắng phía trước có in hình một cô bé đáng yêu, một chiếc quần bò màu xanh nhạt tràn đầy sức sống.

An Nhiên chép miệng, quả không hổ danh là con mắt của trẻ con, chọn ra bộ trang phục đáng yêu thế này, cô bây giờ đã tốt nghiệp đại học rồi, ăn mặc thế này có quá con nít không?

Song, tuy trong lòng có hơi nghi hoặc, nhưng An Nhiên vẫn cứ mặc bộ đồ ấy vào, còn lấy từ trong tủ ra một đôi giày vải. Sau khi mang giày xong, cô ngồi trước gương, quyết định sẽ búi cao mái tóc đang xõa của mình lên để hợp với phong cách ăn mặc này.

Búi tóc xong rồi, An Nhiên lại ngắm mình trước gương, cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, bèn lấy trong hộp trang sức của mình ra một cái kẹp tóc hình quả cherry rồi cài lên tóc.

Sau khi xong xuôi, cô đeo một cái ba lô lên rồi đứng trước gương ngắm lại lần nữa, đột nhiên phì cười, ba lô quả nhiên là vũ khí hack tuổi, nhìn cô đeo ba lô thế này trông hệt như một học sinh cấp ba!

Cô đắc ý xoay mấy vòng trước gương rồi mới mở cửa bước ra.

Lúc này, Cố Thiên Kỳ đang ngồi tựa lưng vào tường, mắt nhìn xa xăm, không biết là đang nghĩ gì.

Tiếng mở cửa của An Nhiên làm ngắt quãng dòng suy nghĩ của anh, anh quay lại đưa mắt nhìn An Nhiên, trông thấy cô ăn mặc tràn đầy thanh xuân như thế, cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.