Giọng nói của Trì Cảnh Dật cứ âm vang lên trong tâm trí cô, An Nhiên cảm thấy như đang nằm mơ, mắt cô bắt đầu mờ đi, không thể nào tập trung được: Sao bố lại có khối u ác tính? Bố vẫn luôn khỏe mạnh mà? Sao có thể như vậy? Sao có thể được?
Lúc này, Cố Thiên Kỳ nhìn An Nhiên đã bắt đầu ngẩn ngơ, anh không kìm lòng được tiến về trước một bước dìu cô đang sắp ngã quỵ: "An Nhiên, chị không sao chứ?"
"Thiên Kỳ, có phải bố chị đang đùa thôi phải không?" Giọng nói của An Nhiên bắt đầu run rẩy, nhưng cố gắng giả vời cười, "Bố chị lúc nhỏ thường hay dọa chị lắm. Nếu bây giờ ông ấy đang đùa thì trò đùa này thật quái đản."
"An Nhiên..." Cố Thiên Kỳ lại thở dài, anh không thể chịu nổi khi nhìn thấy đôi mắt An Nhiên đang tích cực lừa dối người khác và bản thân mình, nên đành từ từ cúi đầu xuống.
An Nhiên khẽ mở miệng, tuy vẫn đang cười, nhưng nước mắt tự nhiên chảy ra, cô dùng tay lau và hỏi một câu: "Thiên Kỳ em nói đi, bố chị có phải là đang đùa không?"
Cố Thiên Kỳ không trả lời câu hỏi của An Nhiên, chỉ nhẹ nhàng nói với cô: "An Nhiên, đừng như vậy."
An Nhiên dường như không nghe thấy lời của Cố Thiên Kỳ, cô ngẩng đầu lên nhìn bảng chữ màu đỏ tươi ở phòng cấp cứu, bỗng dưng hét to lên: ‘Tôi không tin!’
An Nhiên hét lên xong thì chạy về phía cửa phòng cấp cứu, nhưng không muốn nỗi đau đớn đó khiến cô phải ngất đi.
"An Nhiên!" Cố Thiên Tuấn và Cố Thiên Kỳ đồng thanh gọi tên An Nhiên.
Chỉ là Cố Thiên Kỳ gần An Nhiên hơn nên nhanh hơn một bước, anh bế An Nhiên bị ngất xỉu chạy vào một phòng cấp cứu phía bên kia.
Cố Thiên Tuấn nhìn thấy Cố Thiên Kỳ vội vã cũng lập tức chạy theo.
Một ngày đáng sợ trôi đi, đêm đến bóng tối bao trùm cả một vùng trời, ánh đèn trong bệnh viện lạnh lẽo và sáng trưng, mùi thuốc khử trùng cay nồng tràn ngập trong mỗi ngóc ngách ở bệnh viện.
Cố Thiên Kỳ xách một hộp cháo và vài phần ăn, từng bước một đi vào phòng của An Nhiên.
Khi Cố Thiên Kỳ vừa đi đến cửa phòng, anh bất ngờ nhìn thấy Cố Thiên Tuấn cầm điện thoại đi ra.
Cố Thiên Kỳ không cần suy nghĩ liền lùi về sau góc khuất, lưng áp sát vào bức tường nhìn về hướng Cố Thiên Tuấn.
Thấy Cố Thiên Tuấn đang cầm điện thoại, đi về một bên, nhẹ nhàng nói chuyện với đầu bên kia: "Ừm, Mộng Chỉ à anh đang bận."
"Một tuần tới chắc sẽ không đến tìm em đâu nhé."
"Ừm, anh cũng yêu em."
Cố Thiên Tuấn an ủi Chu Mộng Chỉ vài câu trong điện thoại xong thì cúp máy.
Cố Thiên Kỳ lập tức đảo mắt, anh nhìn thấy Cố Thiên Tuấn cầm điện thoại lại đi vào phòng bệnh của An Nhiên, lúc này mới dửng dưng bước vào trong.
Trong phòng bênh, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của An Nhiên, dù đang ngủ, Cố Thiên Kỳ cũng có thể thấy được biểu cảm đau khổ của An Nhiên, cô chau chân mày lại, thỉnh thoảng lại đổ mồ hôi trên vầng trán.
Cố Thiên Kỳ đặt thức ăn trong tay lên bàn, quay đầu sang nhìn Cố Thiên Tuấn: "Tình hình bây giờ của An Nhiên thế nào rồi?"
Cố Thiên Tuấn hững hờ nhìn Cố Thiên Kỳ, bao năm nay số lần anh và Cố Thiên Kỳ nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng không ngờ là vì An Nhiên mà họ lại ở đây nói chuyện.
"Bác sĩ bảo chỉ là do quá xúc động nên bị ngất xỉu thôi, không có gì cả."
"Thế bây giờ có thể gọi chị dậy không? An Nhiên vẫn chưa ăn tối." Cố Thiên Kỳ giống như không nhìn thấy biểu cảm đang suy tư của Cố Thiên Tuấn, anh thẳng thắng bày tỏ sự quan tâm của mình với An Nhiên.
"Bác sĩ bảo tốt nhất không nên. Bây giờ để cô ấy ngủ một chút để có đủ tinh thần đối mặt với những chuyện sắp xảy ra." Cố Thiên Tuấn không biết là từ khi nào mà Cố Thiên Kỳ lại thân với An Nhiên như thế, còn quan tâm cô ấy hơn cả người chồng trên danh nghĩa này.
"Được, em biết rồi." Nghe Cố Thiên Tuấn nói vậy, Cố Thiên Kỳ không gọi An Nhiên dậy nữa: Bệnh tình An tổng nghiêm trọng như vậy, An Nhiên nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt mới có thể đối mặt với những chuyện tiếp theo sắp xảy ra.
Cố Thiên Kỳ khẽ thở dài, ngồi bên cạnh giường của An Nhiên, anh nhìn thức ăn đang bốc khói nghi ngút và không nói lời nào. Hy vọng An Nhiên tỉnh lại, lại không hy vọng cô ấy tỉnh lại.
Cố Thiên Tuấn nhìn đi chỗ khác, phòng bệnh vốn dĩ đã yên tĩnh nay càng yên tĩnh hơn, chỉ thỉnh thoảng nghe tiếng ú ớ của An Nhiên.
Chính trong lúc phòng bệnh yên tĩnh đến kỳ lạ, Trì Cảnh Dật đi đến, đầu tiên anh xem An Nhiên đang say giấc, sau đó gật đầu với Cố Thiên Tuấn ra hiệu anh ra ngoài.
Cố Thiên Tuấn lập tức đứng dậy đi theo Trì Cảnh Dật ra khỏi phòng bệnh.
"Ông An tỉnh rồi, ông ấy có chuyện muốn nói với cậu." Trì Cảnh Dật vừa đi vừa nói với Cố Thiên Tuấn.
"Em cũng đoán ra rồi." Cố Thiên Tuấn gật đầu rồi cùng Trì Cảnh Dật đi nhanh về trước, chẳng mấy chốc đã đến trước phòng bệnh của An Tịnh Phong rồi.
"Tuy bệnh nhân đã được cấp cứu, nhưng chỉ là làm chậm thời gian ông ấy ra đi, Thiên Tuấn tôi biết trong lòng cậu chỉ có Mộng Chỉ, nhưng tôi khi vọng khi cậu vào cố gắng đừng để ông An quá kích động." Lương y như từ mẫu, Trì Cảnh Dật không kìm được đã dặn dò Cố Thiên Tuấn trước khi anh bước vào phòng bệnh.
"Em biết rồi." Cố Thiên Tuấn gật đầu nhìn Trì Cảnh Dật rồi đẩy cửa đi vào.
Trì Cảnh Dật đứng yên một chỗ nhìn cửa phòng bệnh từ từ đóng lại, anh bất lực lắc đầu, cuối cùng quay lưng rời đi.
Khi Cố Thiên Tuấn đi vào phòng bệnh, An Tịnh Phong mở mắt ra một cách yếu ớt, khắp người ông cắm đầy các loại ống dẫn, ông chau đôi mày đã bạc trắng, trông có vẻ rất đau đớn.
An Tịnh Phong cố gắng giơ tay lên muốn Cố Thiên Tuấn qua đây ngồi.
Cố Thiên Tuấn đi nhanh về trước nắm lấy tay của An Tịnh Phong gọi: "Bố."
Dù sao thì Cố Thiên Tuấn và bố vợ cũng ở với nhau được nửa năm rồi, ông nghiêm khắc và thương người, rất quan tâm dạy dỗ Cố Thiên Tuấn, Cố Thiên Tuấn cảm nhận được sâu sắc điều đó. Những tình thương mà anh không có được từ Cố Diệp Lâm thì đều nhận được từ An Tịnh Phong.
Thế nên, Cố Thiên Tuấn vô cùng kính trọng An Tịnh Phong
Nghe được những lời của Cố Thiên Tuấn, An Tịnh Phong thả lỏng đôi mày đang cau lại, ông nhấp môi muốn cười nhưng tiếc là cơ thể mang đến những cơn đau khó mà nói thành lời được, nụ cười chưa kịp nở trên khuôn mặt ông thì đã bị biểu cảm đau đớn thay thế.
"Thiên Tuấn..." An Tịnh Phong dường như đang dùng hơi thở để gọi tên Cố Thiên Tuấn.
"Con đây bố." Cố Thiên Tuấn nắm chặt bàn tay tiều tụy của An Tịnh Phong, bàn tay rắn chắc dường như đã mang lại niềm an ủi rất lớn cho An Tịnh Phong, nên cũng đã khiến ông thở nhẹ nhàng rất nhiều rồi.
"Thiên Tuấn, chắc giờ con đã hiểu... lý do bố tích cực tác hợp cho hai con rồi chứ?" An Tịnh Phong thở hổn hển, dừng lại mới lúc mới có thể nói xong cả câu.