"Vâng, con hiểu rồi." Cố Thiên Tuấn nhìn An Tịnh Phong, vẫn là vẻ mặt sâu lắng đó: An Tịnh Phong quả thật rất quan tâm lo lắng cho An Nhiên.
Vài giờ trước, Cố Thiên Tuấn nghe Trì Cảnh Dật nói, An Tịnh Phong đã biết mình bị khối u ác tính từ nửa năm trước, lại còn là thời kỳ cuối, nên chắc là từ lúc đó đã lên kế hoạch cho An Nhiên rồi.
Lúc đó An Tịnh Phong sau khi biết mình bị bệnh, điều đầu tiên không an lòng chính là An Nhiên. Vậy nên, trong thời gian ngắn ông phải tìm một người chồng thích hợp cho An Nhiên, cũng cần tìm một chàng rể giúp ông tiếp quản công ty.
Và đúng lúc đó Cố Thị gặp phải khủng hoảng nên đến nhờ cậy An Thị.
Cố Thị lúc đó cũng khá có uy tín ở thành phố H, thế lực rất mạnh, Cố Thiên Tuấn cũng là anh tài trẻ tuổi, điều quan trọng là An Nhiên rất thích anh.
Vì vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, Cố Thiên Tuấn chính là người được chọn sáng giá nhất trong lòng An Tịnh Phong.
Trong tình huống này, dù An Tịnh Phong nhận ra rằng, Cố Thiên Tuấn thích An Nhiên không bằng An Nhiên thích Cố Thiên Tuấn, nên ông đành thừa lúc nguy nan gán ghép Cố Thiên Tuấn lấy An Nhiên.
Hoặc lúc đó, trong lòng An Tịnh Phong cũng cảm thấy có chút hi vọng, ông hy vọng, dù cho Cố Thiên Tuấn không thích An Nhiên, nhưng sau khi kết hôn chung sống với nhau sẽ nảy sinh tình cảm.
Vì lẽ đó, An Tịnh Phong đã bảo An Nhiên và Cố Thiên Tuấn kết hôn trong thời gian cực ngắn, và sau khi kết hôn không lâu thì để Cố Thiên Tuấn dần tiếp quản công việc ở An Thị.
Bây giờ đã nửa năm trôi qua rồi, An Tịnh Phong thấy An Thị được Cố Thiên Tuấn quản lý đâu ra đó rõ ràng, nên cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Chỉ là mối quan hệ của Cố Thiên Tuấn và An Nhiên vẫn dậm chân tại chỗ.
Song, An Tịnh Phong đã không thể chờ được nữa, ông tự biết không thể nhìn thấy ngày An Nhiên và Cố Thiên Tuấn thật lòng yêu thương nhau.
Vì vậy, khi ông tỉnh lại là muốn nói hết nguyên do cho Cố Thiên Tuấn biết, ông nghĩ, ít nhất để Cố Thiên Tuấn hiểu được tấm lòng của mình, đừng hiểu lầm An Nhiên, cũng đừng lạnh nhạt với cô như thế nữa.
Nghĩ đến đây, An Tịnh Phong van xin: "Thiên Tuấn, bố biết con là một đứa trẻ tốt, tuy tình cảm của con không mãnh liệt như Nhiên Nhiên đối với con, nhưng bố tin là ngày tháng sau này, con sẽ đối xử với nó thật tốt, đúng không?"
Nghe thấy những lời này của An tổng, trong lòng Cố Thiên Tuấn đột nhiên xúc động: Tình yêu của bố mẹ thật lớn lao, bây giờ sức khỏe của An Tịnh Phong đã yếu lắm rồi, nhưng việc đầu tiên ông nghĩ đến vẫn là mong mình cam kết đối xử tốt với An Nhiên.
"Con sẽ đối xử thật tốt với An Nhiên." Cố Thiên Tuấn gật đầu rất chắc chắn, trải qua thời gian nửa năm cùng An Tịnh Phong, Cố Thiên Tuấn vô cùng kính nể vị trưởng bối này, tài năng và sự quan tâm của ông đối với mình đều là những thứ mà Cố Thiên Tuấn chưa bao giờ nhận được từ Cố Diệp Lâm.
Vì vậy, tuy Cố Thiên Kỳ biết rằng trái tim của mình không có An Nhiên, nhưng anh đã hạ quyết tâm, ngoài tình cảm ra, anh sẽ không tiếc bất kỳ thứ gì với An Nhiên.
Nghe được lời hứa của Cố Thiên Tuấn, đôi mắt An Tịnh Phong đục ngầu lóe lên một tia sáng, ông dùng hết sức gật đầu: "Cảm ơn con, Thiên Tuấn, con trai của bố."
Trong đầu của Cố Thiên Tuấn lập tức lóe lên hình ảnh của Chu Mộng Chỉ, anh khẽ thở dài, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ dùng sức nắm chặt tay của An Tịnh Phong.
"Bố ơi!" An Tịnh Phong vừa dứt lời, thì An Nhiên chạy đến phòng bệnh với đôi chân trần.
An Nhiên vừa tỉnh lại thì được Cố Thiên Kỳ cho hay bố đã tỉnh rồi, nên giày cũng không mang vội vàng chạy đến.
Khi chạy vào phòng bên, khoảnh khắc mà cô nhìn thấy An Tịnh Phong, An Nhiên sững sờ cả người, đôi mắt cô đầy nước mắt, làm thế nào cũng không thể tin được, bố cô vốn dĩ còn đang rất hăm hở sao lại trở nên yếu ớt thế này!
"Nhiên Nhiên con đến rồi à." An Tịnh Phong nằm trên giường thấy An Nhiên đến đã miễn cưỡng cười, cố gắng tỏ vẻ không có gì xảy ra.
Song, bất luận thế nào, ông biết mình vẫn không thể giấu được An Nhiên nữa rồi.
"Bố!" An Nhiên lao đến bên giường của An Tịnh Phong, cô nhìn khuôn mặt già đi trông thấy của An Tịnh Phong, không kiềm được cảm xúc khóc: Bố bị khối u ác tính thật sao? Chuyện là rốt cuộc là thế nào? Tại sao không nói sớm cho con biết?
Chuyện đau lòng như vậy mà bố lại giấu mình, tại sao lại chịu đựng một mình! Rốt cuộc mình phải làm sao đây?
"Đừng khóc." An Tịnh Phong muốn lau đi nước mắt trên mặt của An Nhiên nhưng ngay cả sức lực đưa tay lên cũng không có nữa rồi.
Cố Thiên Tuấn đứng bên cạnh thấy thế vội bước về trước nhẹ nhàng nói với An Nhiên: "An Nhiên, bây giờ bố vừa tỉnh, em ngoan nào."
Một câu nói của Cố Thiên Tuấn, lập tức nhắc nhở An Nhiên: Bây giờ điều mà bố không an tâm nhất chính là mình, nếu cô cứ đau buồn như vậy làm sao mà bố không lo lắng được chứ?
Nghĩ đến đây, An Nhiên lau đi nước mắt chảy xuống cằm, nghẹn ngào nói với An Tịnh Phong: "Con không khóc."
An Tịnh Phong an lòng gật đầu, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt lộ rõ ra.
"Bố vừa mới tỉnh lại, đã nói chuyện một lúc rồi. Bác sĩ bảo không nên quá mệt, hay là để bố nghỉ ngơi một chút đi." Cố Thiên Tuấn vỗ vỗ vai của An Nhiên, nhẹ nhàng nói với cô.
An Nhiên quay sang nhìn An Tịnh Phong, cuối cùng cũng gật đầu, cô ngồi trươc giường của An Tịnh Phong giúp ông đắp chăn ngay ngắn: "Bố, bố nghỉ ngơi một chút, con ở đây với bố."
"Ừ." An Tịnh Phong lại nhìn lên Cố Thiên Tuấn, dường như đang nhắc nhở lời hứa giữa họ.
Cố Thiên Tuấn hiểu ý gật đầu với An Tịnh Phong.
Lúc này An Tịnh Phong mới nhẹ nhõm được phần nào, rồi ông lại ngủ thiếp đi.
An Nhiên ngồi ở giường bên, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của bó, lắng nghe tiếng thở dốc của bố, nước mắt không thể không rơi xuống. Cô vốn dĩ đã yếu đuối rồi, dưới sự bảo bọc của bố cô đã sống vui vẻ bao năm qua, cô vốn cho rằng, bố sẽ luôn ở bên cạnh mình.
Nhưng tại sao bố lại ngã xuống đột ngột như vậy?
Trong nước mắt, An Nhiên nhìn thấy Cố Thiên Tuấn đi đến bên cạnh mình.
Cố Thiên Tuấn đặt tay lên vai của An Nhiên, khiến cho trái tim thổn thức của An Nhiên được an ủi phần nào.
"Thiên Tuấn..." An Nhiên đang ngồi lặng lẽ dựa vào người của Cố Thiên Tuấn, cuối cùng thì nước mắt cũng trào ra. Mà lần này Cố Thiên Tuấn không đẩy An Nhiên ra.
Sau ngày hôm đó, tuy rằng An Tịnh Phong đã được cứu chữa, nhưng bệnh tình ngày càng nghiêm trọng. Ngày nào An Nhiên cũng ở bên An Tịnh Phong, cố gắng hết sức chăm sóc ông đồng thời cũng càng lúc càng bất an.
Cô biết rõ bố sẽ có một ngày phải rời đi, nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện này, An Nhiên gần như suy sụp.
Cố Thiên Tuấn vì chăm sóc cho An Tịnh Phong, càng vì an ủi An Nhiên, mỗi ngày chỉ ở công ty 3 tiếng, thời gian còn lại đều vào bệnh viện thăm An Nhiên và An Tịnh Phong.
Lúc đó, Cố Thiên Tuấn đã nắm hết tất cả huyết mạch của An Thị và Cố Thị, nếu anh muốn buông bỏ An Nhiên, mặc kệ An Tịnh Phong thì cũng không ai ngăn cản được anh.
Vì vậy, những ngày tháng sau đó, bất luận An Nhiên có căm hận những việc làm của Cố Thiên Tuấn đến đâu đi chăng nữa thì cô cũng vô cùng cảm ơn Cố Thiên Tuấn, đã ở bên cạnh mình trong khoảng thời gian khó khăn và đau khổ đó.
Nếu bất kỳ một giây nào ở khoảng thời gian đó, Cố Thiên Tuấn rời bỏ cô, An Nhiên cảm thấy mình nhất định sẽ theo bước của bố, rời khỏi thế gian này.