Chu Hán Khanh vừa trở về từ sảnh tiệc sau khi đưa Chu Mộng Chỉ về đến biệt thự, anh ta không vội về phòng mình mà nhếch mép cười rồi đi theo Chu Mộng Chỉ lên tầng hai.
Anh ta đứng trong phòng tắm trên tầng hai, lấy tay hứng nước lạnh rồi liên tục vả vào mặt.
Chu Hán Khanh đã uống rất nhiều, bây giờ cả người chỉ toàn mùi rượu nên cảm thấy rất nóng. Nhờ nước lạnh vả vào mặt nên anh ta đã tỉnh táo hơn một chút. Anh ta giơ cổ tay lên và nhìn đồng hồ, nhận thấy đã hai tiếng trôi qua.
Chu Hán Khanh cúi đầu suy nghĩ một lát ước chừng: Chắc bây giờ Cố Thiên Tuấn vừa mới đưa Lâm Kính Trạch về đến biệt thự họ Lâm, từ biệt thự họ Lâm về đây chắc cũng phải mất hai tiếng nữa.
Chu Hán Khanh vừa tính toán xong thời gian thì Chu Mộng Chỉ còn hơi say rượu đúng lúc bước vào phòng tắm. Cô nhìn thấy Chu Hán Khanh cũng đang ở trong phòng tắm, trước tiên hơi giật mình, sau đó đi đến gần Chu Hán Khanh với vẻ mặt rất tự nhiên, đưa tay ra mở cái vòi nước còn lại.
Tiếng nước chảy “rào rào” vang lên khắp phòng tắm, Chu Mộng Chỉ ngước đôi mắt mai tuyệt đẹp nhìn vào gương, thấy Chu Hán Khanh đang đứng bên cạnh cô, phản chiếu qua cùng một tấm gương và đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cái miệng đào nhỏ nhắn của Chu Mộng Chỉ cong lên, giả vờ như không nhìn thấy gì. Cô thẳng lưng lên, vẫy vẫy nước trên tay, rồi quay người đi ra cửa phòng tắm.
Đột nhiên, Chu Mộng Chỉ cảm thấy eo mình bị siết chặt, cả người xoay tròn một vòng, rồi bị Chu Hán Khanh ép vào trên cửa phòng tắm.
“Anh làm gì thế?” Chu Mộng Chỉ chớp chớp đôi lông mi mỏng, biết rõ còn cố tình hỏi.
“Rửa tay xong mà không chịu tắt vòi nước, bộ em không nhận ra à?” Chu Hán Khanh ghé sát bên tai Chu Mộng Chỉ, hơi thở nóng hổi phả ra sau tai cô.
Chu Mộng Chỉ nửa muốn từ chối, nửa muốn đón nhận đã đưa tay chống vào ngực Chu Hán Khanh, cười rạng rỡ: “Vậy anh tắt giùm em đi chứ sao!”
“Nếu anh giúp em, thì em... trả ơn anh thế nào?” Chu Hán Khanh nói xong liền ngậm lấy hoa tai của Chu Mộng Chỉ. Lưỡi của anh ta khẽ đưa lên, hôn vào đôi bông tai bằng vàng có hình lá bạch quả trên tai Chu Mộng Chỉ.
Chu Hán Khanh hơi nghiêng đầu sang một bên, nhổ đôi bông tai hình lá bạch quả của Chu Mộng Chỉ xuống sàn nhà, rồi duỗi tay ra kéo mạnh Chu Mộng Chỉ vào lòng mình, để cơ thể cô dính chặt vào cơ thể đang nóng hổi của mình.
Tai của Chu Mộng Chỉ bị Chu Hán Khanh hôn đến ngứa ngáy, cả người cũng bị Chu Hán Khanh làm cho nóng ran lên. Cô nói bằng giọng run rẩy: “Hán Khanh, chút nữa Thiên Tuấn sẽ về đấy.”
“Mộng Chỉ, từ sảnh tiệc nơi tổ chức kỷ niệm ngày cưới, đến biệt thự của Lâm Kính Trạch, rồi từ biệt thự Lâm Thị về đến đây, đâu phải từ trung tâm thành phố về đây. Cố Thiên Tuấn phải mất nhiều thời gian lắm, chúng ta cũng sẽ có đủ thời gian.” Chu Hán Khanh vẫn tiếp tục việc đang làm.
Dây đeo vai của chiếc váy màu tím nhạt tuột khỏi đôi vai gầy của Chu Mộng Chỉ. Nụ hôn phớt của Chu Hán Khanh khiến một người đang hơi say như cô mềm nhũn cả người ra. Chu Mộng Chỉ bất giác nhắm mắt lại, hai tay cô bấu chặt cổ Chu Chu Khanh.
Nhận được sự đáp lại của Chu Mộng Chỉ, Chu Hán Khanh nhẹ nhàng đưa tay ra, vén chiếc váy màu tím nhạt của Chu Mộng Chỉ lên đến mức cao nhất. Ngay lập tức, đôi chân thon dài và trắng trẻo của Chu Mộng Chỉ lộ hẳn ra trong phòng tắm đầy hơi nước.
Chu Hán Khanh thỏa mãn và cố gắng hết sức để yêu chiều Chu Mộng Chỉ, vì đây là bằng chứng cho việc anh ta và Mộng Chỉ đã ở bên nhau.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn “rào rào” vang lên, hơi thở bị kìm nén được ẩn dưới tiếng nước chảy, nhưng chỉ cần lắng tai nghe, thì sẽ nghe thấy những âm thanh lạ.
Tuy nhiên, trong căn biệt thự trống trải này, chỉ có Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh, không có người thứ ba.
Ở bên này, sau khi rời khỏi căn hộ của An Điềm, Cố Thiên Tuấn liền lái xe về biệt thự Cố Thị. Lúc này, anh vẫn còn hơi tức giận. Anh không thể hiểu được, mình đã làm hết những việc nên làm, nhưng tại sao An Điềm vẫn không thấy cảm kích?
Điều quan trọng nhất là, bây giờ anh lại rất để tâm đến việc An Điềm có cảm kích mình hay không!
Thở ra một hơi thật dài đầy buồn bực, Cố Thiên Tuấn nhấn mạnh chân ga bằng bàn chân đang mang đôi giày da cao cấp kia của mình.
Chiếc xe sang trọng lập tức tăng tốc, như một tia sét, chạy băng băng trên đường phố của thành phố H.
Sau khi chạy được một đoạn đường, Cố Thiên Tuấn dừng xe lại trước cổng biệt thự.
Vì lúc về đến cũng không còn sớm, nên sau khi kêu bảo vệ mở cổng, Cố Thiên Tuấn nói bảo vệ không cần vào báo với chị Lý. Vì bữa tiệc mà mọi người đều bận rộn trong một thời gian dài, nên Cố Thiên Tuấn cũng không muốn làm phiền đến mọi người nữa.
Cho đến khi Cố Thiên Tuấn đỗ xe xong, ngoài anh bảo vệ ra, những người giúp việc khác trong biệt thự hoàn toàn không biết việc Cố Thiên Tuấn đã về đến.
Lúc này, Cố Thiên Tuấn vừa đến cổng biệt thự liền nhìn thấy chị Lý đang ngồi trong vườn hoa trước sân. Chị cứ ngồi ngây ra đó, hai bàn tay đan vào nhau, như thể đang rất lo lắng về chuyện gì đó.
Cố Thiên Tuấn cau mày lại: Đã khuya vậy rồi, chẳng phải chị Lý nên nghỉ ngơi hoặc đến chăm sóc cho Mộng Chỉ sao? Sao lại ngồi thừ người ra ở đây?
Nghĩ vậy, Cố Thiên Tuấn liền bước đến trước mặt chị Lý và hỏi: “Chị Lý, sao chị lại ngồi đây?”
Chị Lý đang bồi hồi lo lắng nghe thấy giọng của Cố Thiên Tuấn, còn tưởng mình đang mơ. Chị quay đầu lại một cách vô thức, bất thình lình nhìn thấy Cố Thiên Tuấn đang đứng trước mặt mình.
“A! Cậu... cậu Cố. Sao cậu lại đến đây?” Chị Lý bỗng trợn to mắt, sợ hãi lùi về sau mấy bước.
Cố Thiên Tuấn nghe chị Lý nói vậy, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười. Anh hỏi ngược lại: “Sao thế? Tôi không nên đến đây à?”
“Không, không, không. Tôi không có ý này.” Chị Lý lắc đầu mà toàn thân run lẩy bẩy. Chị thở hổn hển bất thường, bỗng quay đầu nhìn về hướng phòng tắm trên tầng hai của biệt thự.
Nét mặt sợ hãi của chị Lý quá rõ ràng, làm Cố Thiên Tuấn cũng phải đưa mắt nhìn theo ánh mắt của chị Lý.
Tuy nhiên, không phát hiện ra điều gì bất thường.
Đôi lông mày lưỡi mác của Cố Thiên Tuấn nhíu lại chặt hơn nữa. Anh nghiêm mặt lại nhìn vào chị Lý rồi hỏi: “Chị Lý, rốt cuộc chị bị sao vậy?”
“Dạ không!” Chị Lý vội lắc đầu, lại vội vàng lảng tránh ánh mắt nghi ngờ của Cố Thiên Tuấn, miệng thì không ngừng lẩm bẩm. “Không có gì! Thật đó. Không có gì…”
Mặc dù Cố Thiên Tuấn thường không quan tâm đến cảm xúc của người khác, cũng không bao giờ quan sát chi tiết, nhưng chị Lý hôm nay, thật sự quá kỳ lạ.
Cố Thiên Tuấn cúi đầu xuống suy nghĩ, sau đó nhìn lên hỏi: “Chị Lý à, có phải chị gặp rắc rối gì không? Dù gì chị cũng đã làm cho nhà tôi lâu rồi, nếu có chuyện gì, chị cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp chị giải quyết.”
Nghe thấy Cố Thiên Tuấn nói vậy, trong vẻ mặt hoảng hốt của chị Lý xuất hiện một chút xúc động. Chị cắn chặt môi, rồi đột nhiên như thể đã hạ một quyết tâm lớn: “Cậu Cố à, tôi không có chuyện gì đâu. Câu cứ lên nghỉ ngơi đi. Đi lên càng sớm càng tốt.”
Chị Lý dằn bốn chữ “càng sớm càng tốt” kia rất mạnh, như thể đang nhắc nhở Cố Thiên Tuấn điều gì đó.