An Điềm chạy đến chỗ cách xa Lâm Hiểu Hiểu và Tô Thanh Dương, thấy Lâm Hiểu Hiểu đang ríu rít nói chuyện với Tô Thanh Dương, Tô Thanh Dương cũng đang chăm chú lắng nghe.
An Điềm vừa đang muốn khen bản thân có con mắt tốt thì đột nhiên cảm thấy phần lưng bị va đập.
An Điềm bị va đập nghiêng qua một bên, lảo đảo một hồi không dễ gì mới đứng vững được, nhưng người đụng phải An Điềm thì không may mắn như vậy.
Một tiếng rầm vang lên, những món đồ mà người đó đang ôm đều rơi hết xuống đất.
An Điềm cúi đầu nhìn thì thấy những thứ đồ rớt xuống đều là một số ly giấy cùng những thứ lặt vặt.
Chắc là tạp vụ ở trường quay không may va phải mình, An Điềm cũng không nghĩ gì, bèn cúi xuống nhặt đồ lên.
"Ôi trời, phải làm sao đây! Rớt hết rồi, phó đạo diễn lại mắng tôi mà xem!" Người đụng phải An Điềm không hề có ý xin lỗi, luôn miệng lo lắng về chuyện của bản thân.
Tuy An Điềm rất không vui, nhưng cũng không nổi nóng, tiếp tục giúp người đó nhặt đồ lên.
Đợi khi mọi thứ nhặt lên gần xong, An Điềm lặng lẽ đưa đồ cho người ở đối diện: "Này, đồ của cô đây."
Lúc này người đó mới đưa tay ra ngẩng đầu lên cảm ơn.
Sau đó An Điềm và người đó nhìn nhau, hai người cùng đồng thanh la lên.
"Trần Hòa Thành!"
"An Điềm!"
An Điềm và Trần Hòa Thành cùng hô lên.
"Trần Hòa Thành, sao anh lại ở đây?" An Điềm ngạc nhiên, cô còn nhớ lúc trước cùng đi đòi nợ với Cố Thiên Tuấn, nhớ lại lúc đó vợ anh ta đang mang bầu, chắc là giờ cũng đã sinh rồi.
"Tôi ở đây làm một số việc lặt vặt kiếm ít tiền." Trần Hòa Thành nhìn An Điềm, cả người sững sờ, chắc anh ta vẫn còn nhớ năm xưa mình mượn của An Điềm 100 ngàn! Bây giờ mình nghèo đến nổi không có ăn, An Điềm không ép mình trả nợ chứ.
"Vậy à?" An Điềm gật đầu hỏi, "Con của anh ra đời chưa?"
"Sao cô biết tôi có con vậy?" Trần Hòa Thành cảnh giác nhìn An Điềm.
An Điềm cười nhẹ nhàng, lúc đó cô đã quyết định không đòi 100 ngàn của Trần Hòa Thành nữa, hôm nay cũng sẽ không đòi: "Đừng lo, mấy hôm trước tôi gặp đồng nghiệp ở thành phố S, anh ấy đã nói với tôi tình hình bây giờ của anh rồi."
Trần Hòa Thành vừa nghe An Điềm nói như vậy mới thả lỏng người ra, bản thân mang nợ nhiều như vậy, quả thật là có rất nhiều chủ nợ đến tìm qua mình rồi, cũng may là trong đám chủ nợ đó không có đồng nghiệp ở thành phố S.
Nhưng những điều này đều không quan trọng, quan trọng là, An Điềm đã biết địa chỉ của mình từ đồng nghiệp, nhưng cô cũng không đi tìm anh ta, chắc là khả năng đòi nợ sẽ rất thấp.
Nghĩ đến đây, Trần Hòa Thành thở phào nhẹ nhõm, trả lời An Điềm câu hỏi đầu tiên: "Thôi, đừng nhắc nữa."
Trần Hòa Thành vừa nhắc đến vợ con thì thẫn thờ: "Vợ tôi sinh con xong, vừa ở cữ xong là đã ôm con bỏ chạy rồi, ai mà biết cô ta chạy đi đâu chứ!"
"Chạy rồi?" An Điềm cảm thấy rất khó tin, nhớ hồi trước cô thấy Trần Hòa Thành và vợ anh rất ân ái, lại thấy vợ Trần Hòa Thành xoa xoa bụng, cam tâm chịu khổ, vốn dĩ không giống sẽ ôm con bỏ đi!
"Thì chạy rồi!" Trần Hòa Thành than thở, "Đàn bà bây giờ đều là thứ ham tiền, tôi chỉ hơi nghèo một chút thôi, chỉ thích bài bạc một chút, thích uống rượu một chút! Theo tôi chịu khổ thì có làm sao đâu? Cô ta chịu không được nên bỏ chạy rồi!"
An Điềm vừa nghe Trần Hòa Thành nói như vậy bèn cười khẩy, cái gì mà gọi là nghèo một chút, theo anh chịu khổ một chút chứ?!
Con gái nhà người ta, lấy anh rồi, còn giúp anh sinh con nuôi con, lại ở trong một căn nhà nát ăn không ngon, mặc không ấm trong một thời gian lâu như vậy mà còn mong gì hơn nữa?
Chẳng phải là chỉ cần có anh sao? Kết quả là bản thân anh không cầu tiến, không thể cho người ta một cuộc sống tốt, có lỗi với những gì người ta đã bỏ ra, bây giờ lại trách người ta ham tiền, sau khi chia tay còn nói ra những lời để cô ấy mang tiếng như vậy nữa!
Cái này là tam quan gì thế?! Đây quả thực là tư tưởng gia trưởng điển hình! Dựa vào cái gì mà cô ấy phải sống khổ sở với anh chứ? Người ta xứng đáng có người khác tốt hơn yêu thương!
An Điềm hừ một tiếng, từ chuyện Trần Hòa Thành vay tiền biết bao nhiêu người rồi trốn nợ cũng có thể nhìn ra con người này không đáng tin, may mà cô và Cố Thiên Tuấn đã theo dõi, cuối cùng vẫn bỏ cuộc đòi nợ.
Bây giờ nghĩ lại, quả nhiên là những người đáng thương thì đều có những chỗ đáng ghét, anh ta không cầu tiến, chỉ biết oán trách người khác lại không chịu cố gắng, bây giờ phải sống khổ sở thế này! Thật là đáng đời!
An Điềm nghĩ đến những chuyện này cũng không quan tâm Trần Hòa Thành nữa, định không nói câu nào thì quay người rời đi.
Không ngờ Trần Hòa Thành ở phía sau lại chủ động gọi An Điềm: "An Điềm, tôi có chuyện muốn nhờ cô."
"Chuyện gì?" An Điềm nghiêng đầu hỏi.
Trần Hòa Thành cười "ha ha" nhìn An Điềm dò hỏi: "Gần đây tôi có hơi khó khăn… cô có thể cho tôi vay ít tiền không."
Trần Hòa Thành thấy An Điềm không đòi nợ mình, còn rất quan tâm mình nên mặt dày hỏi.
An Điềm vừa nghe, đương nhiên là rất giận, đúng là thế giới rộng lớn, chuyện gì cũng không hiếm có, bây giờ mình đã không đòi nợ Trần Hòa Thành rồi, anh ta còn mặt dày hỏi mượn tiền của mình nữa!
"Tôi không có tiền." An Điềm lạnh lùng từ chối Trần Hòa Thành, cô cũng không phải là thánh mẫu Maria, cô không thể lan tỏa tình yêu khắp nhân gian được.
An Điềm dừng lại một lúc, lại nhìn Trần Hòa Thành bằng nửa con mắt nói: "Nhưng nói gì thì nói, tôi nhớ là anh còn nợ tôi 100 ngàn! Giấy nợ vẫn còn ở hộc tủ của tôi đây, khi nào anh trả nợ cho tôi đây!"
Trần Hòa Thành vừa nghe An Điềm nhắc đến chuyện này thì mặt mày xanh lét, anh ta vội cười trừ, bỗng dưng ôm bụng la lên: "Tự nhiên tôi không khỏe lắm, tôi vào nhà vệ sinh một chút rồi chúng ta nói chuyện tiếp!"
Trần Hòa Thành nói xong thì chạy mất.
An Điềm nhìn Trần Hòa Thành khinh bỉ rồi đi sang một bên.
Lúc này, Trần Hòa Thành trốn ở cửa nhà vệ sinh nam, quay đầu nhìn xem An Điềm không đuổi theo thì trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh quay lưng đi, đúng lúc nhìn thấy Lý An Ni đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ hai tay đặt trước ngực đứng hút thuốc với sắc mặt lạnh như tiền.
Nhìn thấy người mẫu và ngôi sao lớn trên ti vi xuất hiện trước mặt mình, Trần Hòa Thành đột nhiên rất phấn khích, mắt anh ta nhìn qua bộ đồ cắt ngang ngực và đôi chân dài cùng đôi với đen của Lý An Ni, rồi bất giác nuốt nước bọt.
"Cô Lý thật là đẹp." Trần Hòa Thành đi về trước gật đầu chào Lý An Ni.
Lý An Ni vốn dĩ gây nhau với Amanda còn có Lâm Hiểu Hiểu xong thì tâm trạng không được tốt, bây giờ lại gặp tên tào lao này.
Cô nhả một khoanh khói, lạnh lùng quay lại nhìn Trần Hòa Thành rồi nói: "Cút"