Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 191



Lý Tư Kỳ khẽ cắn môi rồi nói tiếp: “Nhưng bệnh tình của mẹ chồng mình đã vào giai đoạn cuối rồi, phải làm hóa trị rồi phẫu thuật, tiền phẫu thuật tổng cộng lên đến một triệu, nếu phẫu thuật thành công thì các giai đoạn trị liệu sau đó cũng cần rất nhiều tiền.”

“Mẹ chồng mình giờ đang như vậy, mình không thể làm trái ý bà mà xài tiền của Ôn Minh được, nhưng mình cũng không thể ép bố mẹ mình phải bán căn nhà dưỡng già đi để có tiền chữa cho mẹ chồng mình! Vậy mà Ôn Minh còn luôn bảo mình không hiểu chuyện, mình phải làm sao đây? Tiểu Điềm, mình phải làm sao đây?” Lý Tư Kỳ nói xong liền ôm mặt khóc nức nở.

Nhìn người bạn từng không ngần ngại dốc hết sức ra giúp đỡ mình bây giờ lại lâm vào hoàn cảnh này, thế mà mình lại không thể giúp được gì, An Điềm đột nhiên cảm thấy bất lực. Bây giờ trong tay cô chẳng có bao nhiêu tiền, còn nợ Lâm Hiểu Hiểu rất nhiều tiền nữa, rốt cuộc cô phải làm sao đây?

An Điềm nuốt nước bọt, cuối cùng cũng không nói được gì.

Lý Tư Kỳ đương nhiên cũng biết chỗ khó xử của An Điềm, cô liền lau nước mắt rồi nắm tay An Điềm nói: “Tiểu Điềm, mình chỉ là cảm thấy quá mệt nên mới tâm sự với cậu vậy thôi, bây giờ mình thấy khá hơn nhiều rồi.”

An Điềm không nói gì, chỉ cúi đầu. Trong đầu cô bây giờ đang cố gắng tìm cách để giúp bạn mình.

Hiện giờ cô không có tiền, thế thì nhất định phải đi vay tiền để giúp Tư Kỳ, nhưng mà biết vay ai đây?

An Điềm thở dài, nếu vay Lâm Hiểu Hiểu thì chắc chắn sẽ được, nhưng An Điềm cảm thấy mình đã nợ Hiểu Hiểu quá nhiều rồi, nếu giờ lại mượn tiền nữa thì e cả đời cũng không trả hết ân tình này.

Còn về Tô tổng… An Điềm khi nghĩ đến Tô Thanh Dương thì ngay lập tức lắc đầu, dạo này quan hệ giữa Hiểu Hiểu và Tô tổng chỉ vừa mới tốt lên, cô lại chẳng là gì của Tô tổng, tuy biết Tô Thanh Dương chắc chắn sẽ cho mình mượn tiền nhưng An Điềm lại không muốn dây dưa thêm với anh nữa.

Thế nên, An Điềm cho rằng người quen duy nhất có thể giúp được cô lúc này chỉ có Cố Thiên Tuấn mà thôi!

An Điềm cắn răng, cảm thấy đúng là không còn cách nào khác. Cố Thiên Tuấn vốn đã luôn muốn đưa cho cô số tiền đền bù li hôn, nếu bây giờ cô mở miệng nói đồng ý nhận tiền thì anh chắc chắn sẽ đưa ngay.

Có điều…

Như vậy thì sự kiên trì suốt bốn năm qua, những nỗi uất ức phải chịu suốt bốn năm qua, đều sẽ là công cốc hết.

Nhưng như thế thì có làm sao? Bốn năm trước, nếu không nhờ Tư Kỳ đã giúp đỡ, động viên cô phải phấn chấn lên thì làm sao có được một An Điềm như bây giờ?

Nghĩ đến đó, An Điềm liền cầm tay Lý Tư Kỳ nói một cách chân thành: “Tư Kỳ, cậu yên tâm, mình nhất định sẽ có cách.”

Lý Tư Kỳ lập tức lắc đầu nói: “Tiểu Điềm, đừng tự làm khó mình.”

“Chẳng phải là làm khó, mà là nên như vậy.” An Điềm thở dài nói. Cô đã hận Cố Thiên Tuấn bao nhiêu năm qua, nhưng từ sau khi quay lại thành phố H rồi gặp lại Cố Thiên Tuấn, An Điềm chợt cảm thấy sự kiên trì suốt bốn năm qua của mình thật nực cười, bởi cho dù cô có hận hay không thì Cố Thiên Tuấn vẫn cứ sống rất tốt, thế thì cô việc gì phải cố chấp như vậy?

Vả lại, con trai An An của cô cũng mang trong mình một nửa dòng máu là của Cố Thiên Tuấn.

Sau này An An lớn lên, chắc chắn sẽ biết được bố đẻ của mình là ai, đến lúc đó An Điềm không muốn để An An nhìn thấy bố mẹ mình lại đối xử với nhau như kẻ thù thế này.

Thế nên, sự việc nên kết thúc ở đây thì hơn. Cô sẽ đến gặp Cố Thiên Tuấn để lấy số tiền đền bù, không hận anh nữa, cũng không còn bất kì sự dây dưa gì với anh nữa.

Đêm đó, An Điềm ngủ rất ngon, cô đã có một giấc mơ rất đẹp, nhưng nội dung giấc mơ là gì thì cô cũng không nhớ rõ nữa, chỉ biết sau khi thức dậy thì nhận thấy trên môi mình vẫn còn nở nụ cười.

An Điềm sau khi thức dậy đánh răng rửa mặt, đưa An An đến trường mẫu giáo như mọi ngày xong thì liền đến nơi chụp ảnh.

Tuy Lâm Hiểu Hiểu và Lý An Ni lại có cãi vã, nhưng vì Tô Thanh Dương cũng có mặt nên hai người cũng không quá khó chịu với nhau, quá trình quay phim diễn ra rất thuận lợi, vì vậy cả buổi chiều hôm đó mọi người đều được nghỉ.

An Điềm từ chối lời mời đi shopping với Lâm Hiểu Hiểu rồi chủ động đến tòa nhà tập đoàn Cố Thị.

Ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao chót vót, An Điềm hít một hơi thật sâu, chợt nhận ra dường như từ trước đến nay mình chưa bao giờ đến đây cả.

Cho dù là 5 năm trước, lúc kết hôn với Cố Thiên Tuấn, cô cũng chưa bao giờ đến, bởi suốt khoảng thời gian ấy cô chỉ luôn ở trong biệt thự, làm một bà nội trợ gia đình. Bây giờ, cô mới lần đầu tiên đặt chân đến tòa nhà này, nhưng có lẽ đây cũng là lần cuối cùng.

An Điềm thở dài rồi bước chân vào tòa nhà Cố Thị…

Cố Thiên Tuấn hôm nay sau khi họp xong mới biết An Điềm đã ngồi chờ mình nửa tiếng rồi.

Trước việc An Điềm đến tìm mình, Cố Thiên Tuấn cảm thấy hơi kinh ngạc, bởi vì từ sau khi gặp lại nhau đến nay, đây là lần đầu tiên cô chủ động đến tìm anh.

Chắc hẳn phải có việc gì đó rất quan trọng, Cố Thiên Tuấn thầm nghĩ, không lẽ là chuyện ấy đã bị lộ rồi sao?

Cố Thiên Tuấn cau đôi mày đẹp của mình, nhớ lại: Hôm đó sau khi tận mắt nhìn thấy nhà của An Điềm bị ngập nước thì anh đã dặn dò trợ lí Susan phải cẩn thận kĩ lưỡng tìm một căn nhà có giá vừa phải, phù hợp với mức độ chấp nhận được của An Điềm, đồng thời có đầy đủ nội thất rồi tìm cơ hội thích hợp để âm thầm tặng cho cô.

Vừa hay anh lại từ miệng của Lâm Kính Trạch mà biết chuyện Lâm Hiểu Hiểu đang muốn giúp mua đồ gia dụng cho An Điềm, thế nên đã thuận nước đẩy thuyền mà bảo Cao Lỗi đi lo liệu việc này.

Mọi việc làm rất kín kẽ, Cao Lỗi chắc chắn không thể làm hỏng chuyện, Hiểu Hiểu thì lại không biết gì, thế thì việc này hoàn toàn không thể bị lộ được! Vậy An Điềm tại sao lại đến tìm mình chứ?

Cảm thấy nghi hoặc, Cố Thiên Tuấn liền bảo Susan đưa An Điềm đến văn phòng chờ mình.

An Điềm sau đó mau chóng đến văn phòng của Cố Thiên Tuấn dưới sự chỉ dẫn của Susan.

“Cô An, mời cô ngồi đây đợi một chút, Cố tổng kí xong hợp đồng sẽ qua đây ngay.” Susan mỉm cười lịch sự, vừa nói vừa rót nước mời An Điềm.

“Cảm ơn.” An Điềm nhận cốc nước ép mà bình thường cô rất thích uống, nhưng mau chóng đặt xuống bàn, vì hôm nay cô chẳng có tâm trạng nào mà uống nước cả, từ sau khi quyết định sẽ nhận số tiền đền bù li hôn kia thì An Điềm đột nhiên cảm thấy mình không biết dùng thái độ gì để đối diện với Cố Thiên Tuấn nữa.

Bởi vì trước khi chấp nhận số tiền đền bù ấy, cô hoàn toàn có thể dùng giọng điệu căm ghét và cao ngạo để nói chuyện với anh, nhưng bây giờ, cô lại chủ động đến xin nhận số tiền đền bù ấy, vậy nên không thể dùng cái giọng điệu và thái độ như trước được nữa.

Nghĩ đến đây, An Điềm lại thở dài.

“Vậy tôi xin phép ra ngoài, có việc gì cô cứ gọi tôi nhé.” Susan làm xong phận sự của mình rồi liền mỉm cười nói với An Điềm rồi thong dong đẩy cửa bước ra ngoài.

Nhưng khi Susan vừa bước ra khỏi cửa phòng thì liền trông thấy Chu Hán Khanh đang đi đến.

“Chào giám đốc Chu.” Susan gật đầu chào Chu Hán Khanh.

“Ừ.” Chu Hán Khanh cũng lịch sự đáp lời Susan, sau đó hỏi, “Trợ lí Susan, vừa rồi người đi vào cùng với cô là ai thế?” Chu Hán Khanh vô tình trông thấy Susan dẫn một người phụ nữ vào văn phòng của Cố Thiên Tuấn, nhưng không thấy rõ mặt. Để đảm bảo địa vị của Chu Mộng Chỉ, Chu Hán Khanh quyết định phải tìm hiểu rõ chuyện này.

Nhưng Susan lại chỉ cười đáp rằng: “Là một vị khách của anh Cố.”

Câu trả lời này của cô hoàn toàn chẳng tiết lộ chút thông tin nào của người phụ nữ kia cả, cũng giống như chưa trả lời vậy!

Sắc mặt Chu Hán Khanh lập tức sa sầm, nhưng cũng hết cách, hai trợ lí thân cận của Cố Thiên Tuấn, cho dù là Cao Lỗi hay Susan thì cũng đều không thể mua chuộc được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.