Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 192



Cao Lỗi thì còn dễ nói chuyện, bởi vì đã luôn theo sát Cố Thiên Tuấn từ lúc mới vào công ty, thế nên cũng rất tôn trọng Chu Hán Khanh.

Nhưng Susan này thì chỉ mới vào làm được ba năm, tuy cũng phải trải nhiều gian khổ mới lên đến được vị trí này, nhưng cũng không cần thiết phải trung thành như Cao Lỗi, thậm chí khi gặp Chu Hán Khanh thì còn có chút lạnh lùng và khách sáo.

Điều quan trọng chính là, tuy Susan có ngoại hình trông như đàn ông, nhưng năng lực lại rất khá, làm việc luôn nghiêm túc và có trách nhiệm, thế nên Chu Hán Khanh dù đã dùng đủ mọi cách nhưng cũng không thể bắt thóp được Susan, cuối cùng cũng giống như khi mua chuộc Cao Lỗi, phải chịu thất bại hoàn toàn.

Bây giờ Susan trả lời như vậy, Chu Hán Khanh cũng đành bó tay, để tránh việc Susan cắn ngược lại mình trước mặt Cố Thiên Tuấn, Chu Hán Khanh đành phải im lặng không truy hỏi tiếp nữa.

Trong lúc Chu Hán Khanh đang không cam tâm thì Cố Thiên Tuấn kí hợp đồng xong lúc này cũng bước đến, nhìn thấy Chu Hán Khanh đang đứng nói chuyện với Susan thì liền hỏi: “Anh à, sao anh lại đứng đây?”

“À…” Chu Hán Khanh nghĩ ngợi một lúc, quyết định vẫn nên nói thật thì hơn, nếu không lát nữa Cố Thiên Tuấn hỏi Susan, phát hiện ra hai bên trả lời không giống nhau thì sẽ nảy sinh nghi ngờ, “Tôi hỏi Susan chuyện người khách trong văn phòng cậu là ai, nhìn dáng thì có vẻ là một người đẹp.”

Chu Hán Khanh nói đến đây, vẻ mặt hiện rõ sự bất lực: “Thiên Tuấn, cậu cũng biết đấy, Mộng Chỉ và tôi từ bé đã lớn lên bên nhau, tôi xem em ấy như em gái ruột của mình, bây giờ cậu lại đưa một cô gái vào văn phòng của mình, còn là do chính tay trợ lí thân cận của cậu đưa vào nữa, thế nên tôi mới muốn tìm hiểu, mong là cậu không để bụng.”

Nghe Chu Hán Khanh giải thích một tràng như thế, Cố Thiên Tuấn có hơi nhướn mày, nhưng sau đó không để lộ cảm xúc gì: “Chuyện anh quan tâm đến Mộng Chỉ, tôi hiểu rõ mà, anh không cần phải nói nhiều như vậy, người khách mà tôi vừa mời vào đó là một nhân viên của công ty Kính Trạch, muốn bàn một chút về việc hợp tác với Tô Thị thôi.”

Cố Thiên Tuấn nói xong lại như chợt nhớ ra gì đó: “Phải rồi, dự án đó Mộng Chỉ cũng có tham gia đấy, sau này cô ấy sẽ là đồng nghiệp của Mộng Chỉ, chắc chắn sẽ có cơ hội gặp mặt thôi. Tôi từng nhờ anh tìm vài tài liệu về lĩnh vực thiết kế thời trang cho Mộng Chỉ xem, anh còn nhớ chứ?”

“Đương nhiên là nhớ.” Chu Hán Khanh lập tức gật đầu. Thấy Cố Thiên Tuấn vì không muốn Chu Mộng Chỉ hiểu lầm mà giải thích nhiều như vậy, Chu Hán Khanh cũng yên tâm phần nào, “Vậy được, cậu cứ làm việc đi, tôi xin phép về văn phòng đây.”

“Chào anh.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, dõi mắt theo bóng dáng Chu Hán Khanh rời đi.

Susan cách đây ba năm mới được đề bạt lên làm thư kí của Cố Thiên Tuấn, thế nên không biết chuyện An Điềm chính là vợ cũ của anh.

Nhưng cô đương nhiên biết rõ, An Điềm chẳng phải là nhân viên của công ty Lâm Kính Trạch, và hôm nay đến tìm Cố Thiên Tuấn đương nhiên cũng chẳng phải để bàn chuyện dự án hợp tác gì cả.

Song tư chất trợ lí của Susan cũng cao như Cao Lỗi, trông thấy Cố Thiên Tuấn nói dối mà mặt không biến sắc như vậy, Susan cũng luôn giữ vững sắc mặt của mình.

Cho đến tận khi Chu Hán Khanh rời đi rồi, Susan vẫn cứ tỏ vẻ mình không hề biết gì, sau khi chào Cố Thiên Tuấn thì liền tiếp tục đi làm việc của mình.

Cố Thiên Tuấn hài lòng gật đầu với Susan, bảo cô đi đi.

Rồi anh đứng trước cửa văn phòng, chần chừ một lúc, mím chặt đôi môi gợi cảm của mình, nhưng vẫn không nghĩ ra mục đích vì sao An Điềm đến tìm mình, thế nên đành gạt nghi vấn rồi mở cửa ra.

Cố Thiên Tuấn vừa bước vào phòng đã lập tức khiến bầu không khí thay đổi. Anh mang theo dáng vẻ quyết đoán đầy cao ngạo, toát ra khí chất mà không ai dám đến gần, cất tiếng hỏi: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

“Tôi…” An Điềm ngồi trên ghế sofa khẽ cắn môi, rồi quyết định nói thẳng, “Tôi muốn nhận số tiền đền bù li hôn.”

Cố Thiên Tuấn vừa mới ngồi xuống chiếc ghế da của mình lập tức sững người, tuy đã cố kìm nén nhưng giọng anh lúc này vẫn toát lên một sự không thể tin được: “Cô muốn nhận tiền đền bù li hôn?”

Lúc trước anh gần như đã kề dao vào cổ An Điềm, uy hiếp cô phải nhận số tiền ấy, nhưng cô cứ luôn không chịu khuất phục. Hôm nay sao thế này? Đích thân đến đây nói là muốn nhận số tiền đền bù đó sao?

“Phải.” An Điềm kiên định gật đầu. “Tôi muốn sau khi nhận số tiền đền bù li hôn đó rồi thì hai chúng ta sẽ không còn dây dưa gì nữa, anh cũng không cần phải áy náy về tôi nữa.”

Nghe xong câu nói ấy của An Điềm, Cố Thiên Tuấn liền nhìn cô bằng vẻ mặt suy tư một lúc rồi cười khẩy: “Tôi làm gì có áy náy nào về cô.”

An Điềm nhún vai, cái thái độ đối xử này của Cố Thiên Tuấn, cô cũng không hề thấy lạ, hôm nay tâm trạng cô lại không tốt nên cũng không muốn đôi co với anh: “Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ, tôi chỉ muốn nhận số tiền đền bù, sau này nước giếng không phạm nước sông.”

“Nước giếng không phạm nước sông?” Cố Thiên Tuấn lại cười, trong lòng nghĩ, An Điềm, sau này chúng ta vẫn còn dây dưa dài dài, cô đừng hòng cắt đứt hết quan hệ với tôi!

“Đúng, nước giếng không phạm nước sông.” An Điềm lặp lại lời của Cố Thiên Tuấn, “Tôi nói được làm được.”

Cố Thiên Tuấn lại nhếch mép, hoàn toàn chẳng để tâm đến vẻ mặt thề thốt của An Điềm.

“Anh cười cái gì?” An Điềm trừng mắt với Cố Thiên Tuấn, bất mãn hỏi.

“Nói đi, cô cần số tiền đền bù li hôn ấy làm gì?” Cố Thiên Tuấn mặc kệ vẻ mặt tức giận của An Điềm mà hỏi thẳng thừng.

“Nhà anh là bốn bể hay sao mà lo nhiều chuyện vậy?” An Điềm còn lâu mới nói ra việc mình vì muốn giúp bạn thân nên mới cần tiền, bởi ở trước mặt Cố Thiên Tuấn, cô không bao giờ muốn tỏ ra yếu đuối, cũng không muốn nói ra nỗi khổ trong lòng, bởi vì giữa cô và anh chẳng có quan hệ gì cả, sự yếu đuối và uất ức chỉ nên thể hiện trước mặt những người thân thiết nhất với mình thôi.

Cố Thiên Tuấn hơi ngẩn người trước câu trả lời này của An Điềm, nhưng sau đó anh lạnh lùng trả lời: “Vậy được, lát nữa tôi sẽ sai người chuyển tiền đền bù li hôn vào tài khoản của cô!”

“Tôi còn chưa nói xong mà!” An Điềm trừng mắt nhìn Cố Thiên Tuấn rồi nói tiếp, “Tôi muốn một triệu.”

Số tiền một triệu này cộng thêm số tiền 600 ngàn mà Lý Tư Kỳ đã vay được sẽ đủ để trả cho số tiền hộ lí sau khi mẹ chồng Tư Kỳ làm phẫu thuật. Thế nên cô tuyệt đối sẽ không đòi thêm một xu nào, đây là sự kiên trì cuối cùng của cô, tuy rằng sự kiên trì này đối với người khác mà nói thì thật ngốc nghếch.

“Một triệu?” Cố Thiên Tuấn không tin được mà bật cười, “An Điềm, cô có từng học toán chưa thế? Cô tưởng Cố Thiên Tuấn này là ai mà tiền đền bù li hôn chỉ trả cho cô có một triệu? Chỉ riêng tài sản của An Thị do bố cô để lại thôi cũng đã hơn số tiền một triệu ấy gấp mấy lần rồi!”

“Không phải anh muốn đưa bao nhiêu, mà là tôi muốn lấy bao nhiêu.” An Điềm nhún vai, “Tôi nói một triệu là một triệu, nếu anh đưa nhiều hơn thì tôi sẽ chuyển ngược lại.”

Gân xanh trên trán Cố Thiên Tuấn nổi lên, nhưng cuối cùng anh cũng gật đầu bằng vẻ mặt không cảm xúc: “Được, tôi sẽ bảo Cao Lỗi chuyển tiền cho cô.”

“Được.” An Điềm hài lòng gật đầu rồi quay lưng đi một cách không do dự, phẩy tay nói: “Tôi về đây!”

Cố Thiên Tuấn cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn An Điềm đẩy cửa bước ra.

An Điềm vừa rời đi thì Cố Thiên Tuấn liền gọi Cao Lỗi vào văn phòng mình.

“Tổng tài, anh cần tôi làm gì?”

“Chuyển cho An Điềm một triệu, sau đó điều tra xem tiền đó đi đâu, khi có kết quả rồi thì lập tức báo cho tôi ngay!” Nét mặt Cố Thiên Tuấn hiện lên vẻ nghi hoặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.