Nghe thấy giọng nói hốt hoảng của Lý An Ni, Trần Hòa Thành lập tức mừng đến phát điên. Mình đoán đúng rồi! Mình quả nhiên đã đoán đúng rồi! Một khi bắt được con cá lớn vừa đẹp vừa có tiền như Lý An Ni thì sau này anh ta sẽ không còn phải lo lắng cái ăn cái mặc nữa!
“Tôi biết tất cả mọi việc cô làm!” Trần Hòa Thành thuận theo câu nói của Lý An Ni, nói ra một câu mà đối với Lý An Ni thì chẳng khác nào là đang tuyên bản án tử.
“Anh…” Lý An Ni sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy, cuối cùng đành thỏa hiệp, “Rốt cuộc anh muốn gì?”
“Dạo này tôi có hơi khó khăn, cô chuyển cho tôi khoảng 100 ngàn trước đi. Con người tôi mỗi khi vui vẻ thì rất hay quên, có khi sau khi thấy tiền rồi thì tôi sẽ quên hết mọi việc mà mình đã thấy đấy!” Trần Hòa Thành cười hi hi rồi nói ra điều kiện.
“Nếu tôi chuyển cho anh 100 ngàn thì anh sẽ ngoan ngoãn im miệng chứ?” Lý An Ni hỏi một cách đầy kì vọng.
“Cô cứ chuyển qua đây trước đi. Giờ tôi sẽ gửi thông tin tài khoản ngân hàng cho cô.” Trần Hòa Thành đắc ý nói, “Khi nào tôi thấy tiền rồi thì tôi mới ngoan ngoãn được.”
“Cũng được! Mong là anh sẽ giữ lời!” Lý An Ni nghiến răng nói, “Cứ chờ tin nhắn ngân hàng đi!”
Lý An Ni nói xong lập tức cúp máy, cô ta cầm chặt điện thoại trong tay, chờ tin nhắn của Trần Hòa Thành. Chỉ vài giây sau, tiếng chuông báo hiệu tin nhắn đã vang lên.
Lý An Ni run rẩy chuyển số tiền 100 ngàn cho Trần Hòa Thành.
Sau khi chuyển tiền xong, Lý An Ni liền quỳ thụp xuống sàn nhà, chắp hai tay lại liên tục cầu nguyện: Mong là mọi chuyện sẽ trôi qua như vậy! Cầu xin ông trời, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nữa!
Còn Trần Hòa Thành lúc này nhìn thấy số tiền được chuyển vào tài khoản của mình thì liền bật cười ha hả, có chút tiền này thì đã là gì? Sau này mình sẽ còn đòi nhiều hơn nữa!
**
An Điềm sau khi rời bệnh viện liền về thẳng nhà.
Tối qua, An An sau khi được bà chủ nhà đón về thì đã tự vào phòng ngủ, sáng nay khi vừa thức dậy, cậu đã chớp mắt ngóng ra cửa, mong An Điềm mau chóng về nhà.
Nghe tiếng mở cửa, An An vội vã chạy ra ngay.
Trông thấy An Điềm cả người dính đầy máu, vẻ mặt lại tiều tụy, An An trước nay vốn thông minh lanh lợi và luôn mạnh mẽ cũng không thể kìm được mà bật khóc nức nở hỏi: “Mẹ ơi, mẹ bị làm sao thế?”
“Mẹ không sao!” An Điềm vội ôm An An vào lòng, tối qua xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, trong đầu cô chỉ nghĩ đến sự an toàn tính mạng của Cố Thiên Tuấn mà quên mất An An vẫn đang chờ mình ở nhà!
Bây giờ thấy An An khóc to như thế, trong lòng An Điềm cảm thấy áy náy và tự trách vô cùng.
An An nghe tiếng an ủi của An Điềm thì mới từ từ nín khóc, cậu đưa tay cầm lấy bàn tay trầy trụa của An Điềm, vừa khẽ thổi nhẹ vào đó vừa đau lòng hỏi: “Mẹ ơi, tay của mẹ bị thương rồi! Mẹ có đau không?”
An Điềm xúc động nuốt nước bọt, cố ngăn không cho nước mắt trào ra, cô lắc đầu nói với An An: “Mẹ không đau.”
An An không hỏi thêm, chỉ đưa tay lau nước mắt trên mặt rồi nói: “Con đi lấy băng cá nhân cho mẹ.”
“Khoan đã.” An Điềm ôm lấy An An nói: “An An, bây giờ mẹ phải đi tắm, đợi mẹ tắm xong rồi hẵng dán băng nhé được không?”
“Vâng!” An An gật đầu, “Vậy con đi lấy quần áo và khăn cho mẹ!”
An An nói xong liền đứng dậy rồi chạy như bay vào phòng ngủ.
An Điềm nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của An An, rớt nước mắt cảm động, có An An thật là tốt, cho dù bên ngoài cô có gặp phải chuyện gì thì chỉ cần về nhà, nhìn thấy An An là liền cảm thấy lại tràn trề sinh lực.
“Mẹ ơi, của mẹ đây!” An An lại phóng như bay ra ngoài đưa bộ áo ngủ và khăn tắm cho An Điềm.
An Điềm thơm lên cái má xinh xắn của An An rồi mới cầm quần áo bước vào phòng tắm.
Đứng trước tấm gương phòng tắm, An Điềm thở dài nặng nề, thảo nào vừa rồi khi mình vừa bước chân vào nhà thì An An lại khóc thét lên như vậy. Cả người cô bây giờ dính toàn là vết máu khô, đầu tóc bù xù, gương mặt sưng phù, đúng là bái phục bác tài taxi vừa rồi đã chở cô về, bộ dạng này thì đến cô nhìn vào còn sợ giật bắn mình nữa là.
An Điềm vừa soi gương vừa vuốt lại mái tóc rối của mình, sau đó rửa mặt rồi từ từ cởi bộ đồ trên người mình ra.
Làn nước nóng xả xuống cơ thể mệt mỏi cả đêm của cô, khiến An Điềm thấy thoải mái hơn rất nhiều. An Điềm khẽ kì cọ lên vai, trong đầu chợt nhớ lại hình ảnh Cố Thiên Tuấn lao đến ôm chầm lấy mình lăn qua một bên.
Cô lắc đầu thật mạnh, thầm cảnh cáo bản thân không được nghĩ đến Cố Thiên Tuấn nữa.
Sau khi tắm nước nóng xong, An Điềm thấy tinh thần khá hơn nhiều, còn An An thì đã lấy băng cá nhân và thuốc đỏ ra chuẩn bị sẵn sàng.
An Điềm hạnh phúc nhìn An An, ngồi xuống yên tâm để con trai băng vết thương cho mình.
“An An à, sau khi bôi thuốc cho mẹ xong thì phải đi học ngay đấy, con xem vì mẹ mà cả buổi sáng nay con đã nghỉ học rồi.” An Điềm nhẹ nhàng nói với An An.
“Không, con muốn ở nhà chăm sóc mẹ cơ.” An An sau khi bôi thuốc lên tay An Điềm xong rồi lại nhẹ nhàng thổi vào đó rồi nói, “Mẹ đấy, lúc nào cũng vụng về, dễ bị thương, con làm sao mà yên tâm được?”
“Ha ha!” An Điềm bị con trai càm ràm như thế thì liền bật cười, cô đưa tay nựng gương mặt bé xinh của An An rồi tặc lưỡi nói, “Ôi, nhưng rồi cuối cùng con cũng sẽ đi chăm sóc người khác, bây giờ con có thể chăm mẹ, nhưng sau này thì sao? Con còn phải lấy vợ mà.”
“Con sẽ bảo vợ con cùng con chăm sóc mẹ luôn.” An An nhìn An Điềm bằng đôi mắt sáng lấp lánh rồi thản nhiên trả lời.
“Phì!” An Điềm phì cười, “Con đúng là suy nghĩ rất chu đáo!”
“Có một bà mẹ bất cẩn thì phải như thế thôi!” An An lắc lư cái đầu nhỏ, đắc ý nói.
An Điềm nhìn dáng vẻ lanh lợi của An An thì nỗi u uất trong lòng lập tức không còn nữa, sau khi băng xong vết thương trên tay, An Điềm liền đưa An An đến trường mẫu giáo.
An Điềm vừa đưa An An đi học xong thì chợt nhận liên tục mấy cuộc điện thoại, cuộc đầu tiên là của Tô Thanh Dương, thật ra sáng sớm anh đã gọi cho An Điềm rồi, chỉ là lúc đó An Điềm chưa gặp được Cố Thiên Tuấn đã tỉnh lại nên không nghe máy, vì vậy bây giờ anh gọi lại.
Tô Thanh Dương không hỏi han gì về việc An Điềm muốn gặp Cố Thiên Tuấn, chỉ hỏi tình trạng sức khỏe của An Điềm, sau khi nghe cô nói mình không sao thì mới yên tâm cúp máy.
Nhưng An Điềm cảm thấy Tô Thanh Dương chắc chắn đã cảm nhận được điều gì đó, cho nên mới không nói gì.
Cuộc điện thoại thứ hai là của Lâm Hiểu Hiểu, trước tiên là hỏi thăm sức khỏe của An Điềm, sau đó thì lắp bắp nói, Cố Thiên Tuấn thật ra là vì cứu cô, song do nhầm lẫn nên mới thành ra cứu An Điềm, bảo An Điềm đừng tự trách mình nữa.
An Điềm sau khi tỏ rõ ý là mình đã hiểu rồi thì cúp máy với Lâm Hiểu Hiểu.
Người thứ ba gọi điện thoại đến là Khưu Doanh Doanh. Do khoảng thời gian này An Điềm đi làm trợ lí cho Lâm Hiểu Hiểu, không làm việc ở phòng thiết kế nữa nên đã lâu rồi không liên lạc với Khưu Doanh Doanh, chỉ lâu lâu gặp nhau được một chút ở công ty thôi.
Nhưng Khưu Doanh Doanh vừa gọi đến cho An Điềm đã liền hỏi: “Chị An Điềm, chị không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
An Điềm lập tức cảm thấy lạ, nghĩ đến thân phận của Cố Thiên Tuấn thì việc xảy ra ở nơi quay phim đó đáng lẽ phải rất ít người được biết mới phải.
Doanh Doanh chỉ là một nhân viên thực tập ở công ty, sao có thể biết được chuyện cơ mật này?