Trần Hòa Thành nói xong thì áp sát Lý An Ni vào cửa nhà vệ sinh, đưa tay cởi đồ mình ra. Lý An Ni đương nhiên bắt đầu im lặng phản kháng.
Nhưng đương nhiên lần này vẫn không ăn thua gì.
Sau khi Lý An Ni phát ra một số âm thanh kỳ lạ, Trần Hòa Thành càng tỏ ra khoái chí.
Lý An Ni cắn chặt môi, không để cho mình phát ra tiếng, cố kiềm chế, mấy lần trước do không biết kiềm chế nên gây ra đại họa, lần này, cô ta phải tính kế lâu dài nhẫn nhịn thì mới có thể đi xa được!
Nhà vệ sinh yên ắng, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh kỳ lạ, lúc này, chợt có tiếng bước chân vội vàng xông vào nhà vệ sinh.
Lý An Ni hốt hoảng, đôi má ửng đỏ vì căng thẳng giờ lại càng đỏ hơn.
Còn Trần Hòa Thành thì cười dâm trong im lặng, anh ta ôm chặt Lý An Ni.
An Điềm không biết gì chạy vào nhà vệ sinh, lúc này cô mới cầm điện thoại lên nghe, cô vội cười nói với đầu dây bên kia: “A lô, Tư Kỳ à, mình vừa ở chỗ đoàn phim, ở đó đông người ồn ào, nên chạy vào nhà vệ sinh nghe điện thoại cậu đây.”
“Không có gì!” Giọng nói của Tư Kỳ ở đầu dây bên kia vô cùng vui vẻ, “Tiểu Điềm cậu biết không? Mẹ chồng mình làm phẫu thuật thành công rồi! Mấy hôm trước cứ đợi bà ra khỏi phòng hồi sức, nên bây giờ mới báo cậu được, bây giờ bà ấy đã chuyển đến phòng bệnh bình thường rồi!”
“Thật không?” An Điềm vui vẻ hỏi.
Tuy Ôn Mỹ Lan đối xử với Tư Kỳ không tốt, nhưng Tư Kỳ tận tâm tận lực cứu Ôn Mỹ Lan, phẫu thuật thành công cũng coi như tốt đẹp rồi, cô cố gắng hết sức chăm sóc Ôn Mỹ Lan, bây giờ Ôn Mỹ Lan phẫu thuật thành công rồi, nhất định sẽ cảm động bởi tấm lòng hiếu thảo của Tư Kỳ, chỉ hy vọng sau này hai người có thể hòa hợp được với nhau, như vậy Tư Kỳ cũng coi như công đức viên mãn rồi!
“Thật đó!” Lý Tư Kỳ vui vẻ, “Tuy bây giờ mẹ chồng vẫn nằm ở bệnh viện, trị liệu về sau cũng rất phiền phức, nhưng bây giờ phẫu thuật thành công rồi, mẹ chồng cũng có cơ hội bình phục một nửa!”
Lý Tư Kỳ nhớ lại chứng bệnh năm xưa của ông nội, cả nhà rất bất lực và buồn, lại nhớ đến việc có thể cứu được mẹ chồng, cô cảm thấy hạnh phúc vô bờ bến!
“Cũng không uổng công cậu chăm sóc bác gái, bây giờ sức khỏe bà ấy cũng khỏe rồi, nhất định sẽ hiểu được tấm lòng của cậu!” An Điềm vui vẻ nói.
Nhưng An Điềm vừa dứt lời thì góc trong nhà vệ sinh đột nhiên có một giọng kỳ lạ của phụ nữ, cô cau mày, quay đầu nhìn khắp nơi: Ở đây không có ai cả!
Trần Hòa Thành đang ôm chặt Lý An Ni trong nhà vệ sinh cười thỏa mãn, Lý An Ni nghe tiếng bước chân của An Điềm càng lúc càng gần thì mắt cô ta mở to ra, bờ môi bị cắn chặt đến nổi chảy máu, nhưng không hề dám phát ra âm thanh gì cả, Trần Hòa Thành thấy Lý An Ni như vậy thì càng thêm phấn khích.
“Tiểu Điềm? Tiểu Điềm? Sao cậu không nói chuyện?”
Giọng nói của Lý Tư Kỳ kéo An Điềm đang kiếm tìm ở trong nhà vệ sinh, cô cau mày, vội cười với Lý Tư Kỳ trong điện thoại: “À, không có gì, mai mình đến thăm cậu và bác gái được không?”
“Đương nhiên được rồi!” Giọng nói của Lý Tư Kỳ vẫn rất vui, “Thời gian này mình cứ mải chăm cho mẹ mình, còn cãi nhau với Ôn Minh, mình rất muốn tâm sự với cậu, để mình biết là mình vẫn còn sống vì bản thân nữa!”
“Ừ, quyết định vậy nhé!” An Điềm gật đầu, “Mình cũng nhớ cậu lắm!”
An Điềm và Lý Tư Kỳ nói vài câu thì cúp máy, cô lại quay đầu nhìn nhà vệ sinh kỳ lạ một chút, cuối cùng thì rời khỏi.
Lý An Ni trong nhà vệ sinh nuốt máu chảy ở bờ môi vào trong, cô ta không muốn nhìn thấy bản mặt đê tiện của Trần Hòa Thành nên ngẩng đầu lên nhìn vào không trung trên cao trong phòng.
Cuối cùng nước mắt vẫn rơi xuống, Lý An Ni siết chặt nắm đấm, trong đầu chỉ còn một tiếng nói: Mình nhất định phải giết chết Trần Hòa Thành, bằng bất kỳ giá nào!
Một lúc sau, Trần Hòa Thành đi rời từ gian phòng nhà vệ sinh, còn Lý An Ni thì ngồi trong nhà vệ sinh, ánh mắt vô định, nước mắt thì không ngừng rơi.
An Điềm nghe xong điện thoại của Lý Tư Kỳ thì bắt đầu ra trường quay phụ giúp Lâm Hiểu Hiểu, giúp cô ấy chuẩn bị đồ đạc quần áo các thứ.
An Điềm ở phía xa đã nhìn thấy Trần Hòa Thành đang siết lại thắt lưng, miệng thì ngậm điếu thuốc đi về phía mình.
“An Điềm, lâu quá không gặp!” Trần Hòa Thành chủ động chào hỏi An Điềm.
An Điềm trừng mắt “ừ” một cái, cô không hề muốn nói chuyện với Trần Hòa Thành.
Nhưng Trần Hòa Thành giống như không nhìn thấy vậy, cười hả hê nói với An Điềm: “An Điềm, cô biết không? Bây giờ tôi là tài xế của Lý An Ni rồi! Cô là trợ lý của Lâm Hiểu Hiểu, sau này hai chúng ta ngang cơ nhau nhé.”
An Điềm đột nhiên cảm thấy nực cười: Trần Hòa Thành tự ti đến mức này sao? Một tài xế, một trợ lý thì có gì mà so sánh chứ!
An Điềm cười khẩy: “Ha ha, vậy thì chúc mừng anh.”
An Điềm cười xong tỏ ra thông cảm cho Lý An Ni: Thật không biết con mắt nhìn người của Lý An Ni thế nào mà lại để Trần Hòa Thành làm tài xế của cô ta chứ.
“Ha ha, những cái này đều là chuyện nhỏ thôi!” Trần Hòa Thành đắc ý cười, cảm thấy cuộc sống ba mươi mấy năm trong bóng tối của mình cuối cùng cũng tìm được cảm giác tồn tại!
An Điềm không muốn dây dưa quá nhiều với Trần Hòa Thành nên hỏi: “Anh còn có chuyện gì không? Không có thì tôi đi trước đây.”
An Điềm không biết tại sao bây giờ Trần Hòa Thành lại ngông nghênh bắt chuyện như vậy, anh ta quên là đã nợ mình một trăm ngàn sao?
“Cũng coi như là có chuyện, cũng không có chuyện gì đâu!” Trần Hòa Thành xoa xoa tay nhìn An Điềm nói, “Chỉ có một việc nhỏ, cô có muốn nghe không?”
“Không.” An Điềm lắc đầu dứt khoát, sau đó quay người bỏ đi.
“An Điềm, cô đừng đi mà!” Trần Hòa Thành vội kéo tay của An Điềm lại.
An Điềm đẩy mạnh tay của Trần Hòa Thành ra, lạ lùng nhìn Trần Hòa Thành: Trần Hòa Thành uống nhầm thuốc hay sao mà dám cả gan đụng vào mình chứ!
“Anh bị bệnh à?!” An Điềm không hề e dè hỏi thẳng.
“Đừng giận mà.” Từ sau khi có được Lý An Ni, lá gan của Trần Hòa Thành càng lúc càng lớn, cũng bắt đầu ảo tưởng sức mạnh, anh ta cười với An Điềm rồi hỏi, “An Điềm, cô có bạn trai chưa?”
Thực ra, trước đây Trần Hòa Thành đã biết, khi An Điềm làm việc ở thành phố S đã được xem là người phụ nữ xinh đẹp giỏi giang nhất công ty rồi, không những xinh đẹp mà hiệu quả làm việc cũng tuyệt vời, tuy có một đứa con, nhưng vẫn có rất nhiều người theo đuổi cô.