Cố Thiên Tuấn nhìn vào An Điềm đang cười ngặt nghẽo, khóe môi bỗng cong lên, và quả cầu tuyết trong tay lại được ném ra, một lần nữa trúng thẳng vào trán An Điềm.
An Điềm trợn mắt lên, lại với tay bốc một nắm tuyết khác…
Cứ thế, An Điềm đã vô tình tham gia vào hàng ngũ chơi ném tuyết.
Không biết sau bao lâu, ba người đều đã thấm mệt, họ quay vào nhà trong tình trạng cả người ướt sũng.
Đầu tiên, Cố Thiên Tuấn rót một cốc nước nóng cho An Điềm. Khi An Điềm còn chưa hiểu hành động của anh, anh lại đi lấy một chiếc khăn nóng để An An lau mặt và lau tay.
An An ngước khuôn mặt đỏ bừng lên nhìn Cố Thiên Tuấn, người đang lo cho mình rồi nói một cách vui vẻ: “Chú Cố ơi, cám ơn chú đã chơi ném tuyết với con.”
“Không có gì!” Cố Thiên Tuấn cầm khăn lau sạch tuyết trên người An An, thầm nói trong lòng: Cũng cám ơn con đã chịu cho bố chơi chung với con.
“Chú Cố ơi, chú tốt quá!” Mắt của An An cười đến híp lại. “Nếu chú là bố của con, vậy thì, sau này ngày nào chúng ta cũng…”
“An An!” An Điềm đang cầm cố nước nóng bỗng lớn tiếng cắt ngang lời của An An. Cô đặt mạnh cốc nước nóng trên tay lên bàn, vừa đi về phía An An vừa nói bằng giọng nghiêm khắc. “Không được nói lung tung!”
Do cô quá sơ ý, ban đầu chỉ định để cho An An vui vẻ một lúc, nhưng không ngờ An An lại nói ra câu này! Mặc dù cô không thích Chu Mộng Chỉ, nhưng bây giờ Chu Mộng Chỉ và Cố Thiên Tuấn là vợ chồng hợp pháp, An An nói như thế thì hoàn toàn không được phép.
Cho dù bây giờ Cố Thiên Tuấn có làm gì cho mình, cũng đều không thể xóa bỏ những tổn thương mà anh ta đã gây ra cho mình năm xưa! Cô và Cố Thiên Tuấn hoàn toàn không thể!
An An bị tiếng hét của An Điềm làm cho buồn đến mức phải cúi đầu xuống, nói với vẻ bất bình: “Con chỉ muốn chú Cố làm bố…”
“An An!” An Điềm kéo phắt An An đến trước mặt mình. Cô nghiêm túc nhìn vào An An, nói dằn từng từ một. “Nếu con còn nói như thế nữa, mẹ sẽ bỏ mặc con đấy!”
An An nghe An Điềm nói thế liền lập tức hoảng hốt. Cậu ôm chặt cánh tay của An Điềm, vội vàng nhận lỗi: “Mẹ ơi, An An sai rồi. Mẹ đừng bỏ mặc An An. Mẹ ơi, An An sẽ không nói gì nữa đâu…”
Cố Thiên Tuấn đang đứng bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của An An, không thể nhịn được phải khuyên nhủ: “An Điềm à, An An vẫn còn bé, trẻ con không biết ăn nói, cô không cần phải…”
“Anh Cố, đây là chuyện nhà tôi, tôi nghĩ anh không có quyền can thiệp vào!” An Điềm nói rồi lạnh lùng nhìn vào Cố Thiên Tuấn. “Còn nữa, tôi nghĩ anh Cố nên về nhà rồi. Đừng quên, vợ anh vẫn đang đợi anh đấy.”
“An Điềm, tôi…”
“Được rồi. Anh Cố, tôi không tiễn.” An Điềm nói rồi bước đến trước cửa, với tay mở cửa căn hộ ra.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, không khí lạnh bên ngoài lập tức tràn vào nhà, làm cho sự ấm áp bên trong đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn.
An An đứng ngay miệng gió đưa tay lên xoa mũi, không nén được tiếng hắt hơi.
Ánh mắt của An Điềm lóe lên, cuối cùng đã di chuyển, nhưng vẫn cứ nhìn vào Cố Thiên Tuấn: “Anh Cố…”
Cố Thiên Tuấn nhìn vào An Điềm bướng bỉnh, khẽ thở dài. Anh lấy một tấm chăn cho An An khoác lên người, ngồi xổm xuống nhìn cậu bé rồi nói: “Chú Cố phải đi rồi. Con phải tự chăm sóc mình, đừng để bị bệnh.”
Do những lời mà An Điềm vừa nói làm An An vẫn còn chút sợ hãi. Cậu bé lùi lại một bước rồi mới gật đầu với Cố Thiên Tuấn: “Dạ con biết rồi, thưa chú Cố.”
Cố Thiên Tuấn một lần nữa liếc nhìn An An, rồi đưa bàn tay to lớn của mình ra xoa đầu cậu bé: “An An, tạm biệt con!”
An An vốn không muốn xa Cố Thiên Tuấn, nhưng thấy An Điềm vẫn đang nghiêm mặt, cậu liền cúi đầu xuống nói với vẻ sợ sệt. “Tạm biệt chú Cố.”
Cố Thiên Tuấn đứng dậy đi đến trước cửa rồi nhìn vào An Điềm: “An Điềm, tôi đi đây. Cô nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, chăm sóc tốt cho An An.”
“Không phiền anh Cố lo lắng đâu!” An Điềm không thèm nhìn vào Cố Thiên Tuấn.
Chỉ nghe thấy “rầm” một tiếng, ngay khi Cố Thiên Tuấn vừa bước ra khỏi cửa nhưng chân vẫn chưa đặt xuống đất, An Điềm đã đóng sầm cửa lại. Cô dựa lưng vào cửa như không còn chút sức lực nào, nhắm chặt hai mắt lại: Cô không biết tại sao khi đuổi Cố Thiên Tuấn đi, cô lại cảm thấy có lỗi.
An An nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của An Điềm, cậu liền chạy đến ôm chân mẹ: “Mẹ ơi, con sai rồi, sau này con sẽ không nói những lời đó nữa. Mẹ ơi, mẹ đừng giận nữa!”
“An An…” An Điềm ngồi xổm xuống, đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của An An, nói với vẻ thương xót. “Bây giờ mẹ xin lỗi con, vừa rồi mẹ không nên nói những lời đó. Mẹ sẽ không bao giờ rời xa An An của mẹ.”
“Dạ không có gì đâu mẹ.” An An lắc đầu rồi sà mình vào vòng tay của An Điềm. “An An biết mẹ sẽ không rời xa An An, nhưng An An thấy hơi buồn, vì An An đã làm mẹ nổi giận.”
Nghe thấy câu nói ấm lòng của An An, mắt của An Điềm bỗng đỏ lên. Cô đưa tay ra vuốt ve cái đầu nhỏ của An An rồi nói: “An An ngoan lắm.”
Ở bên này, Cố Thiên Tuấn đi xuống dưới nhà nhưng vẫn chưa rời đi mà đứng dưới chân tòa nhà một lúc lâu. Tuyết rơi trên vai anh thành một lớp dày, lúc này Cố Thiên Tuấn mới lặng lẽ rời đi.
Vài ngày sau, tại sân bay…
An Điềm nhìn vào người bạn thân đã lấy lại phong thái như xưa, bỗng mỉm cười như được an ủi: “Có đi chơi ở đâu cũng đừng quên liên lạc với mình nhé! Cậu có thể đi du lịch khắp thế giới, còn mình thì phải tiếp tục làm việc.”
“Ha ha, mình sẽ chụp lại nhiều cảnh đẹp và gửi cho cậu xem nhé.” Lý Tư Kỳ véo mặt An Điềm, vẫn điềm đạm như thời còn đi học.
“Ừm. Cậu qua nước ngoài phải chú ý an toàn đấy.” An Điềm dặn dò với vẻ không yên tâm.
“Mình biết rồi mà!” Lý Tư Kỳ mỉm cười, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, liền hỏi. “Tiểu Điềm à, mấy hôm nay mình bận làm thủ tục ly hôn nên quên hỏi cậu, chuyện giữa cậu và Cố Thiên Tuấn là thế nào?”
“Không có gì đâu.” An Điềm cười cười. “Chỉ là khi mình đang làm, có chút sự cố xảy ra. Lúc đó anh ta cũng có mặt ở đó, và đã cứu mình.”
“Vậy là, hai người...” Lý Tư Kỳ muốn nói nhưng lại thôi.
“Không có gì, không có gì!” An Điềm vội khoát tay. “Mình và Cố Thiên Tuấn không có liên quan gì cả. Chỉ vì anh ta đã cứu mình, nên mình không còn hận anh ta nữa. Ngoài ra, mình và anh ta không còn mối liên hệ nào khác.”
Lý Tư Kỳ nhìn vào biểu hiện của An Điềm, suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: “Tiểu Điềm à, thật ra cậu nên làm rõ một số việc. Vị trí phu nhân tổng tài của tập đoàn Cố Thị vốn đã bị người phụ nữ đó cướp đi, nếu bây giờ cậu muốn giành lại, cũng không có gì đáng trách cả.”
“Tư Kỳ, cậu nghĩ đi đâu vậy?” An Điềm hơi bối rối. “Mình và Cố Thiên Tuấn thực sự không có gì!”
“Được rồi, được rồi! Mình chỉ tiện miệng nói thôi.” Lý Tư Kỳ mỉm cười. “Tuy nhiên, mình vẫn muốn nói với cậu một câu. Tiểu Điềm à, thật ra, Cố Thiên Tuấn không giống như Ôn Minh.”
“Không giống? Sao lại không giống? Họ đều là những người đàn ông cặn bã đã ngoại tình về đòi ly hôn mà!” An Điềm giận dữ.
“Không phải.” Lý Tư Kỳ lắc đầu. “Ôn Minh là vì chưa bao giờ được phụ nữ theo đuổi, vì cảm thấy thiếu thiếu, cộng thêm bản tính tự ti và ảo tưởng, đến mức có một người phụ nữ bám vào thì Ôn Minh liền vui mừng khôn xiết. Còn Cố Thiên Tuấn thì khác, bất kể đi đến đâu thì anh ta cũng là nhân vật trung tâm. Vì vậy, nếu anh ta thích một người, thì tức là anh ta thích thực sự, sẽ không bao giờ bị người khác cám dỗ.”
“Còn không phải sao?” An Điềm cười khẩy. “Từ hồi học đại học, Cố Thiên Tuấn đã thích Chu Mộng Chỉ rồi, đến bây giờ vẫn thích!”
“Tiểu Điềm à, mình không có ý đó. Mình…”
“Được rồi. Nếu cậu còn không đi qua cổng kiểm tra an ninh, sẽ trễ giờ lên máy bay đấy!” An Điềm chuyển chủ đề.
Lý Tư Kỳ nhìn đồng hồ, đành phải gật đầu: “Được rồi, vậy mình đi đây. Tiểu Điềm à, cậu phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy!”
“Biết rồi mà! Có rảnh thì thường xuyên gọi điện cho mình.”
An Điềm vẫy tay nhìn theo bóng lưng đang khoan thai rời đi của Lý Tư Kỳ, trong lòng cảm thấy rất an ủi.
Cho đến khi bóng của Lý Tư Kỳ biến mất ở lối vào, An Điềm mới quay người đi. Cô cúi đầu xuống bước chầm chậm về phía trước.
Lúc này, điện thoại trong túi của An Điềm chợt reo lên. An Điềm vừa thấy Lâm Hiểu Hiểu gọi đến liền nhanh chóng trả lời.
Vừa mới nối máy, ở đầu bên kia liền vang lên tiếng hét của Lâm Hiểu Hiểu: “An Điềm, xảy ra chuyện lớn rồi!”