Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 251



Lâm Kính Trạch xoa xoa cằm rồi tiếp tục mở nghe mấy đoạn ghi âm khác: Trần Hòa Thành, bây giờ tôi đã thỏa mãn mong muốn của anh rồi, vì vậy, chuyện chùm đèn đó, anh đừng bao giờ nhắc lại nữa!

Trần Hòa Thành, anh đừng ép tôi. Anh ép tôi quá mức, tôi thề sẽ cho anh gánh đủ!

Trần Hòa Thành, tôi cầu xin anh, anh có thể xóa đoạn ghi âm đó không? Bây giờ tôi đã chịu ở bên anh rồi còn gì!

Cho đến khi nghe hết tất cả các đoạn ghi âm, Lâm Kính Trạch sau một giây hoảng hốt bỗng cảm thấy mình thật nực cười: Ban đầu anh cứ tưởng rằng Lý An Ni chỉ là một người phụ nữ thích tiền tài, nhưng không ngờ cô ta lại là một người xấu xa và cực kỳ ngu ngốc đến thế!

Song, anh chưa từng yêu Lý An Ni, chỉ vì Lý An Ni trông giống người đó nên anh mới có phần xem trọng cô ta.

Bây giờ, Lý An Ni gặp phải chuyện như vậy, Lâm Kính Trạch không hề cảm thấy đau buồn chút nào, chỉ cảm thấy đầy thất vọng. Dù gì cũng là người phụ nữ mà anh cưng chiều trong nhiều năm qua, vậy mà cô ta không có não, tự cho mình thông minh rồi gây ra trò cười này!

Lâm Kính Trạch nhẹ nhàng đóng máy tính lại mà không có chút biểu cảm trên mặt, rồi bước ra khỏi phòng.

Còn cục trưởng Hứa và người đội trưởng kia đang đứng đợi ở cửa, vừa nhìn thấy sắc mặt của Lâm Kính Trạch thì họ liền biết rằng anh đã biết tất cả mọi chuyện.

Ngay lúc này, hai luật sư được đàn em của Lâm Kính Trạch gọi đến cũng vội vã chạy đến. Họ đi đến trước mặt Lâm Kính Trạch nói: “Thưa anh Lâm, chúng tôi…”

Lâm Kính Trạch giơ tay lên, ra hiệu cho họ không lên tiếng.

Hai luật sư liền im thin thít.

Lúc này, Lâm Kính Trạch đang cúi đầu suy ngẫm bỗng ngước nhìn cục trưởng Hứa: “Cục trưởng Hứa, tôi muốn gặp Lý An Ni.”

Cục trưởng Hứa xoa xoa cái đầu gần như đã trọc lóc của mình suy nghĩ, rồi nói: “Bây giờ đang trong thời gian vào thăm phạm nhân, nhưng có điều bị giới hạn thời gian. Anh Lâm à, anh cố gắng tranh thủ.”

“Tôi biết rồi.” Lâm Kính Trạch gật đầu, sắc mặt vẫn như bình thường.

Chẳng mấy chốc, được cục trưởng Hứa đích thân dẫn đường, Lâm Kính Trạch đã gặp được Lý An Ni.

Lý An Ni vừa nhìn thấy Lâm Kính Trạch liền vội vã sà vào lòng anh, nhưng Lâm Kính Trạch đã kịp thời lùi về sau một bước, nhìn vào Lý An Ni với ánh mắt lạnh lùng.

Còn Lý An Ni cũng bị ánh mắt của Lâm Kính Trạch làm cho sợ hãi, cô ta há miệng ra hỏi bằng giọng không hiểu: “Kính Trạch à, anh sao thế?”

“An Ni, tối qua tôi đã hỏi có phải cô có chuyện gì giấu tôi không, nhưng tại sao cô không nói thật cho tôi biết?” Lâm Kính Trạch nhìn chằm chằm vào Lý An Ni và chất vấn.

“Em…” Lý An Ni hoảng hốt lắc đầu, rồi mỉm cười gượng gạo. “Kính Trạch, anh sao thế? Em đâu lừa dối gì anh, tại sao anh lại nói thế?”

Nghe thấy Lý An Ni đến giờ này vẫn không chịu ăn năn, Lâm Kính Trạch lắc đầu thất vọng: “An Ni, cô nghĩ cô hiểu tôi nên giả vờ là nạn nhân, quả quyết rằng tôi sẽ đồng cảm với cô, sẽ cứu cô. Nhưng cô không ngờ được rằng, thực ra tôi cũng hiểu cô rất rõ hay sao?”

Lý An Ni lắc đầu một cách đờ đẫn, không biết rốt cuộc Lâm Kính Trạch muốn nói gì.

“An Ni, cô đã đi theo tôi nhiều năm, cô thực sự nghĩ rằng tôi không biết tính khí của cô à?” Lâm Kính Trạch cười khẩy và nói tiếp. “An Ni, với sự hiểu biết của tôi về tính khí của cô, đối với người có địa vị và thân phận thấp hèn như Trần Hòa Thành, cô thậm chí sẽ không thèm nhìn lấy một cái. Làm gì có chuyện cô thấy tội nghiệp anh ta mà cho anh ta làm tài xế riêng của cô? Làm gì có chuyện cô hạ mình theo loại người như anh ta vào nhà ngồi chơi?”

Lý An Ni thờ người ra lắng nghe lời phân tích của Lâm Kính Trạch, rồi đột nhiên nhận ra: Những mưu kế mà mình vắt kiệt óc mới nghĩ ra được, trong mắt người khác chỉ là một trò đùa đầy sơ hở!

Lâm Kính Trạch nhìn chằm chằm vào mắt Lý An Ni, nói tiếp: “An Ni, tối qua tôi đã nhận ra cô đang nói dối tôi rồi, nhưng quả thực cô đã phải chịu thiệt thòi, cộng thêm việc cô đã đi theo tôi rất nhiều năm, vì vậy tôi đã cố hết sức để giúp cô.”

“Em…”

Lý An Ni vẫn cố giải thích điều gì đó, nhưng ngay lập tức đã bị Lâm Kính Trạch ngắt lời: “Chỉ là, tôi không ngờ, An Ni à, cô lại muốn làm hại Hiểu Hiểu, nhưng lại vô tình làm hại anh ba!”

Lâm Kính Trạch nói xong thì khẽ thở dài: “An Ni, tôi vẫn không thể hiểu được cô. Tôi tưởng rằng cô đi theo tôi lâu như thế rồi, ít nhiều cũng học được điều gì đó, nhưng thật đáng tiếc…”

Nghe thấy chuyện mình đã cố công che giấu, thậm chí đánh đổi bằng cả cuộc sống của mình, chỉ trong một thời gian ngắn đã bị phơi bày tất cả và không thể nào cứu vãn được, Lý An Ni bỗng cảm thấy trời đất như sụp đổ.

“Không, không phải vậy. Rõ ràng em đã xóa hết các đoạn ghi âm trong điện thoại rồi, Trần Hòa Thành cũng đã chết, sẽ không ai biết được chuyện này, sẽ không ai biết được cả!” Lý An Niềm lắc đầu mà mất hết tinh thần, không sao tin được những gì đang diễn ra trước mắt mình.

“An Ni, lòng người nham hiểm không phải là thứ mà cô có thể tưởng tượng ra được đâu. Tên Trần Hòa Thành đó, vốn là một kẻ lưu manh bất hảo. Đến giờ cô vẫn chưa biết phải không? Trong máy tính của anh ta không chỉ có đoạn ghi âm về việc cô muốn hãm hại Hiểu Hiểu, mà còn có mấy clip quay cảnh nóng giữa hai người nữa!” Lâm Kính Trạch nói, trong giọng nói không thể không kèm theo chút đồng cảm.

“Anh nói gì?” Lý An Ni há miệng ra, cảm thấy mình như bị giáng một gậy vào đầu, đầu óc đột nhiên trống rỗng.

Lâm Kính Trạch nhìn vào Lý An Ni, không nhịn được phải hỏi: “An Ni, cứ yên ổn mà làm một ngôi sao không tốt à? Tại sao lòng ganh tỵ lại mạnh đến vậy? Tại sao tâm trả thù lại mạnh đến vậy?”

“Em…, em…” Lý An Ni trợn to mắt, rõ ràng là không thể chấp nhận những gì Lâm Kính Trạch vừa nói: Tại sao Trần Hòa Thành lại làm điều này với cô ta? Tại sao lại đối xử với cô ta như vậy?

Lâm Kính Trạch nhìn vào Lý An Ni đang thất thần, cũng không muốn nói gì thêm, anh ném lại một câu “cô tự mà lo liệu” rồi quay người đi về phía cửa.

“Không! Kính Trạch, anh đừng đi, đừng đi!” Lý An Ni vừa hoàn hồn lại liền vội vã ngã xuống dưới chân Lâm Kính Trạch, vừa khóc vừa hét. “Em cũng không biết mọi việc lại trở thành như thế này! Em biết rằng anh không yêu em, anh chỉ xem em như một cái bóng, nhưng em yêu anh. Dù phải liều cả mạng sống, em cũng không tin vào những sự thật đó, em càng không muốn nghe Lâm Hiểu Hiểu nói ra những lời đó!”

Lý An Ni ôm chặt lấy chân của Lâm Kính Trạch, nước mắt giàn giụa: “Cô ta đã đem sự tốt đẹp mà em cố gắng gìn giữ xé nát một cách không thương tiếc, lại còn xúi giục anh bỏ em! Em không cam tâm, em không cam tâm. Em chỉ muốn cho cô ta một bài học, nhưng không ngờ cuối cùng lại xảy ra chuyện đó! Kết quả, những việc em làm đã bị Trần Hòa Thành phát hiện ra, hắn ta tống tiền em, buộc em phải làm những việc kinh tởm đó. Em thực sự không thể chịu nổi nữa, nên mới giết hắn ta!”

“Việc đã đến nước này, dù cô có nói gì thì cũng chẳng giúp gì được.” Lâm Kính Trạch nhắm mắt lại, trong ngực bỗng có chút khó chịu: Hóa ra, anh vẫn có một chút quan tâm đến Lý An Ni.

“Kính Trạch, em xin anh, đừng bỏ mặc em một mình. Em xin anh đấy.” Lý An Ni lắc đầu nguầy nguậy, như thể đã rơi vào tình trạng điên loạn.

“Tôi vẫn sẽ nhờ hai luật sư kia giúp đỡ cho cô.” Lâm Kính Trạch hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn Lý An Ni đang quỳ dưới đất, rồi nhẹ nhàng nói. “Chỉ là, tôi không bao giờ muốn gặp lại cô nữa.”

Lâm Kính Trạch nói rồi gỡ tay Lý An Ni ra, sau đó nhanh chóng nhấc chân đi ra khỏi cửa.

“Không! Không!” Lý An Ni trợn to mắt lên, không thể tin được rằng mình lại rơi vào cảnh ngộ này.

Tuy nhiên, khi cô ta định lao đến ôm lấy chân của Lâm Kính Trạch một lần nữa thì ngay lập tức bị cảnh sát chặn lại. Dù Lý An Ni khóc la giãy giụa thế nào, bóng lưng của Lâm Kính Trạch vẫn đã biến mất ở ngưỡng cửa.

Rồi cánh cửa đã được đóng lại.

Ngay lúc cánh cửa được đóng lại, cơ thể đang căng cứng của Lý An Ni bỗng mềm nhũn, trợn tròn mắt rồi ngất đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.