Vào ngày thứ hai sau khi cuộc họp kết thúc, An Điềm đã đến trường quay rất sớm. Vai diễn của An Điềm lần này đã từ sinh viên thay đổi thành người mới vào nghề. Đây cũng là một cảnh mà nhân vật của cô bắt đầu có thay đổi lớn về tính cách.
Nhân vật mà An Điềm đóng, ở thời sinh viên là một người bảo sao nghe vậy, đã kết bạn với nhân vật do Lâm Hiểu Hiểu phụ trách, cũng vì nhân vật này đã cứu cô.
Bây giờ hai người đều đã trưởng thành, nhân vật do Lâm Hiểu Hiểu đóng không còn ở cạnh cô nữa, nên khi mới vào nghề, cô lại một lần nữa bị bắt nạt.
An Điềm vừa nghiền ngẫm nhân vật của mình, vừa nhìn chằm chằm vào cổng trường quay, mong chờ sự xuất hiện của Lâm Hiểu Hiểu: Mặc dù hôm qua Lâm Hiểu Hiểu đã làm cho cô xấu hổ trước mọi người, nhưng cô và Lâm Hiểu Hiểu đã là bạn thân trong thời gian rất lâu, cô không muốn vì một chút chuyện nhỏ đó mà làm cho Lâm Hiểu Hiểu và mình trở thành những người xa lạ với nhau.
Vì vậy, dù có ra sao, An Điềm cũng phải nói rõ ràng với Lâm Hiểu Hiểu.
An Điềm sốt ruột nhìn ra bên ngoài cổng trường quay, mong chờ Lâm Hiểu Hiểu nhanh chóng xuất hiện.
Lúc này, bên ngoài trường quay vẫn rất lạnh, đã là cuối mùa đông giá rét nhưng mùa xuân ấm áp vẫn không chịu xuất hiện. Tiết xuân se lạnh, sự lạnh lẽo đó bất giác khiến cô rụt cổ lại. Thành phố H vẫn u ám mù mịt, lúc nào cũng khiến mọi người không phấn chấn tinh thần lên được.
An Điềm cũng dần dần sa sút tinh thần, nhưng Lâm Hiểu Hiểu vốn rất yêu nghề, chẳng mấy chốc đã xuất hiện trước cổng trường quay.
Nhưng An Điềm nhìn thấy có một cô gái khác cùng đến với Lâm Hiểu Hiểu. Cô suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ ra cô gái đó đã từng quay một vài đoạn quảng cáo nổi tiếng: Chắc là nữ diễn viên đóng vai đối thủ của mình ngày hôm nay đây.
An Điềm nhún vai với vẻ không việc gì. Dù sao, mục đích chính bây giờ là làm hòa với Hiểu Hiểu.
Nghĩ vậy, cô liền vui vẻ bước về phía Lâm Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, cô đến rồi.”
Hôm nay Lâm Hiểu Hiểu mặc một chiếc áo khoác lông lạc đà màu vàng ngỗng, rực rỡ đến lóa mắt. Bên trong phối với một chiếc áo len cao cổ màu trắng, chiếc quần jean sáng màu làm nổi bật đôi chân thon dài của cô. Đôi giày cao gót màu nâu nhạt giúp cho người vốn cao bằng An Điềm như cô, giờ đây đã cao hơn hẳn vài phân.
“Ừm.” Lâm Hiểu Hiểu phát ra một từ từ giọng mũi, nhìn xuống An Điềm một cái rồi không nói gì nữa.
An Điềm có chút ngượng ngùng. Cô nhìn về phía nữ diễn viên đang đứng cạnh Lâm Hiểu Hiểu, hỏi một cách lịch sự: “Xin lỗi, tôi có thể nói riêng vài câu với Hiểu Hiểu không?”
Nói về chuyện Hiểu Hiểu thích Tô tổng, tốt nhất là đừng nói ở trước mặt người khác. An Điềm nghĩ.
Cô nữ diễn viên đứng cạnh Lâm Hiểu Hiểu liếc nhìn sắc mặt của Lâm Hiểu Hiểu rồi nói với cô ấy: “Hiểu Hiểu à, tôi qua bên kia đợi cô, chút nữa sang tìm tôi nhé.”
“Được rồi.” Thái độ của Lâm Hiểu Hiểu đối với cô nữ diễn viên đó và thái độ vừa rồi với An Điềm rõ ràng khác hẳn 180 độ.
Lâm Hiểu Hiểu đưa mắt tiễn cô nữ diễn viên đó rời khỏi, khi cô quay mặt lại thì một lần nữa tỏ vẻ dửng dưng: “Có chuyện gì không?”
An Điềm thở dài hỏi thẳng: “Hiểu Hiểu à, cô vẫn đang giận chuyện hôm qua tôi đi ăn với anh Tô hả? Hiểu Hiểu, cô biết mà. Tôi và Tô tổng cùng ăn tối, không phải là hẹn hò, cũng không phải có hẹn trước mà chỉ là trùng hợp thôi, chỉ cùng ăn cơm hộp ở trường quay thôi. Vì vậy, cô có thể nào đừng hiểu lầm tôi không?”
“An Điềm, cô thực sự nghĩ rằng tôi giận vì cô và anh Tô đã đi ăn chung với nhau à?” Lâm Hiểu Hiểu cười khẩy. “Về chuyện của anh Tô, tôi đã nói rồi. Tôi sẽ cạnh tranh công bằng với cô, vì vậy tôi sẽ không nhỏ mọn như thế đâu!”
“Lẽ nào không phải vì việc này? Vậy lý do là gì?” An Điềm thấy hơi lạ. Lẽ nào ngoài chuyện này ra, còn có chuyện gì khác có thể làm cho Hiểu Hiểu hiểu lầm mình?
“Tôi…” Lâm Hiểu Hiểu rất muốn chất vấn An Điềm. Cô rất muốn làm rõ, hôm đó An Điềm đã lên xe của Cố Thiên Tuấn nhưng lại giấu cô, chuyện đó là thế nào.
Tuy nhiên, Lâm Hiểu Hiểu lại nhớ đến lời cảnh cáo của Lâm Kính Trạch với mình ngày hôm đó: Cô không được xen vào việc này, nếu không, cô sẽ không được làm việc tự do nữa!
Lâm Hiểu Hiểu thở ra một hơi thật mạnh, cuối cùng không nói gì. Cô chỉ ném lại một câu “cô đã làm gì thì tự rõ” rồi đạp đôi giày cao gót rời khỏi.
Còn An Điềm nhìn theo bóng lưng đang xa dần của Lâm Hiểu Hiểu, cảm thấy không còn sức để đuổi theo nữa.
Chắc là Hiểu Hiểu thật sự đã hiểu lầm mình chuyện gì đó, An Điềm nghĩ.
Tuy nhiên, Hiểu Hiểu cũng là bạn thân của mình, cô ấy không nên hiểu lầm mình khi chưa biết rõ sự việc. Mình cũng có lòng tự trọng, mình sẽ không đem sự nhiệt tình của mình để đổi lấy vẻ lạnh nhạt của người khác, hết lần này đến lần khác.
Nếu đã không cứu vãn được, vậy cũng đành buông tay thôi. An Điềm vừa tự khuyên mình vừa cầm kịch bản lên xem.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ quay, cảnh quay là An Điềm bị bắt nạt ở nơi làm việc, bị các đồng nghiệp kiêu ngạo tạt một gáo nước lạnh.
Sau khi đạo diễn hô lớn một tiếng “diễn”, cô nữ diễn viên cùng đến với Lâm Hiểu Hiểu, cũng là diễn viên đóng chung với An Điềm, ngay lập tức tạt nước lạnh vào mặt An Điềm.
An Điềm cúi đầu xuống, vừa định thể hiện sự bất bình và giận dữ, cô nữ diễn viên đó lại đột nhiên cười phá lên.
An Điềm nhìn chằm chằm vào cô nữ diễn viên kia, rất không hài lòng với kỹ thuật diễn của cô ta: Chỗ nào đáng cười mà cô lại cười? Vả lại, là một diễn viên, dù cảm thấy buồn cười thì cũng không thể cười liền như thế được!
An Điềm rủa thầm xong thì nhìn xuống quần áo của mình: May mà trong cốc có ít nước, không làm ướt quần áo nhiều, nếu không cô còn phải đi thay áo nữa.
Cô đưa tay ra lau đi những giọt nước trên mặt mình, nhưng không có một nhân viên nào đưa khăn cho cô lau. An Điềm hít một hơi thật sâu, tự đi tìm một chiếc khăn, cố gắng lau khô mặt và tóc.
“Xin lỗi nhé, tâm trạng của tôi không ổn. Đạo diễn à, xin đừng để bụng.” Cô nữ diễn viên đó liên tục xin lỗi đạo diễn, nhưng từ đầu đến cuối, cô ta không nói một câu xin lỗi với An Điềm.
An Điềm cũng không quan tâm, cô chỉ muốn quay xong cảnh này càng sớm càng tốt, dù gì thời gian quay quảng cáo cũng có hạn.
Đạo diễn cũng biết rằng thời gian gấp rút, vì vậy trước lời xin lỗi của cô nữ diễn viên kia, anh chỉ khoát tay một cái, rồi hét lên một cách thiếu kiên nhẫn: “Làm lại lần nữa!”
Máy quay được mở lại, An Điềm hít một hơi thật sâu, bắt đầu chuẩn bị cảm xúc.
Lúc này, cô nữ diễn viên kia đã nghiêm túc nói một câu thoại, theo đúng hướng dẫn trên kịch bản, tạt nước lạnh vào mặt An Điềm.
“Hì hì...” Cô nữ diễn viên kia lại bụm miệng mà cười toe toét. Cô ta vừa cười vừa giải thích với đạo diễn: “Xin lỗi, thực sự xin lỗi, tôi không cố ý đâu!”
An Điềm đứng bên cạnh khẽ nhúc nhích cổ mình: Ố ồ, đây chẳng phải là mánh khóe mà Amanda dùng để bắt nạt Lý An Ni lần trước sao?
Cô nữ diễn viên này và mình không thù không oán, thậm chí còn không quen nhau, tại sao cô ta lại làm vậy với mình?
An Điềm bất giác quay sang nhìn Lâm Hiểu Hiểu, mà Lâm Hiểu Hiểu cũng đang nhìn vào An Điềm. Ngay lúc ánh mắt của hai người chạm nhau, Lâm Hiểu Hiểu vội quay mặt đi, giả vờ như không có gì xảy ra.
An Điềm cười khẩy và tự nhủ: Từ khi nào mà mình lại trở thành mục tiêu của công chúng rồi?
“Cô sao vậy hả? Không muốn quay nữa à?” Đạo diễn hét lên với vẻ rất không vui.
“Xin lỗi, lần này tôi nhất định sẽ diễn thật tốt.” Cô nữ diễn viên kia vội vàng xin lỗi.
“Đạo diễn tranh thủ đi, tôi không muốn lãng phí thời gian của mọi người.” An Điềm điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nhìn vào đạo diễn bằng ánh mắt nghiêm túc.
“Ừm.” Đạo diễn gật đầu rồi nhìn sang cô nữ diễn viên kia như muốn cảnh cáo: “Cô diễn viên này, nhớ để tâm một chút!”
Tuy nhiên, An Điềm nhìn thấy cô nữ diễn viên kia hoàn toàn không nghe thấy lời nói của đạo diễn. Cô ta rất chân thành khi đối mặt với đạo diễn, nhưng khi nhìn vào mình, cô ta vẫn có tỏ vẻ không chút hối cải.
Thôi được rồi, nếu cô đã muốn chơi, tôi sẽ chiều cô! Khóe miệng An Điềm nở một nụ cười mỉm, nhìn vào cô nữ diễn viên kia một cách điềm tĩnh.
Lần quay thứ ba đã bắt đầu rất nhanh. Cô nữ diễn viên nói xong thoại với An Điềm thì ngay lập tức giơ tay lên.
Nói thì chậm, chứ lúc ấy sự việc xảy ra rất nhanh. An Điềm đã nhanh chóng giật được cốc nước từ tay của cô nữ diễn viên kia, rồi đổ nó từ trên đầu của cô ta xuống dưới!