Hai người đã bàn bạc rất lâu, cuối cùng quyết định sẽ đến bệnh viện kiểm tra, nếu kết quả không có gì thì tốt, còn nếu có thì Chu Mộng Chỉ sẽ mau chóng bỏ đi cái sinh linh còn chưa kịp chào đời ấy!
Chu Hán Khanh khi đó không phản đối suy nghĩ của Chu Mộng Chỉ, chỉ nói với cô ta rằng việc quan trọng trước mắt là phải đi bệnh viện kiểm tra đã.
Và cuộc kiểm tra này tuyệt đối không được diễn ra ở thành phố H, bởi ở thành phố H thì đâu đâu cũng là bệnh viện của nhà Trì Cảnh Dật hoặc của bạn anh mở, lỡ như sự việc này mà để Trì Cảnh Dật biết được thì hậu quả khôn lường.
Thế thì chỉ còn cách đến thành phố khác kiểm tra thôi, đồng thời cũng không được để Cố Thiên Tuấn đi cùng và phải đưa ra được một lí do chính đáng.
Chu Hán Khanh và Chu Mộng Chỉ khổ sở đắn đo mãi mà cũng không nghĩ ra cách gì.
Vậy mà vừa hay, Lâm Hiểu Hiểu lại mời Chu Mộng Chỉ đi tắm suối nước nóng, Chu Mộng Chỉ lúc này mới nảy ra kế, bảo Chu Hán Khanh cùng diễn vở kịch này với mình.
Thấy Chu Mộng Chỉ nổi giận, Chu Hán Khanh liền ăn năn: “Mộng Chỉ, anh xin lỗi, sau này anh sẽ chú ý.”
Nhưng điều làm anh ta vẫn thấy được an ủi chính là, Cố Thiên Tuấn vẫn rất thương yêu Chu Mộng Chỉ, hơn nữa bao nhiêu năm qua, việc mà anh ta và Chu Mộng Chỉ đã làm, Cố Thiên Tuấn vẫn không hề biết gì cả!
Nghĩ đến đây, Chu Hán Khanh cảm thấy bình tâm lại nhiều. Anh ta đưa mắt nhìn Chu Mộng Chỉ, cảm thấy chỉ cần Mộng Chỉ vui thì bản thân mình ra sao cũng được.
“Để anh giúp em thu dọn đồ đạc, sau đó đưa em về biệt thự.” Chu Hán Khanh nói xong liền đứng dậy giúp Chu Mộng Chỉ dọn đồ.
Anh ta cẩn thận đặt từng bộ quần áo mà Cố Thiên Tuấn đã mua cho Chu Mộng Chỉ vào va li.
Nhưng đột nhiên, Chu Hán Khanh đang cầm bộ đồ của Chu Mộng Chỉ trên tay chợt giật mình, anh ta cau mày quay sang nói với Chu Mộng Chỉ: “Mộng Chỉ, em có phát hiện ra, hôm nay Cố Thiên Tuấn nhận lời chúng ta rất nhanh nhẹn dứt khoát không? Bình thường anh ta làm gì cũng suy xét rất kĩ mà.”
“Đó là vì Thiên Tuấn nghe lời em!” Chu Mộng Chỉ khó chịu lừ mắt với Chu Hán Khanh, “Thiên Tuấn yêu em như vậy, chúng em lại là vợ chồng, anh ấy đương nhiên không nghĩ nhiều rồi!”
Chu Mộng Chỉ dứt lời lại trừng mắt với Chu Hán Khanh: “Anh còn không mau thu dọn đi? Đừng có mà đứng đó nghi ngờ lung tung nữa, thấy mà bực mình! Cứ làm cho em thấy như anh đang ghen tị với Thiên Tuấn vậy.”
“Được rồi, có thể là do anh đa nghi.” Chu Hán Khanh suy nghĩ một lúc, từ từ yên tâm trở lại.
Anh ta tiếp tục vừa thu dọn quần áo vừa dỗ dành: “Mộng Chỉ, em muốn nghỉ ngơi ở đây một chút hay là về biệt thự luôn?”
“Về biệt thự luôn đi, sẵn tiện sắp xếp việc đi thành phố S luôn.” Chu Mộng Chỉ ngao ngán trả lời, “Việc này phải giải quyết sớm thì em mới yên tâm được!”
“Ừ.” Chu Hán Khanh lập tức đồng ý.
Ngày hôm sau…
Chu Mộng Chỉ quấn khăn bịt khẩu trang thấp thỏm ngồi trên ghế chờ ngoài hành lang. Cô ta đã kiểm tra xong hết rồi, bây giờ chỉ còn chờ kết quả nữa thôi.
“Mộng Chỉ, em đừng lo, có anh đây.” Chu Hán Khanh nắm lấy bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Chu Mộng Chỉ mà động viên.
Chu Mộng Chỉ liếc nhìn Chu Hán Khanh nhưng không nói gì, sau đó lại ngóng về phía văn phòng bác sĩ nhìn không chớp mắt.
Một lúc lâu sau, có một y tá bước ra: “Cô Chu Mộng Kiều, mời vào trong.” Chu Mộng Chỉ đương nhiên không ngốc đến mức dùng tên thật của mình, thế nên đã bịa ra một cái tên.
“Hay là để anh vào cho, sau đó đưa kết quả cho em.” Chu Hán Khanh nhìn dáng vẻ căng thẳng của Chu Mộng Chỉ liền đau lòng nói.
“Không cần, em muốn là người đầu tiên xem kết quả.” Chu Mộng Chỉ cắn răng rồi đứng dậy, quay sang nhìn Chu Hán Khanh một cái, sau đó bước theo y tá vào văn phòng bác sĩ.
Ngồi trước mặt Chu Mộng Chỉ là một nữ bác sĩ tuổi khoảng ngoài bốn mươi, gương mặt đã bắt đầu có nếp nhăn, tuy có đeo kính nhưng vẫn không giấu đi được ánh mắt sắc sảo đằng sau: “Cô là Chu Mộng Kiều?”
“Vâng.” Chu Mộng Chỉ rụt rè gật đầu, “Bác sĩ cho hỏi, kết quả kiểm tra rốt cuộc thế nào?”
“Cô Chu Mộng Kiều, cô hoàn toàn không có thai.” Giọng của bác sĩ rất lạnh lùng, giống như nghe được cả mùi thuốc sát trùng, bác sĩ ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Có thể là cả đời này cô cũng không thể có con được.”
“Cái… cái gì?” Chu Mộng Chỉ không tin được mà căng cứng người trên ghế. Cô ta biết sức khỏe mình rất yếu, không dễ mang thai, nhưng anh hai Trì Cảnh Dật của Cố Thiên Tuấn không phải đã nói, chỉ cần cố gắng bồi bổ sức khỏe thì sẽ có cơ hội có thai sao?
“Là thế này.” Nữ bác sĩ bình thản nhìn vào mặt Chu Mộng Chỉ nói, “Do sức khỏe của cô vốn đã rất yếu rồi, lại còn phá thai hai lần, khiến cho thành tử cung bị mỏng đi, thai nhi không thể bám vào được.”
“Tôi không tin!” Chu Mộng Chỉ kích động đứng phắt dậy. “Chồng tôi và các bác sĩ khác đều từng nói là chỉ cần tôi bồi bổ sức khỏe thì sẽ có thể mang thai mà.”
Nữ bác sĩ kia trông vẫn rất bình thản, thậm chí trong lòng còn cảm thấy có chút khinh miệt người phụ nữ trước mặt mình này: Khi còn trẻ thì không biết trân trong sức khỏe của bản thân, bây giờ lại bảo là không tin? Trách ai được? Chỉ có thể tự trách mình thôi!
Ngay cả tính mạng cốt nhục của mình mà có thể dứt bỏ như vậy thì cô hoàn toàn chẳng có tư cách để làm mẹ!
Nữ bác sĩ cảm thấy mình có hơi kích động rồi, thế nên bèn đưa tay đẩy gọng kính, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh lại: Mình lúc nào cũng có cái tật này, đã hành y mười mấy năm rồi, nhưng mỗi khi gặp những người không biết tự trân trọng và không hiểu giá trị của sinh mạng thì vẫn cứ không thể nào bình tĩnh được.
“Theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi thì cô thật sự không thể nào mang thai được nữa.” Nữ bác sĩ hoàn toàn không vì nét mặt kinh hãi của Chu Mộng Chỉ mà nói năng nhẹ nhàng hơn, “Nếu cô muốn có con với chồng cô thì chỉ còn cách thụ tinh trong ống nghiệm thôi. Nhưng hiện giờ nước ta quản lí rất nghiêm ngặt chuyện này, thế nên sẽ không dễ đâu.”
Chu Mộng Chỉ lắc đầu, đập mạnh tay xuống bàn bác sĩ: “Nhưng trước khi tôi đến đây thì đã có dùng que thử thai, trong đó có một que hiển thị là tôi có thai mà!”
Nữ bác sĩ giở bệnh án của Chu Mộng Chỉ ra xem, sau đó nghĩ một lát rồi nói: “Nếu loại trừ khả năng que thử thai kém chất lượng ra thì căn cứ vào bệnh án này cho thấy, cô thường xuyên uống thuốc, có thể do uống nhiều quá dẫn đến việc rối loạn nội tiết tố trong cơ thể, tạo ra kết quả thử thai sai.”
Chu Mộng Chỉ ngồi thụp xuống ghế, không tìm được lí do gì để an ủi bản thân nữa. Cô ta nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của mình lại, không biết nên làm gì.
Cuối cùng, Chu Mộng Chỉ không biết mình đã rời khỏi văn phòng bác sĩ như thế nào, chỉ biết khi định thần lại rồi thì trông thấy Chu Hán Khanh đang lo lắng lay cô ta: “Mộng Chỉ, em sao thế? Bác sĩ rốt cuộc đã nói gì?”
“Em không có thai.” Chu Mộng Chỉ lắc đầu thẫn thờ nói.
“À, vậy à?” Chu Hán Khanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hụt hẫng, sau đó cười nói, “Mộng Chỉ, nếu đã không có thai thì em không cần phải âu sầu như vậy nữa.”
“Nhưng mà…” Chu Mộng Chỉ mấp máy môi, nước mắt lập tức trào ra lăn xuống má, cô ta lập tức mím môi lại, trên gương mặt xinh đẹp lúc này hiện rõ vẻ tuyệt vọng, cô ta cảm thấy việc mình vừa trải qua trong phòng bác sĩ vừa rồi thật sự như một cơn ác mộng.
“Nhưng mà làm sao?” Chu Hán Khanh liền nắm tay Chu Mộng Chỉ lo lắng hỏi.
“Nhưng mà… bác sĩ nói sau này em sẽ không thể nào có thai được nữa!” Chu Mộng Chỉ ôm mặt gục đầu vào vai Chu Hán Khanh khóc nức nở.
Và điều mà họ không hề hay biết chính là, cảnh tượng ấy đã bị một ống kính camera nấp ở gần đó chụp lại hết.