Lâm Hiểu Hiểu cũng nhận ra biểu hiện của mình vừa rồi có hơi lố, thế nên đành thẹn thùng giải thích: “Em… em chỉ là quan tâm sức khỏe của chị ba thôi, chị ấy sao rồi?”
“Khi tôi mới đên đây đã gọi điện cho cô ấy rồi, cô ấy bảo là không sao, chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ khỏe.” Cố Thiên Tuấn nói với Lâm Hiểu Hiểu nhưng lại đưa mắt nhìn An Điềm.
“Vâng.” Lâm Hiểu Hiểu ủ rũ gật đầu, hoàn toàn không còn vẻ đắc ý như vừa rồi nữa.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Cố Thiên Tuấn liếc mắt, cảm thấy Lâm Hiểu Hiểu hôm nay có hơi kì lạ.
“Cũng không có gì.” Lâm Hiểu Hiểu không cam tâm nói, “Chỉ là em nghe nói anh ba đến rồi nên muốn qua chào anh với chị ba thôi, không ngờ chị ba lại không đến…”
“Ừ.” Cố Thiên Tuấn khẽ gật đầu, ánh mắt lại chuyển sang nhìn An Điềm thêm lần nữa, mà cả ba lần nhìn này, An Điềm đều chỉ cúi đầu, không nhìn anh, cũng không nói gì.
“Anh ba, chào hỏi cũng chào hỏi rồi, giờ không còn việc gì nữa, em xin phép đi đây.” Lâm Hiểu Hiểu ngao ngán nói xong liền kéo tay An Điềm định rời đi.
“Nếu đã đến rồi thì ngồi chơi chút đã.” Cố Thiên Tuấn lần đầu tiên chủ động mời Lâm Hiểu Hiểu ở lại.
Nếu là trước đây thì Lâm Hiểu Hiểu sẽ cho rằng anh ba nhiệt tình với mình, nhưng bây giờ thì cô có thể khẳng định, Cố Thiên Tuấn nói như thế chắc chắn là vì An Điềm!
Lâm Hiểu Hiểu vừa nghĩ đến đó là lại liền nổi giận, anh ấy và An Điềm rõ ràng đã đến mức tình trong như đã rồi, thế mà ở trước mặt mình lại còn tỏ vẻ mặt ngoài còn e!
Lâm Hiểu Hiểu vẫn cứ kéo tay An Điềm lạnh lùng nói: “Không cần đâu, anh ba cứ nghỉ ngơi đi, em đi đây.”
Trong suốt cả quá trình đó, An Điềm không hề nói một câu nào, thậm chí còn chẳng thèm nhìn Cố Thiên Tuấn, chỉ bị động cùng Lâm Hiểu Hiểu rời đi.
Nhưng Lâm Hiểu Hiểu thì lại cảm thấy, An Điềm này chắc chắn đã nhân lúc mình không chú ý mà liếc mắt đưa tình với anh ba rồi!
Thế nên Lâm Hiểu Hiểu vừa bước ra khỏi phòng Cố Thiên Tuấn là lập tức mạnh tay buông tay An Điềm ra.
Cũng may bình thường An Điềm có tập thể dục, chứ nếu không thì đã bị Lâm Hiểu Hiểu hất ngã rồi, cô nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Lâm Hiểu Hiểu, cũng không hiểu sao Hiểu Hiểu lại nổi giận nữa!
Không lẽ là vì không được gặp người chị ba xinh đẹp dịu dàng thân thiết đáng kính của cô ấy sao? An Điềm không khỏi thầm lừ mắt trong lòng.
“Hiểu Hiểu, cô lại làm sao thế?”
“Không có gì, tâm trạng không vui thôi!” Lâm Hiểu Hiểu khó chịu nói.
An Điềm không chịu nổi cái tính khí thất thường này của Lâm Hiểu Hiểu nữa, cho dù hai người họ có từng là bạn thân thì cũng không thể chốc chốc lại giận dỗi thế này được! Cô đâu có phải mẹ cô ấy!
An Điềm hít một hơi thật sâu, nói với Lâm Hiểu Hiểu bằng vẻ mặt không cảm xúc: “Nếu tâm trạng cô không tốt thì ra ngoài tản bộ đi, sẵn tiện học luôn cách kiểm soát cảm xúc của mình, đừng có lấy tôi ra để mà trút giận!”
“Cô…” Lâm Hiểu Hiểu đưa tay ra chỉ vào mặt An Điềm.
Nhưng không ngờ An Điềm lại quay lưng bỏ đi, nói với Lâm Hiểu Hiểu mà không thèm nhìn: “Tôi còn có việc, đi trước đây!”
“Tôi…” Lâm Hiểu Hiểu không tin được mà nhìn An Điềm: An Điềm sao có thể đối xử như vậy với mình? Trước đây trước mặt mình, cô ấy luôn có thái độ e dè cơ mà!
Lâm Hiểu Hiểu thấy An Điềm đi càng lúc càng xa thì tâm trạng cũng càng lúc càng nổi giận, cuối cùng điên tiết giậm chân mấy cái rồi quay người bỏ đi.
Lâm Hiểu Hiểu cứ thế đi mãi, chẳng mấy chốc đã đến bên một hồ nước nóng yên tĩnh.
Qua làn hơi nước mờ ảo, Lâm Hiểu Hiểu có thể trông thấy anh trai Lâm Kính Trạch của cô đang khoác vai hai cô gái xinh đẹp, trò chuyện rất vui vẻ!
Thế là cô liền giận dữ quát to: “Lâm Kính Trạch!”
Lâm Kính Trạch đang cởi trần, trò chuyện vui vẻ với hai cô gái chân dài eo thon, quay đầu lại chợt trông thấy Lâm Hiểu Hiểu đang nổi giận đùng đùng đứng bên hồ.
Anh liền rút tay khỏi vai hai cô gái kia, cau mày hỏi: “Chuyện gì?”
“Anh còn hỏi em chuyện gì? Không phải em đã dặn anh, khi anh ba vừa đến là phải gọi điện báo cho em biết sao? Tại sao việc chị ba không đến, anh lại không báo cho em biết một tiếng?” Lâm Hiểu Hiểu khoanh tay trước ngực, dáng vẻ như đang chất vấn.
Lâm Kính Trạch không trả lời ngay câu hỏi của Lâm Hiểu Hiểu, chỉ nhàn nhã vỗ vai hai cô gái xinh đẹp kia rồi cười nói: “Các em về phòng đợi anh, lát nữa anh sẽ đến.”
Hai cô gái kia gật đầu, cười mờ ám với Lâm Kính Trạch, sau đó khoác áo choàng tắm lên rồi yểu điệu rời đi.
Lâm Kính Trạch cũng thong dong bước lên khỏi hồ, mặc áo choàng tắm vào người, vừa thắt dây áo vừa bước đến trước mặt Lâm Hiểu Hiểu.
“Nói đi, chuyện đó là sao?” Lâm Hiểu Hiểu vẫn cứ gặng hỏi.
Lâm Kính Trạch nghiêng đầu, đưa mắt nhìn gương mặt Lâm Hiểu Hiểu mấy lượt rồi mới nghiêm túc hỏi: “Hiểu Hiểu, em dạo này hình như rất quan tâm đến anh chị ba thì phải?”
“Lúc đó anh đã thấy lạ, tại sao em cứ nhất định muốn rủ anh chị ba đi cùng! Thì ra em vẫn chưa từ bỏ!” Sắc mặt Lâm Kính Trạch trở nên nghiêm túc, “Hiểu Hiểu, không phải anh đã cảnh cáo em rồi sao? Chuyện của anh chị ba và An Điềm, em đừng có nhúng tay vào! Tại sao em không nghe?”
“Em… em chỉ là thấy ở đây rất vui, cho nên mới muốn rủ anh chị ba đến thôi, chứ không phức tạp như anh nghĩ đâu!” Lâm Hiểu Hiểu đảo mắt mạnh miệng nói.
“Đủ rồi!” Lâm Kính Trạch phẩy tay, “Em định làm gì tưởng anh không biết sao?”
Lâm Hiểu Hiểu mím môi, không nói nữa.
Lâm Kính Trạch thấy dáng vẻ giật mình của Lâm Hiểu Hiểu thì lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó dí tay lên trán cô cảnh cáo: “Hiểu Hiểu, đây là lần cuối anh nhắc nhở em, trước khi chưa tìm hiểu rõ mọi việc thì em tuyệt đối không được suy đoán lung tung, càng không được tùy tiện can thiệp vào chuyện của người khác, nhất là chuyện của anh ba. Nếu sau này em mà không hối cải thì anh sẽ bảo bố nhốt em ở trong nhà!”
“Em đã bảo là không có mà, sao anh cứ nói thế?” Lâm Hiểu Hiểu trừng mắt, quyết không chịu nhận, “Thôi bỏ đi, không nói với anh nữa!”
Bên này, An Điềm sau khi cãi nhau với Lâm Hiểu Hiểu xong thì một mình hậm hực quay trở về phòng.
“Cạch” một tiếng, An Điềm đặt hộp sữa rửa mặt thật mạnh xuống bàn, rồi lại “xoạt” một cái, cô rút một bộ quần áo ra khỏi va li, treo vào tủ, trong phòng lúc này vang lên bao nhiêu tiếng động ồn ào do An Điềm trút giận lên đồ đạc…
An Điềm càng nghĩ càng giận, Lâm Hiểu Hiểu rốt cuộc bị sao vậy? Khi không lại giữ khoảng cách với cô đã đành, bây giờ lại còn xem cô là bao gối để trút giận! Quan trọng nhất là, đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu tại sao Lâm Hiểu Hiểu lại nổi giận! Không lẽ cô ấy nhớ người chị ba Chu Mộng Chỉ của mình đến thế sao?
“Thì ra dáng vẻ khi tức giận của cô cũng rất đẹp.” Trong lúc An Điềm đang hậm hực thì chợt nghe một giọng nói vang lên.
Cô ngẩng đầu lên, trông thấy Cố Thiên Tuán đang đứng tựa ở cửa nhìn mình.