“Hiểu Hiểu, sao cô lại nói An Điềm như vậy? Hai người không phải là bạn tốt sao?” Tô Thanh Dương cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi.
“Trước giờ em và An Điềm đều không phải là bạn tốt!” Lâm Hiểu Hiểu hét lên với Tô Thanh Dương, sau đó quay người đi, ôm mặt chạy ra xa.
“Hiểu Hiểu...” Tô Thanh Dương bước nhanh lên trước nhưng không đuổi kịp: Giữa Hiểu Hiểu và An Điềm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trước đây họ rất tốt với nhau mà, sao Hiểu Hiểu lại nói An Điềm như vậy?
Ánh mắt Tô Thanh Dương xuất hiện sự ngờ vực, anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhấc chân lên đi đến phòng của An Điềm.
Khi Tô Thanh Dương gõ cửa phòng của An Điềm, thấy mắt và mũi của An Điềm đều đỏ chót, bộ dạng giống như vừa khóc xong vậy.
An Điềm bới tóc đứng trước cửa, nói bằng âm mũi nặng nề: “Tô tổng, tìm tôi có việc gì vậy?”
“Cô và Hiểu Hiểu, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?” Tô Thanh Dương lo lắng hỏi.
Trải qua thời gian tìm hiểu nhau, Tô Thanh Dương phát hiện Lâm Hiểu Hiểu tuy có chút bướng bỉnh, nhưng cũng là một cô gái thuần khiết, anh tận mắt thấy được tình cảm của An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu, bây giờ hai người họ cãi nhau, chắc là hai bên cũng rất buồn.
“Tô tổng, nói thật là, tôi thật sự không biết xảy ra chuyện gì nữa.” An Điềm lắc đầu, thất vọng nói, “Không biết từ lúc nào mà Hiểu Hiểu như biến thành một người khác vậy.”
“Tôi cảm thấy hai người nên nói chuyện với nhau đi.” Tô Thanh Dương nghiêm túc đề nghị, “Nói rõ ràng mọi chuyện mới là cách giải quyết tốt nhất.”
“Thôi đi.” An Điềm thở dài, cô nhìn tờ khăn giấy ướt sũng trên tay rồi nói, “Có những tình cảm, thay đổi rồi là sẽ thay đổi, không thể nào tốt như lúc đầu được nữa.”
“An Điềm...”
“Hắt xì!”
An Điềm che mũi hắt xì hơi, cô hít hà, chắc là lúc này bị cảm lạnh trên đường đi rồi.
Lời nói của Tô Thanh Dương bị lơ đi, anh quan tâm nhìn An Điềm: “Nếu cảm rồi thì nghỉ ngơi đi. Tôi đi mua thuốc cảm cho cô.”
“Không cần đâu.” An Điềm vội lắc đầu, “Lúc tôi đến có mang một số thuốc theo, trong đó chắc là có thuốc cảm.”
“Vậy được rồi.” Tô Thanh Dương gật đầu, anh thở dài nói, “Chuyện với Hiểu Hiểu để nói sau vậy, bây giờ sức khỏe cô quan trọng hơn, tôi không làm phiền cô nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
“Dạ.” An Điềm dõi theo Tô Thanh Dương rời khỏi.
Tô Thanh Dương vừa quẹo cua, An Điềm đã thấy Cố Thiên Tuấn đi đến từ hướng khác, cô vội chui vào phòng, khóa cửa lại.
Cố Thiên Tuấn đương nhiên nhìn thấy hành động này của An Điềm, vội gõ cửa phòng của An Điềm: “An Điềm, anh biết là em nhìn thấy anh rồi, anh chỉ muốn gặp em thôi, em không cần phản ứng thái quá như vậy!”
“Không cần!” An Điềm dựa lưng vào cửa, nghĩ thế nào cũng không hiểu: Trước đây Cố Thiên Tuấn không phải rất lạnh lùng sao? Sao bây giờ lại dính như sam thế này?
“Cho anh gặp em đi, gặp xong anh sẽ đi ngay, anh hứa đấy.”
Nghe Cố Thiên Tuấn nói như vậy, An Điềm thở dài, sau đó mở cửa: “Tôi rất khỏe, cảm ơn anh!”
An Điềm nói xong thì đóng cửa cái rầm.
“A...” Lúc An Điềm đóng cửa lại, Cố Thiên Tuấn phát ra tiếng kêu đau nhói.
An Điềm cũng phát hiện là mình chưa đóng cửa, cúi đầu thì nhìn thấy ngón tay của Cố Thiên Tuấn bị kẹp ở cửa
An Điềm vội mở cửa, hét to với Cố Thiên Tuấn: “Anh làm gì vậy? Muốn tự mình hại mình sao! Anh không cần cái tay nữa hả!”
Cố Thiên Tuấn không thèm nhìn tay mình, chỉ nhìn An Điềm nói: “Nếu anh không để tay ở đây thì chắc chắn là em sẽ đóng cửa lại và không thèm gặp anh.”
“Cố Thiên Tuấn, rốt cuộc anh muốn gì, tôi thực sự sắp điên rồi!” An Điềm vò đầu bứt tóc.
“Anh không có ý gì cả.” Cố Thiên Tuấn lắc đầu, “Anh chỉ muốn biết em có còn giận chuyện lúc nãy không thôi?”
“Không giận nữa được chưa? Anh có thể đi chưa?” An Điềm trừng mắt nhìn Cố Thiên Tuấn.
“Nhưng anh cảm thấy em vẫn còn giận. Anh có thể làm gì cho em không?” Giọng của Cố Thiên Tuấn rất chân thành.
“Được chứ, “ An Điềm hai tay chống nạnh, nói, “Bây giờ quay người đi rồi rẽ phải, về căn phòng tổng thống của anh đi, tìm cái giường của anh nằm xuống rồi đừng quay lại đây nữa thì tôi sẽ không giận.”
“Anh...” Cố Thiên Tuấn đăm chiêu, “Có phải là bất luận anh làm gì thì em cũng sẽ không tha thứ cho anh không?”
An Điềm đau đầu thở dài, tiếp tục nhìn về phía Cố Thiên Tuấn, trịnh trọng nói: “Cố Thiên Tuấn, tôi có tha thứ cho anh không thì đâu có gì quan trọng? Trước kia không phải anh cũng nói rồi sao? Anh có một tập đoàn to bự, có vợ đẹp, có gia đình hạnh phúc. Anh hà tất phải đến cầu xin sự tha thứ của một nhân vật nhỏ bé như tôi? Tôi có tha thứ cho anh không thì anh cũng sống rất tốt mà?!”
“Anh sống không tốt.” Cố Thiên Tuấn tiến về trước một bước muốn nói An Điềm rằng là anh đã sai rồi, sai rất nhiều.
Nhưng An Điềm cảnh giác lùi lại sau một bước, trong lòng lo lắng nhìn anh, hỏi: “Sao, anh muốn trêu tôi giống lúc nãy nữa à?”
Cố Thiên Tuấn thở dài, là nghiệp mà anh gây ra, bây giờ đáng phải chịu sự lạnh nhạt của An Điềm.
“Chuyện lúc nãy là anh sai, bây giờ anh xin lỗi em.” Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm, giọng điệu thất vọng, “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé, anh sẽ không làm phiền em nữa.”
“Hy vọng anh nói được làm được!” An Điềm nói vội.
Cố Thiên Tuấn thấy An Điềm nghe xong câu này thì rất vui, đầu tiên ngừng lại một chút rồi quay người đi, từ từ đi khỏi.
An Điềm nhìn theo bóng dáng của Cố Thiên Tuấn, phát hiện anh sa sút tinh thần rất rõ ràng!
Không thể nào! An Điềm vội phủ định suy nghĩ của mình, cô lắc đầu, cảm thấy mình bị hoa mắt rồi!
“Hắt xì!” An Điềm lại hắt xì lần nữa, cô đóng cửa lại, lên giường nằm nghỉ.
Ngày hôm sau…
An Điềm bị cảm lê lết tấm thân yếu ớt thức dậy, cô phải đi ăn sáng, nếu không bệnh sẽ càng nặng hơn nữa!
Đợi đến khi An Điềm đến sảnh khách sạn thì đại đa số mọi người đã ăn xong rồi, cô nhìn vào nhà hàng, phát hiện có Lâm Hiểu Hiểu, Tô Thanh Dương, còn có Cố Thiên Tuấn ở trong đó.
An Điềm nắm tóc mình, đều cảm thấy rất ngại khi phải đối mặt với một trong ba người họ, nên ngay cả ăn sáng cô cũng không ăn thì đã quay người định đi khỏi rồi.
Lúc này, Lâm Hiểu Hiểu giành đứng lên trước chạy đến bên An Điềm, kéo tay An Điềm lại: “An Điềm, cô chưa ăn sáng mà sao đã đi rồi?”
Đương nhiên là An Điềm không quên hôm qua Lâm Hiểu Hiểu đối xử với cô như thế nào, nên cô gạt tay ra: “Tôi không đói lắm, cô ăn trước đi.”
“Không đói cũng phải ăn.” Lâm Hiểu Hiểu lại nắm lấy tay của An Điềm, nhẹ nhàng nói, “An Điềm, hôm qua tôi sai rồi, cô đừng giận nữa được không?”
An Điềm mím chặt môi không nói gì, cô không muốn lúc thì cãi nhau lúc thì vui vẻ với Lâm Hiểu Hiểu, mệt lắm.
“Ôi, tôi cũng đã xin lỗi rồi, cô đừng giận lẫy nữa.” Lâm Hiểu Hiểu lay lay cánh tay của An Điềm rồi nói, “Sáng nay tôi vừa dậy là đã dặn nhà hàng chuẩn bị bữa ăn sáng dinh dưỡng cho cô rồi, đợi cô nãy giờ đó! Cô coi như nể mặt thôi đi, ăn sáng nào.”
Đôi mắt của An Điềm nhìn về phía bàn ăn, trên đó có món ăn sáng hấp dẫn thơm ngon khiên vẻ mặt nghiêm nghị của An Điềm dịu lại.
Lâm Hiểu Hiểu lập tức nhìn ra sự thay đổi sắc mặt của An Điềm, cô lướt qua ánh mắt đó rồi lập tức đẩy An Điềm đi đến chỗ bàn ăn: “Mau ngồi xuống ăn nào, hôm nay tôi đặc biệt chuẩn bị cho cô món ngon địa phương đây, cô thử xem?”