“Vết thương của em vẫn chưa khỏi, không thể đi bộ được.”
“Không sao đâu, tôi…”
“Nói thêm một câu, anh sẽ nuôi em ở trong phòng nh, cho đến khi vết thương của em lành lại mới thôi.” Cố Thiên Tuấn ghé sát tai An Điềm và đe dọa.
An Điềm mím chặt môi, cuối cùng không chống cự nữa, vì được quay về phòng mình vẫn quan trọng hơn.
Nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của An Điềm, Cố Thiên Tuấn mỉm cười: An Điềm vốn là người không bao giờ chịu nhận sự giúp đỡ, thấy cô ấy bị thương hay không khỏe, tại sao phải hỏi cô ấy có cần mình giúp hay không? Thay vì giả vờ tôn trọng tính cách mạnh mẽ của cô ấy để cô ấy tự chịu đựng một mình, vậy chi bằng chọc cho cô ấy mắng một câu, để cô ấy bớt chịu một chút khổ cực.
Tuy nhiên, Tô Thanh Dương lại không hiểu đạo lý của Cố Thiên Tuấn. Anh chỉ rất ngạc nhiên khi Cố Thiên Tuấn không tôn trọng An Điềm như thế, vậy mà An Điềm lại chịu khuất phục dưới cử chỉ ngang ngược đó của anh!
Nhìn theo bóng lưng Cố Thiên Tuấn đang bế An Điềm, trên khuôn mặt ôn hòa của Tô Thanh Dương dần lộ ra vẻ kiên quyết khác hẳn với trước đây. Anh vội cất bước đi theo sau Cố Thiên Tuấn.
Sau khi Cố Thiên Tuấn đặt An Điềm lên giường, anh không vội vàng rời đi, mà đưa tay ra vuốt má An Điềm, và nói: “Có đói không? Anh gọi người mang bữa sáng đến cho em.”
“Không đói lắm.” An Điềm liếc nhìn Tô Thanh Dương đã đi theo đến với vẻ mặt không tự nhiên, rồi né tránh bàn tay của Cố Thiên Tuấn như thể đã làm chuyện gì xấu hổ. “Tôi không cần sự giúp đỡ của anh nữa. Anh về phòng trước đi.”
“Ừm, nghỉ ngơi cho khỏe.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, anh biết rằng đối với An Điềm cần phải cứng mềm đúng lúc, nên lần này anh sẽ làm theo ý cô.
Cố Thiên Tuấn đứng dậy, nhìn thấy Tô Thanh Dương vẫn đứng trong phòng của An Điềm, liền hỏi như thường lệ: “Anh Tô à, An Điềm muốn nghỉ ngơi, anh không đi à?”
“Tôi vẫn còn vài việc của công ty muốn bàn với An Điềm. Cố tổng có thể đi trước.” Tô Thanh Dương không thèm nhìn vào Cố Thiên Tuấn.
Cố Thiên Tuấn mỉm cười. Tô Thanh Dương học cũng nhanh thật, mới đó mà đã biết viện cớ rồi.
“Cố Thiên Tuấn, Tô tổng đã nói có việc cần bàn rồi, vậy anh đi trước đi.” An Điềm vội đứng dậy và nói.
“Được.” Cố Thiên Tuấn mau mắn gật đầu với An Điềm, rồi bước ra cửa: Dù Tô Thanh Dương học rất nhanh, nhưng dường như hơi muộn thì phải.
Thấy Cố Thiên Tuấn đã đóng cửa lại, cơn giận mà Tô Thanh Dương cố nhịn nãy giờ mới từ từ tan biến. Anh ngồi xuống cạnh giường và nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của An Điềm: Dường như đã lâu rồi anh không nhìn An Điềm như thế này. Ngoài khuôn mặt vẫn khiến người khác rung động ra, dường như cô đã gầy đi một chút.
“Tô tổng, bây giờ Cố Thiên Tuấn đã đi rồi, anh cũng về phòng nghỉ ngơi đi.” An Điềm cũng không ngốc, dĩ nhiên cô nhìn ra được Tô Thanh Dương không hề có chuyện gì quan trọng muốn bàn với mình, anh chỉ không thích nhìn thấy Cố Thiên Tuấn, vì vậy mới viện cớ mà thôi.
Tô Thanh Dương lắc đầu và không có ý định rời đi. Anh nhìn An Điềm với vẻ thương tiếc, và hỏi: “An Điềm à, trước đây cô cố tình xa lánh tôi, còn gán ghép tôi và Hiểu Hiểu, tất cả đều vì Cố Thiên Tuấn sao?”
“Tất nhiên là không.” An Điềm vội lắc đầu. “Những điều này không liên quan gì đến Cố Thiên Tuấn cả. Tôi xa lánh anh, là vì chúng ta không hợp. Gán ghép anh và Hiểu Hiểu, cũng vì mong hai người được hạnh phúc.”
Vô tình nhắc đến Lâm Hiểu Hiểu, An Điềm có chút buồn bực. Mặc dù cô không oán hận Lâm Hiểu Hiểu, nhưng sau lần này, tình bạn giữa cô và Lâm Hiểu Hiểu đã chấm dứt triệt để rồi.
Nhưng khoảnh khắc suy tư tiếp theo của An Điềm đã bị Tô Thanh Dương làm gián đoạn. Anh nhìn vào An Điềm với vẻ hơi phấn khích, và nói: “Vậy thì tốt. An Điềm à, mặc dù tôi không muốn ép buộc cô, nhưng tôi nghĩ cũng đã đến lúc cô nói cho tôi biết mối quan hệ giữa cô và Cố Thiên Tuấn rồi.”
An Điềm cúi đầu xuống thật thấp: Thật ra, sau một thời gian dài tiếp xúc, An Điềm cũng nhận thấy Tô Thanh Dương không phải là người xấu. Hơn nữa, anh ấy không giống như Lâm Hiểu Hiểu.
Lâm Hiểu Hiểu là một người mau miệng thẳng thắn, nếu kể cho cô ấy biết bí mật của mình, không biết ngày nào đó Lâm Hiểu Hiểu sẽ mau miệng mà công khai bí mật của mình trước công chúng.
Hơn nữa, An Điềm cũng biết rằng, trong lòng Lâm Hiểu Hiểu, Chu Mộng Chỉ cũng có vị trí quan trọng. Cô không tin rằng Lâm Hiểu Hiểu sẽ không đem chuyện này nói với Chu Mộng Chỉ.
Đây là những lý do tại sao An Điềm không muốn nói cho Lâm Hiểu Hiểu biết sự thật.
Nhưng bí mật đó đã giữ rất lâu, cô cũng mệt mỏi rồi. Vả lại, cô tin rằng Tô Thanh Dương sẽ không tiết lộ bí mật của mình.
An Điềm hít một hơi thật sâu rồi ngước nhìn Tô Thanh Dương, khẽ nói: “Tô tổng, anh có thể giữ bí mật giùm tôi không?”
“Tất nhiên rồi.” Tô Thanh Dương gật đầu và nói một cách trịnh trọng.
“Vậy thì tốt.” An Điềm lấy hết can đảm và mấp máy môi. “Cố Thiên Tuấn là chồng cũ của tôi.”
“Chồng cũ?” Tô Thanh Dương không biết lúc đó mình nên có biểu cảm gì, nhưng kinh ngạc là biểu cảm không thể thiếu.
“Phải.” An Điềm gật đầu nghiêm túc. “Năm năm trước, tôi đã lấy Cố Thiên Tuấn. Bốn năm trước, tôi và Cố Thiên Tuấn ly dị, rồi anh ấy cưới Chu Mộng Chỉ, cho đến khi…”
Tin tức gây sốc hết tin này đến tin khác, nhưng Tô Thanh Dương lại không có biểu cảm gì. Anh há to miệng và hỏi: “Vậy An An…”
“An An là con trai của Cố Thiên Tuấn, nhưng Cố Thiên Tuấn không biết. Vì vậy, xin anh hãy giữ bí mật giúp tôi.” An Điềm yêu cầu.
Tô Thanh Dương im lặng một lúc lâu, rồi mới chậm rãi nói: “Vậy tại sao Cố Thiên Tuấn và cô lại ly dị? Tại sao anh ta lại nhẫn tâm ruồng bỏ cô?”
An Điềm thẫn thờ nhìn về phía xa: “Thật ra, chuyện này nói ra thì dài lắm. Mà nói đơn giản là, hồi đó tôi thích Cố Thiên Tuấn, công ty của nhà anh ta lại đang gặp vấn đề, nên anh ta đã cưới tôi. Sau đó, công ty của nhà anh ta ngày càng lớn mạnh, nên anh ta đã ly dị tôi, rồi kết hôn với mối tình đầu của mình, Chu Mộng Chỉ.”
“Vậy tại sao anh ta còn xuất hiện bên cạnh em mà không hề cảm thấy áy náy?” Tô Thanh Dương siết chặt nắm đấm của mình, không sao bình tĩnh lại được. Thật không ngờ, một người chồng tốt mà ai ai cũng ca ngợi như Cố Thiên Tuấn, lại là một thằng đàn ông cặn bã như thế!
“Tất cả đã qua rồi.” Tương phản với sự kích động của Tô Thanh Dương, An Điềm thản nhiên hơn rất nhiều. “Mà hơn nữa, Cố Thiên Tuấn đã cứu mạng tôi khỏi chùm đèn pha lê, tối qua lại xuất hiện vào lúc nguy cấp như thế.”
An Điềm nói đến đây liền cúi đầu xuống, nở một nụ cười nhẹ trên môi: “Không biết từ khi nào, dường như tôi không còn hận Cố Thiên Tuấn nữa.”
“Vậy thì anh ta càng không nên trân tráo mà đứng bên cạnh cô, chưa kể, anh ta đã có gia đình!” Tô Thanh Dương kích động đến mức giữ chặt vai An Điềm.
Lời này của Tô Thanh Dương vừa thốt ra, khuôn mặt của An Điềm bỗng tối sầm lại. Cô lắc đầu với Tô Thanh Dương: “Tô tổng, tôi không có ý gì với Cố Thiên Tuấn cả. Chuyện trước đây đều đã qua rồi, bây giờ tôi không còn mối liên hệ gì với anh ta nữa.”
Tô Thanh Dương từ từ rút tay mình lại. Anh nhìn vào An Điềm, chẳng tỏ thái độ gì với lời An Điềm nói. Anh vẫn hơi lo lắng, bởi vì khi An Điềm nhớ lại việc Cố Thiên Tuấn đã cứu cô, trên mặt cô đã lộ ra thần sắc không nên có!
“Thật đấy, Tô tổng.” An Điềm vội vàng giải thích, như thể vì nóng lòng muốn Tô Thanh Dương tin, lại như thể đang nóng lòng thuyết phục chính mình.
Ánh mắt của Tô Thanh Dương dừng lại trên mặt An Điềm một lúc, rồi từ từ bình tĩnh lại.
Bỗng, cả căn phòng rơi vào im lặng. Tô Thanh Dương biết rằng An Điềm có chút dối lòng, An Điềm cũng biết Tô Thanh Dương đã biết rằng mình có chút dối lòng.