Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 287



“Quả thực là tôi đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, tôi kiệt sức rồi. Hơn nữa những chuyện này tôi vốn không muốn tham gia vào, không muốn hỏi đến, cũng không muốn so đo.” An Điềm nói thẳng, “Tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi.”

“Vậy được.” Lâm Kính Trạch nhẹ nhàng gật đầu, “Tôi tìm cô cũng vì hai chuyện này, tuy cô cũng nói là không muốn so đo, nhưng tôi vẫn muốn thay Hiểu Hiểu nói câu xin lỗi. Tiếc là bây giờ Hiểu Hiểu vẫn có nhiều chuyện chưa hiểu, hy vọng ngày mọi chuyện sáng tỏ, nó sẽ hiểu chuyện hơn.”

Nghe những lời nói đầy ẩn ý của Lâm Kính Trạch, An Điềm cau mày, cô phát hiện gần đây những người xung quanh nói chuyện rất kỳ lạ, ví dụ như Cố Thiên Tuấn, Tô Thanh Dương, bây giờ còn có Lâm Kính Trạch.

Mọi chuyện sáng tỏ? Sáng tỏ cái gì? Mọi chuyện gì chứ?

Nhưng, An Điềm cũng chẳng buồn suy nghĩ tới, cô chỉ là một nhà thiết kế nhỏ nhoi, nếu đã là chuyện mà ông trùm các công ty giấu kín thì dù sao cũng không liên can đến cô, bây giờ làm việc cho tốt là được.

An Điềm và Lâm Kính Trạch lại trò chuyện qua lại vài ba câu rồi tạm biệt nhau.

Sau khi Lâm Kính Trạch và An Điềm đã nói rõ ràng mọi chuyện, trong lòng cảm thấy rất nhẹ nhõm, nên vui vẻ đưa Chu Mộng Chỉ về trước.

Thấy Chu Mộng Chỉ về sớm, bờ môi quyến rũ của Dương Thanh Lộ dè bĩu: “Không khỏe thì đừng có đến, biết ngay là giả vờ yếu đuối mà, đến rồi lại về sớm, còn chưa phải là thiếu phu nhân của Lâm Thị mà làm ra vẻ quá!”

“Ha ha...” An Điềm cười một tiếng, rồi không tiếp lời nữa, Dương Thanh Lộ hình như rất muốn kéo mình về phe chống lại Chu Mộng Chỉ, nhưng An Điềm không hề muốn như vậy, dù biết thân phận của Chu Mộng Chỉ, An Điềm cũng không muốn chống đối với bất kỳ ai.

Dương Thanh Lộ thấy An Điềm không nói gì liền bĩu môi không vui, nghe nói An Điềm cũng có chút danh tiếng, mà sao lại sợ chuyện như thế, sau này cũng không đủ điều kiện trở thành đối thủ của mình.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Dương Thanh Lộ rất vui bèn hỏi: “Đúng rồi, An Điềm, anh Lâm tìm cô làm gì thế?”

An Điềm cũng không biết tại sao Dương Thanh Lộ lại có nhiều câu hỏi như vậy, nên đành nói: “Vì tôi là người của Tô Thị, bây giờ anh Lâm lại muôn hợp tác với Tô Thị chúng tôi nên hỏi một số việc của công ty.”

“Vậy à?” Dương Thanh Lộ nghe An Điềm nói vậy cũng cảm thấy rất có lý nên gật gật đầu, tiếp tục tám chuyện khác.

An Điềm thực sự không muốn nghe Dương Thanh Lộ nói những lời này chút nào, nhìn Khưu Doanh Doanh ăn đồ còn thú vị hơn, nên tìm cớ chạy đi tìm Khưu Doanh Doanh.

Sau khi An Điềm tìm thấy Khưu Doanh Doanh, hai người ngồi ở một góc trò chuyện, liên tục bình luận các anh chàng trong buổi tiệc, tiếp tục giải quyết chuyện hôn nhân đại sự của Khưu Doanh Doanh.

“Người đó thế nào?”

“Không được, trẻ quá, không có cảm giác an toàn, em thích kiểu người lớn tuổi.”

“Vậy người kia thì sao?”

“Thôi mà chị An Điềm, em thích kiểu người đứng tuổi đẹp trai, không phải ông già đâu!”

“Ê ê, người bên kia chị thấy được lắm đó!”

“Không, ẻo quá, em không thích!”

An Điềm liên tục chọn ra vài người, Khưu Doanh Doanh đều không thích, An Điềm cũng không còn hứng thú tìm bạn trai cho cô nữa, nên chán nản chống cằm nhìn trên mặt đất.

Lúc này, An Điềm liếc thấy có một đôi giày màu nâu đang đi về phía mình, cô nhìn lên, là chiếc quần tây được cắt may chỉnh tề, chất lượng, đôi chân dài thẳng, không cần nhìn mặt cũng biết là trai đẹp đậm khí chất rồi!

An Điềm nhìn đến đây vội gọi Khưu Doanh Doanh, sau đó đưa tay chỉ đôi chân dài đó: “Này Doanh Doanh, chị cảm thấy người này được này.”

“Đâu cơ?” Khưu Doanh Doanh phấn khích ngẩng đầu lên, mặt tái mét, cô kéo tay An Điềm lại nhỏ tiếng hỏi, “Chị An Điềm, chị nói gì thế!”

“Không phải là em muốn tìm bạn trai sao?” An Điềm quay lại, cảm thấy kỳ lạ hỏi.

“Bạn trai gì vậy?”

Một giọng nói từ trên đỉnh đầu của An Điềm truyền xuống, cô ngẩng đầu lên, không ngờ lại là Tô Thanh Dương!

An Điềm phì cười, thảo nào Khưu Doanh Doanh ngại ngùng, thì ra là như vậy

“Chào Tô tổng!” Khưu Doanh Doanh giống như trẻ con vậy, trước mặt An Điềm thì tung tăng, trước mặt cấp trên thì dè dặt.

Hơn nữa, Khưu Doanh Doanh cũng biết Tô Thanh Dương không phải đến tìm mình nên vội tìm cớ để rời khỏi.

“An Điềm, ngày đầu tiên họp thấy thế nào?” Tô Thanh Dương tự nhiên ngồi kế bên An Điềm rồi hỏi.

“Cũng được ạ.” An Điềm cười, “Chỉ là bỗng nhiên từ trợ lý của Lâm Hiểu Hiểu được điều trở lại bộ phận thiết kế, không biết có làm khó chủ tịch Tô không.”

Đương nhiên An Điềm nhớ, mình được đích thân chủ tịch Tô cất nhắc, bây giờ cô hỏi vấn đề này là muốn xác nhận lại, có phải sau này mình có thể làm nhà thiết kế ở bộ phận thiết kế rồi không.

“Bố tôi là người làm ăn, đương nhiên là xem trọng việc kinh doanh, nếu như...” Tô Thanh Dương nói đến đây lập tức giấu đi câu “Nếu như Cố Thiên Tuấn chỉ đích danh cô” tiếp tục nói, “Nếu như cô có tài, nhất định sẽ để cô ở vị trí thích hợp nhất.”

“Vâng, vậy hi vọng Tô tổng giúp tôi cảm ơn chủ tịch Tô.” An Điềm thở phào nhẹ nhõm.

“Không cần khách sáo.” Tô Thanh Dương cười lại hỏi, “Sau khi buổi tiệc kết thúc có hứng thú đi xem phim không?” Anh từng nói, sau này sẽ không buông tay nữa, anh cũng không để Cố Thiên Tuấn đạt được mục đích.

“Thôi “ An Điềm lắc đầu từ chối, “Sau khi tiệc tàn chắc cũng chiều rồi, tuy không phải đón An An, nhưng tôi cũng phải về nhà nấu cơm cho thằng bé.”

Thấy An Điềm cứ từ chối mình mãi, lại còn nhắc đến con của cô và Cố Thiên Tuấn, vẻ mặt Tô Thanh Dương không vui, nhưng lập tức trở lại bình thường: Anh sẽ không giống như xưa nữa, vì một câu từ chối của An Điềm mà rút lui thì sẽ càng xa An Điềm hơn, vì anh đã để vuột mất rất nhiều thứ.

Nhận thấy Tô Thanh Dương thay đổi cảm xuc, An Điềm vội chuyển đề tài: “Tô tổng, gần đây Lâm Hiểu Hiểu có liên lạc với anh không.”

“Có từng gọi điện thoại hai lần.” Tô Thanh Dương nghĩ đến Lâm Hiểu Hiểu, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, vừa thương xót vừa tiếc nuối, vì trong lòng Tô Thanh Dương luôn tin Lâm Hiểu Hiểu là một cô gái tốt, cũng giống như tin An Điềm vậy.

Nên, Tô Thanh Dương có làm thế nào cũng không hiểu. Tại sao Lâm Hiểu Hiểu lại làm An Điềm tổn thương?

“Vậy à.” An Điềm gật đầu, cô suy nghĩ một lúc, rồi khẳng định nói, “Nhưng Tô tổng này, tuy tôi không biết tại sao Hiểu Hiểu lại đối xử với tôi như vậy, nhưng tôi cảm thấy lòng dạ cô ấy không xấu đâu, hôm đó cô ấy bỏ rơi tôi ở ngõ phố đó, cũng không biết là ở đó buôn người. Nên tôi hi vọng anh đừng vì chuyện này mà hiểu lầm Hiểu Hiểu.”

Tô Thanh Dương lắc đầu: “Hình như tôi không hiểu gì về Hiểu Hiểu cả, hai lần tôi nói chuyện điện thoại với cô ấy, cô ấy đều nói những câu rất kỳ lạ, đại loại như là đã tìm thấy chứng cứ, bảo vệ chị ba gì gì đó.”

“Chứng cứ, chứng cứ gì?” An Điềm thắc mắc hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.