Cố Thiên Tuấn mặc áo sơ mi trắng cao cấp, hai cúc áo trên cùng được cởi ra, lộ nước da màu trước ngực, anh nhắm mắt lại, vẻ mặt hững hờ.
Cao Lỗi đứng trước bàn làm việc, giọng điệu vui vẻ: “Cố tổng, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”
“Tạm không có việc gì nữa,” Cố Thiên Tuấn mở mắt ra, nhàn hạ nhìn xấp tài liệu, “Tiếp đến, phải xem Chu Minh Phong thôi.”
“Vâng.” Cao Lỗi hiểu ý gật đầu, nhớ lại ngày Chu Hán Khanh rời khỏi…
Sau khi Cao Lỗi đưa Chu Hán Khanh ra sân bay thì nói mình rời khỏi rồi, sau đó trốn ở góc khuất.
Quả nhiên giống như Cố tổng nói vậy, Chu Hán Khanh không hề đến thành phố ban đầu, mà đợi Cao Lỗi đi rồi, đổi tấm vé khác đi đến thành phố A cách xa thành phố H.
Đương nhiên là Cao Lỗi cũng lẳng lặng đi theo, mấy ngày đầu, Chu Hán Khanh không hề có biểu hiện gì đặc biệt, anh ta trở về thị trấn nhỏ, ở bên bố mẹ anh mỗi ngày, sau đó đi dạo, cuộc sống rất nhàn nhã.
Nhưng một tuần sau đó, một người khác xuất hiện khiến Cao Lỗi chú ý đến.
Chiều hôm đó, Chu Hán Khanh đứng ở sân nhà một mình, do thành phố H và thành phố A cách nhau rất xa, nên thành phố H đã nở rộ hoa xuân rồi mà mọi ngõ ngách ở thành phố A vẫn còn lạnh lẽo.
Chu Hán Khanh nhìn cây đào chưa nở thở dài: “Không biết lúc này Mộng Chỉ ở thành phố H thế nào rồi...”
Chu Hán Khanh từ từ cúi đầu xuống, cảm thấy khó chịu trong lòng, nhớ là mình cũng đã rời khỏi thành phố H hơn một tuần rồi, một tuần nay, rất nhiều lần Chu Hán Khanh đã kiềm chế không liên lạc với Chu Mộng Chỉ.
Và Chu Mộng Chỉ, cũng không liên lạc với anh ta.
Đây cũng là lần đầu tiên hai người không gặp mặt nhau lâu như vậy. Sự chia xa đột ngột này, dù rằng Chu Hán Khanh đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng trong lòng vẫn không vui.
“Hán Khanh, con lại đang nghĩ gì đấy?” Mẹ của Chu Hán Khanh cầm một chiếc áo khoác, vừa nói vừa khoác lên người Chu Hán Khanh.
“Con không lạnh.” Chu Hán Khanh lắc đầu, gạt chiếc áo xuống đưa cho mẹ mình, “Cũng không có nghĩ gì đâu ạ.”
“Mẹ là mẹ của con mà, mẹ biết con đang nghĩ gì.” Mẹ của Chu Hán Khanh thở dài nói, “Hán Khanh, nói thật nhé, trước đây mẹ rất không thích con bé Mộng Chỉ đó, có một gia đình như vậy thì phẩm hạnh tốt thế nào được chứ? Chỉ là con thích nên mẹ mới đồng ý thôi, nhưng lần này, mẹ thực không ngờ, con lại đột ngột quay về, lại còn về một mình!”
Nói đến đây, mẹ của Chu Hán Khanh tức giận hỏi: “Hán Khanh, con nói thật đi, có phải là Chu Mộng Chỉ tìm được đại gia rồi không cần con nữa phải không?”
“Mẹ à, mẹ đừng nói như vậy?” Chu Hán Khanh vốn đang rất buồn, giờ bị mẹ mình nói như vậy thì càng thêm phiền não
“Hán Khanh à, sao con cứ cố chấp không chịu tỉnh ngộ vậy? Vô vàn cô gái cho con chọn thế kia? Con hà tất chỉ thích Chu Mộng Chỉ đó? Bây giờ con cũng không còn nhỏ, mẹ và bố con còn đang đợi bồng cháu đây!”
“Được rồi!” Chu Hán Khanh ngắt lời của mẹ rồi nói, “Con ra ngoài đi một chút, mẹ làm gì làm đi nhé.”
Chu Hán Khanh nói xong thì đi thẳng ra khỏi cửa, mặc kệ mẹ ở phía sau gọi to.
Nhưng Chu Hán Khanh vừa bước ra khỏi cửa thì thấy một ông già nghèo túng vô cùng đứng trước cửa nhà mình.
Ông già đó mặc bộ đồ vải bố màu đen, một số chỗ đã sờn bạc màu, lưng hơi khom, râu ria khắp mặt, tóc bạc phơi rối rắm, có vẻ như đã nửa tháng trời không tắm rửa, da dẻ trên mặt nhăn nheo không sức sống, vừa nhìn là biết do nghiện rượu nhiều năm nên mới như vậy rồi.
Ông già nhìn qua Chu Hán Khanh, bỗng dưng mắt sáng rực hô lên: “Chu Hán Khanh?”
Ông già này chính là ông bố vừa ra tù của Chu Mộng Chỉ, Chu Minh Phong, lúc còn trẻ Chu Minh Phong cũng khá phong độ, mặt chữ điền, mắt to, mũi cao, môi mỏng, Chu Mộng Chỉ xinh đẹp như vậy cũng bởi vì tập hợp mọi ưu điểm của mẹ cô ta và Chu Minh Phong.
Tiếc rằng Chu Minh Phong là một kẻ nghiện rượu, một người đàn ông tồi, ông ta làm đủ mọi chuyện xấu xa, cuối cùng phải vào tù.
Thời gian mười mấy năm trong tù đã làm thay đổi hoàn toàn ngoại hình của Chu Minh Phong, ông ta bây giờ, đôi mắt nhăn nheo, chỉ còn lại một đường kẻ, khuôn mặt xấu xí vừa nhìn đã khiên người khác chán ghét.
Từ sau khi Chu Minh Phong ngồi tù thì không gặp Chu Mộng Chỉ nữa, khi ra tù, ông ta hỏi thăm hàng xóm khắp nơi, nghe nói Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh đang sông ở thành phố lớn sống cuộc sống rất tốt.
Chu Minh Phong vừa nghe thì rất vui mừng, dường như ông ta quên hết tất cả những chuyện dơ bẩn đã làm mười mấy năm trước đó.
Ông ta cho rằng có thể nương nhờ Chu Mộng Chỉ, để nửa đời sau không phải lo cái ăn cái mặc nữa.
Nhưng mười mấy năm trước Chu Mộng Chỉ đã cắt đứt liên hệ với Chu Minh Phong, căn bản không hề để lại bất kỳ thông tin gì.
Ngay trong lúc Chu Minh Phong đang túng thiếu thì Chu Hán Khanh về quê, Chu Minh Phong luôn muốn có tiền thì làm sao bỏ qua cơ hội này được, sau khi hỏi thăm được nhà của Chu Hán Khanh thì liền chạy đến đây.
Không ngờ vừa đến là đã gặp Chu Hán Khanh ngay trước cửa rồi!
Chu Hán Khanh mặc bộ đồ giản dị chất bông màu xám được đặt làm riêng, khiến cho cả con người anh nổi bật nhất trong thị trấn, giống như là một ông chủ lớn sau khi công thành danh toại về quê sống ẩn dật vậy.
Thấy vẻ bề ngoài của Chu Hán Khanh thì Chu Minh Phong càng có quyết tâm moi tiền của Chu Mộng Chỉ.
“Ông là…?” Chu Hán Khanh nhìn qua Chu Minh Phong, không hề nhận ra ông già này chính là Chu Minh Phong bố của Chu Mộng Chỉ.
Chu Minh Phong vội giải thích: “Chu Hán Khanh! Con gái của tôi là Chu Mộng Chỉ đấy? Cậu giấu nó đi đâu rồi? Mau gọi nó ra, nếu không, tôi đi kiện cậu đấy!”
“Con gái của ông là Chu Mộng Chỉ sao?” Sau khi Chu Hán Khanh nhìn thật kỹ ông già này thì sững sờ, anh ta nhìn Chu Minh Phong rồi hỏi: “Ông là Chu Minh Phong sao?”
“Tôi không phải là Chu Minh Phong thì là ai chứ?” Chu Minh Phong vuốt mặt, lạnh lùng nói, “Đừng nhiều lời! Ai cũng bảo con gái tôi đi theo cậu, bây giờ cậu về đây rồi, con gái tôi đâu?”
Sau khi Chu Hán Khanh sững sờ vài giây thì tức giận: Chu Minh Phong này quả thực không thể coi là con người để nói chuyện với nhau được, năm xưa làm tổn thương Mộng Chỉ lẽ nào ông ta quên rồi sao? Bây lại lại trơ mặt ra chạy đến tìm Mộng Chỉ? Mộng Chỉ không để ông ta chết trong tù đã là tốt với ông ta lắm rồi!
“Cút.” Chu Hán Khanh lạnh lùng nhìn Chu Minh Phong, năm xưa anh không giết chết Chu Minh Phong, không có nghĩa là hôm nay không thể, nếu Chu Minh Phong dám tổn thương Mộng Chỉ thì anh nhất định sẽ xé xác ông ta!
“Cậu bảo tôi cút thì tôi cút sao! Cậu nghĩ anh là ai chứ?” Chu Minh Phong trơ bộ mặt vô lại ra, dứt khoát ngồi trước cửa nhà Chu Hán Khanh, “Nếu hôm nay cậu không nói tôi biết Chu Mộng Chỉ ở đâu thì tôi sẽ không đi đâu cả!”
Chu Hán Khanh vểnh miệng cười lạnh, nhấc chân đi đến trước mặt Chu Minh Phong, cúi đầu xuống nhìn Chu Minh Phong đang ngồi bệt dưới đất rồi hỏi: “Tôi nói lại lần nữa, ông có cút hay không?”
“Tôi không...”
“Bốp” một tiếng, Chu Hán Khanh đá vào cằm của Chu Minh Phong.
“A...” Chu Minh Phong đau đớn la lên, ngã xuống đất, quần áo đầy bụi bặm, ông ôm lấy chiếc cằm của mình định đứng dậy, không ngờ Chu Hán Khanh lại giơ chân lên đạp lên má trái của Chu Minh Phong.