Trong tầng hai khu căn hộ của An Điềm, An Điềm đang quỳ dưới đất muốn dìu chị chủ nhà dậy, trên người cô bây giờ toàn là máu, hai mắt khóc đến mức đỏ hoe: “Chị chủ nhà, chị phải cố gắng lên, xe cấp cứu sắp đến rồi, chị đừng sợ!”
“An… An Điềm… Tôi đau quá, cảm thấy chẳng còn sức lực gì nữa, khó chịu quá…” Chị chủ nhà nằm trong lòng An Điềm, cả người mềm nhũn, hoàn toàn không đứng dậy nổi.
“Làm sao đây? Làm sao đây?” An Điềm khóc nức nở, sao lại xảy ra chuyện này chứ? Còn Cố Thiên Tuấn nữa, anh ấy sao rồi?
“An Điềm!” Cố Thiên Tuấn chạy lên lầu hai lập tức ôm lấy An Điềm, hôn lên cái trán dính đầy máu của cô rồi khẽ an ủi, “Đừng sợ, có anh đây.”
Cố Thiên Tuấn nói xong liền cõng chị chủ nhà lúc này đã bất tỉnh rồi mau chóng chạy xuống lầu.
An Điềm nhìn theo bóng lưng to rộng của Cố Thiên Tuấn, chợt khựng lại, cảm thấy yên lòng hơn một chút. Cô đưa bàn tay đầy máu của mình ra lau nước mắt rồi chạy theo Cố Thiên Tuấn.
Lúc này, xe cấp cứu và cảnh sát cùng với Cao Lỗi đều đã đến dưới lầu, Cố Thiên Tuấn giao chị chủ nhà cho nhân viên cấp cứu rồi quay sang dặn dò Cao Lỗi: “An An và những người khác vẫn còn ở lại trong căn hộ, anh mau đi sắp xếp cho họ, còn tôi đưa An Điềm đến bệnh viện, lát nữa sẽ gọi điện liên lạc sau.”
“Vâng, Cố tổng.” Cao Lỗi gật đầu, sau đó mau chóng chạy lên lầu.
An Điềm cùng với nhân viên cứu hộ bước lên xe cấp cứu.
Lúc này cô vẫn đang đầm đìa nước mắt.
“An Điềm…” Cố Thiên Tuấn đau lòng ôm lấy An Điềm, “Chị ấy sẽ không sao đâu, em đừng khóc nữa.”
“Nhưng chị chủ nhà mất nhiều máu như vậy, tôi sợ lắm.” An Điềm lắc đầu nói, “Tôi chưa bao giờ tận mắt thấy người ta chảy nhiều máu như vậy.”
“Tin anh đi, chị ấy sẽ không chết đâu.” Giọng của Cố Thiên Tuấn từ lồng ngực anh vang vào tai An Điềm, đây là lần đầu tiên cô áp đầu vào ngực mà nghe anh nói như vậy.
Giọng nói âm vang đầy quyến rũ ấy khiến An Điềm có một cảm giác yên lòng đến kì lạ.
Cố Thiên Tuấn, anh rốt cuộc là gì đối với tôi? Rõ ràng trước đây người làm tôi tổn thương nhiều nhất chính là anh, nhưng bây giờ tại sao người tôi muốn dựa dẫm nhiều nhất lại vẫn là anh?
An Điềm nhắm mắt lại, nắm chặt lấy vạt áo trước của Cố Thiên Tuấn.
Mọi người mau chóng đưa chị chủ nhà đến bệnh viện, cũng may vết thương không trúng vào chỗ hiểm, thế nên sau khi được chữa trị kịp thời thì đã qua cơn nguy hiểm, chỉ là hiện giờ vẫn còn đang hôn mê trên giường bệnh.
An Điềm sau khi gọi điện cho cậu con trai của chị chủ nhà xong thì thẫn thờ ngồi xuống ghế.
Cô nhẹ nhõm lau nước mắt trên mặt: Cũng may, chị chủ nhà đã được cứu rồi.
Cố Thiên Tuấn ngồi cạnh An Điềm trông thấy thế liền đưa tay vuốt tóc cô: “Bây giờ chị chủ nhà đã được cứu rồi, sao em vẫn còn khóc? Anh không biết phải dỗ em thế nào nữa.”
An Điềm lập tức bật cười, cô đưa tay lên che mặt mình, né tránh ánh mắt của Cố Thiên Tuấn: “Đừng nhìn, tôi khóc trông xấu lắm.”
“Anh không quan tâm, vì lúc em cười trông cũng xấu mà.” Cố Thiên Tuấn nắm lấy tay An Điềm chọc ghẹo.
“Cố Thiên Tuấn, anh đối tốt với tôi một chút không được sao? Tôi vừa mới trải qua một cơn kinh sợ đấy!” An Điềm khó chịu trừng mắt với Cố Thiên Tuấn, không nhận ra giọng của mình lúc này hệt như một cô bé đang nũng nịu.
“Được chứ!” Cố Thiên Tuấn nói xong liền hôn lên trán An Điềm, “Thế này đã đủ chưa?”
“Tôi bảo anh đối tốt với tôi chứ đâu phải sàm sỡ tôi!” An Điềm bất mãn đứng dậy.
“Được rồi, phải ngoan nhé.” Cố Thiên Tuấn nắm tay An Điềm, dìu cô ngồi xuống, “An Điềm, quay lại chuyện chính, khi nào con trai chị chủ nhà đến thì em với anh về với An An nhé, thằng bé đang lo cho em lắm đấy.”
“Được.” An Điềm ngoan ngoãn gật đầu với Cố Thiên Tuấn, sau đó cùng anh ngồi chờ con trai chị chủ nhà.
Trời càng lúc càng khuya, hành lang huyên náo của bệnh viện cũng dần yên tĩnh lại, từng ngóc ngách bệnh viện phảng phất mùi thuốc sát trùng, An Điềm ngồi tựa vào vai Cố Thiên Tuấn, trong lòng thấy yên ổn lạ kì.
Trải qua một ngày nhiều việc như vậy, An Điềm thấy rất mệt, cô nắm chặt vạt áo Cố Thiên Tuấn, bất giác nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
Khi An Điềm mở mắt ra thì trông thấy mình đang ở trong xe, nằm trên đùi Cố Thiên Tuấn.
An Điềm nhẹ nhàng mở mắt, thắc mắc ngồi dậy, cô nhìn Cao Lỗi đang lái xe rồi lại nhìn Cố Thiên Tuấn bên cạnh mình: “Chúng ta đang ở đâu vậy?”
“Sắp đến nơi rồi, em ngủ thêm chút nữa đi.” Cố Thiên Tuấn vừa nói vừa đắp lại cái áo vest đang phủ lên người An Điềm.
An Điềm cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy thì ra Cố Thiên Tuấn đã cởi áo vest đắp lên người cô.
“Tôi hết buồn ngủ rồi.” An Điềm đưa lại cái áo vest cho Cố Thiên Tuấn rồi hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Đến nơi rồi em sẽ biết thôi.” Cố Thiên Tuấn cười bí ẩn, “An An đang đợi em ở đó đấy.”
An Điềm gật đầu, không nói gì nữa.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe chạy qua một chiếc cổng lớn, sau đó đi thêm một quãng nữa rồi dừng lại trước một căn biệt thự.
An Điềm bước xuống xe, đưa mắt nhìn biệt thự trước mặt mình, thấy đó là một tòa nhà mang phong cách châu Âu, trang trí xen lẫn giữa màu vàng và màu trắng, trông vừa sáng sủa lại rộng rãi, bên cạnh còn có một hành lang rộng, được trang trí bằng những dây leo hoa tím, xung quanh biệt thự còn còn trồng rất nhiều hoa cỏ, đang là mùa xuân, gió nhẹ thổi qua, mang lại mùi hương dễ chịu.
“Mẹ ơi!” An An đang chơi đùa trong sân, trông thấy An Điềm liền vui vẻ chạy đến.
An Điềm ôm An An vào lòng, hôn lấy hôn để.
“Chậc.” Cố Thiên Tuấn nhìn biệt thự một lượt rồi vuốt cằm, quay sang nói với An Điềm, “Trông có vẻ hơi nhỏ, nhưng hiện giờ đành phải thế này, An Điềm, em tạm thời chịu uất ức một chút nhé.”
Cao Lỗi đứng bên cạnh nghe thế, liền cảm thấy mình chưa làm tròn trách nhiệm trợ lí, lập tức cúi đầu áy náy nói: “Là do tôi đã chuẩn bị không chu đáo.”
“Không không không, hai người đang nói gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì cả!” An Điềm nói xong liền quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn, “Cố Thiên Tuấn, tại sao tôi phải ở đây chứ?”
“Bởi vì hiện giờ anh còn một số việc phải giải quyết, cho nên chưa thể ở bên em được, để đảm bảo an toàn của em thì em nhất định phải ở đây!” Cố Thiên Tuấn nói đến đây chợt khẽ cười nhìn An Điềm, “Tuy nhà có hơi nhỏ, nhưng cách âm cũng rất tốt đấy.”
An Điềm lập tức đỏ bừng mặt, chợt nhớ lại việc đã làm với Cố Thiên Tuấn vào đêm đó, liền trừng mắt quát vào mặt anh: “Tôi còn chưa đồng ý ở đây nhé, ai cho phép anh nói mấy câu linh tinh đó với tôi?”
“Giờ em không thể quay về căn hộ của em nữa.” Cố Thiên Tuấn nói đến đây, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, “Kẻ bịt mặt đó đã nấp sẵn trong căn hộ của em, nếu người bước vào không phải là chị chủ nhà thì người bị thương chính là em đấy!”
Cố Thiên Tuấn càng nói, đôi mày càng nhíu chặt lại: Dạo gần đây anh chỉ lo xử lí chuyện của Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh mà không nhận ra rằng, An Điềm cũng gặp phải nguy hiểm!
Nhưng An Điềm bình thường chẳng có kẻ thù nào, vậy thì thế lực bí ẩn này rốt cuộc là ai?