60410.“Vâng.” Tài xế ăn mặc kì quái nọ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó không nói thêm gì nữa.
Nhưng An Điềm vẫn cứ hứng thú, cô nhìn sang cái ba lô to bên cạnh mình, biết ở trong đó là đủ các loại thuốc và vật dụng mà “cậu chủ” đã chuẩn bị cho cô.
“Cậu chủ của các anh đúng là một người tốt, nhưng lại không chịu gặp tôi, nếu anh gặp cậu chủ thì nhớ giúp tôi chuyển lời cảm ơn đến cho anh ấy nhé!” An Điềm ôm cái ba lô vào lòng vui vẻ nói.
Nhưng điều An Điềm không biết chính là, anh tài xế ăn mặc kì lạ trước mặt cô đây chính là “cậu chủ” mà cô đang nói, bởi vì muốn được ở thêm bên cạnh cô mà đã giả làm tài xế, muốn đích thân đưa cô về thành phố H.
“Tôi sẽ…” Chàng trai cất tiếng nói, nhưng ngay sau đó sửa lại, “Cậu chủ sẽ biết mà.”
“Vâng!” An Điềm gật đầu thật mạnh, sau đó không nói gì nữa.
Sắp về đến thành phố H rồi!
An Điềm hưng phấn vuốt mặt, nhưng ngay sau đó nhận ra trên mặt mình, các vết thương vẫn còn chưa lành hẳn!
Nét phấn khích trên mặt cô lập tức khựng lại: Bây giờ mình vác bộ dạng này đi gặp Cố Thiên Tuấn thì anh ấy liệu có chê mình xấu không nhỉ?
Nghĩ đến đây, An Điềm lập tức bỏ ngay ý định muốn gặp Cố Thiên Tuấn, cứ về biệt thự trước đi vậy, dù sao Cố Thiên Tuấn bây giờ chắc đang ở công ty, bây giờ mình nên đi gặp An An trước, đã rời đi lâu như vậy, không biết An An sao rồi, có nhớ mình hay không.
Còn về Cố Thiên Tuấn, An Điềm nhún vai, cảm thấy không cần phải vội.
Cứ như thế, An Điềm được tài xế đưa về trung tâm thành phố H.
Khung cảnh trước mắt càng lúc càng quen thuộc, nụ cười trên môi An Điềm càng lúc càng rạng rỡ. Khi chiếc xe đỗ lại, An Điềm vội vàng mở cửa xe chạy ra ngoài.
“Nhiên…” Chàng trai thấy nhìn cái ba lô vẫn còn nguyên trên băng ghế thì liền cất tiếng gọi, nhưng sau đó sửa lại ngay, “Cô An, túi của cô.”
“À, tôi vui quá nên quên mất.” An Điềm vừa vỗ đầu mình vừa quay lại lấy ba lô trong xe rồi vẫy tay với tài xế, “Vất vả cho anh rồi, có duyên sẽ gặp lại!”
“Tạm biệt…” Chàng trai nhìn theo bóng dáng An Điềm, nhủ thầm trong lòng: Nhiên Nhiên, em phải bảo trọng, chúng ta sẽ mau chóng gặp lại nhau.
Rồi anh buồn bã quay xe rời đi, qua gương chiếu hậu, anh có thể thấy bóng dáng của An Điềm càng lúc càng xa, càng lúc càng xa, cuối cùng không còn thấy đâu nữa.
Chàng trai hít một hơi thật sâu rồi đưa mắt nhìn về phía trước: Tiếp theo đây, mình phải làm việc quan trọng hơn, bây giờ cứ để Thẩm Sở Hà đưa Nhiên Nhiên quay về bên Cố Thiên Tuấn đi, cũng chẳng có gì ghê gớm cả, rồi sẽ có ngày, Nhiên Nhiên và mình sẽ ở bên nhau cả đời!
Chàng trai nghĩ đến đây liền đạp mạnh chân ga, chiếc xe ngay lập tức phóng như bay trên đường, chẳng mấy chốc mất hút.
Lúc này, An Điềm đang đứng một mình giữa đường phố rộng lớn ở trung tâm thành phố H, đột nhiên nhớ ra một vấn đề quan trọng: Tuy dì Dương đã chuẩn bị cho cô rất nhiều thuốc uống lẫn thuốc bôi, nhưng dì ấy dường như đã quên đưa tiền cho cô, bây giờ cô không một xu dính túi, cũng không có điện thoại, làm sao mà về đây?
Trong lúc An Điềm đang lo sốt vó thì một chiếc xe đột nhiên đỗ lại trước mặt cô.
“An Điềm! Trùng hợp quá, sao cô lại ở đây?” Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ ra Thẩm Sở Hà với nụ cười tươi rói ấm áp.
“Thẩm Sở Hà!” An Điềm ngạc nhiên vô cùng, chuyện này đúng là quá trùng hợp mà, mình vừa định bắt taxi thì Thẩm Sở Hà lại lái xe xuất hiện ngay trước mặt mình!
Gương mặt Thẩm Sở Hà cũng đầy nét kinh ngạc, cô hô to: “An Điềm, sao cô lại đứng ngoài đường vậy? Tôi nghe đồng nghiệp nói cô bị ốm, xin nghỉ nửa tháng rồi cơ mà! Mà lạ hơn nữa là người ta còn đồn cô bị bắt cóc nữa! Làm tôi rất thắc mắc muốn đi gặp anh Lâm hỏi xem là như thế nào đấy! Nhưng dạo này Hiểu Hiểu cũng gặp chuyện, thế nên tôi không tiện hỏi, vậy tóm lại An Điềm à, thời gian qua cô gặp chuyện gì vậy? Tôi…”
“Sở Hà!” An Điềm ngượng ngùng ngắt lời Thẩm Sở Hà, sau đó cười nói với cô, “Có thể đưa tôi đến một nơi được không? Những chuyện khác lên xe tôi sẽ kể với cô nhé?”
“Được chứ!” Thẩm Sở Hà gật đầu rồi vội vàng mở cửa xe, “Mau vào đi.”
An Điềm mừng rỡ ôm ba lô rồi ngồi vào ghế cạnh tài.
“Trời ơi, An Điềm, mặt của cô làm sao thế?” Thẩm Sở Hà kinh ngạc chỉ vào mấy vết thương chưa lành trên mặt An Điềm hỏi, “Vừa rồi cô đứng ở ngoài tôi nhìn không rõ, mặt của cô sao lại đầy thương tích thế này?”
“Chuyện này…” An Điềm lập tức ôm mặt, tuy cô vừa rồi đã ý thức được chuyện mặt mình vẫn còn vết thương, nhưng bây giờ vẻ kinh ngạc của Thẩm Sở Hà đã thật sự động chạm đến lòng tự tôn phụ nữ của cô rồi, “Trông xấu lắm à?”
“Không xấu, không xấu!” Thẩm Sở Hà liền lắc đầu giải thích với An Điềm, “Tôi chỉ là ngạc nhiên thôi, đang yên đang lành sao mặt cô lại bị thương?”
Tuy Thẩm Sở Hà phủ nhận việc mấy vết sẹo trên mặt An Điềm là xấu, nhưng An Điềm sống chết cũng không bỏ tay ra khỏi mặt mình.
Phụ nữ nào mà chẳng muốn mình đẹp?
An Điềm bây giờ chẳng cảm thấy đau ở những chỗ khác trên người nữa, chỉ có mấy vết sẹo trên mặt là đáng quan tâm nhất thôi!
Lỡ như bị hủy dung nhan thì sao? Lỡ như sau này biến thành mẹ mìn chuyên dọa trẻ con thì sao? Mà cho dù không làm trẻ con sợ thì cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ!
An Điềm càng nghĩ càng đau lòng, hai mắt bắt đầu đỏ hoe lên.
“An Điềm, cô không sao chứ?” Thẩm Sở Hà khẽ vỗ vai An Điềm, trong lòng cảm thấy dở khóc dở cười: An Điềm lúc trước bị thương nặng như vậy, đau đến hôn mê bất tỉnh mà cũng không khóc, bây giờ lại vì việc sợ sẽ bị sẹo mà khóc sao?
Quả nhiên tâm tư của phụ nữ đúng là kì lạ, đau thì không sao, nhưng mà xấu thì tuyệt đối không được. Thẩm Sở Hà cảm thấy về mặt này thì An Điềm đúng là rất giống mình.
“…” An Điềm u uất ôm mặt, không trả lời Thẩm Sở Hà.
“Không phải chứ, An Điềm, cô khóc thật đấy à?” Thẩm Sở Hà đứng từ góc độ của người yêu cái đẹp, bắt đầu chân thành khuyên nhủ An Điềm, “Đừng lo, vết sẹo trên mặt cô rất mờ, tôi tin qua một khoảng thời gian nữa sẽ khỏi thôi!”
“Thật không?” An Điềm cuối cùng cũng lên tiếng, hai mắt đỏ hoe, ôm mặt nhìn Thẩm Sở Hà.
“Thật mà!” Thẩm Sở Hà gật đầu hết sức nghiêm túc.
“Vậy may quá.” An Điềm cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn, đôi mắt đỏ cũng dần bình thường trở lại. Cô vừa ôm ba lô vừa nói, “Vậy Sở Hà à, cô mau lái xe đi.”
“Được, cô muốn đi đâu? Đưa địa chỉ cho tôi, tôi mở chỉ đường.”
An Điềm mấp máy môi, định nói địa chỉ biệt thự mà Cố Thiên Tuấn đã sắp xếp cho cô, nhưng nghĩ lại thấy như vậy không ổn, thế nên đã nói một địa chỉ cách biệt thự xa một chút.
Thẩm Sở Hà giả vờ không biết gì, gật đầu rồi lái xe đi.
Xe bắt đầu tăng tốc, Thẩm Sở Hà lại bắt chuyện: “An Điềm, chắc cô không biết, trong khoảng thời gian cô mất tích… À, không phải, trong khoảng thời gian cô xin nghỉ, đã xảy ra rất nhiều chuyện đấy! Chuyện thứ nhất chính là dự án của nhóm chúng ta đã tạm hoãn rồi!”