Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 418



60418.“Anh à, cho hỏi anh là ai? Anh bảo Leonard đưa tôi đến đây là để làm gì?” Chu Mộng Chỉ đứng ở mép tầng thượng, nhìn người đàn ông đứng trong bóng tối, cất cao giọng hỏi.

“Ha.” Chàng trai lạnh lùng cười khẩy, “Đương nhiên là để cho cô phải trả giá cho những việc mình làm rồi!”

“Trả giá?” Chu Mộng Chỉ nghe giọng điệu căm phẫn của chàng trai thì lập tức hốt hoảng, “Anh à, hình như tôi không hề quen anh, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì đó rồi không?”

“Tôi nói rồi, chỉ cần là những kẻ làm tổn thương Nhiên Nhiên thì tôi đều không tha cho kẻ nào!” Chàng trai bước lên một bước, ánh sao mờ mờ chiếu lên gương mặt góc cạnh của anh, anh mấp máy đôi môi mỏng của mình, gằn giọng nói, “Cho dù là cô, Chu Hán Khanh, hay là Cố Thiên Tuấn!”

“Nhiên Nhiên…” Chu Mộng Chỉ giật bắn mình, lẽ nào chính là An Điềm?

Sao người này lại có liên quan đến An Điềm? Hơn nữa anh ta còn là người có thể khiến Leonard tuân theo răm rắp! Anh ta là ai? Rốt cuộc là ai?

“Sao anh lại quen An Điềm? Anh là ai?” Chu Mộng Chỉ run rẩy lớn tiếng hỏi.

Chu Mộng Chỉ bây giờ sợ đến mức tay chân luống cuống, cô ta trân trối nhìn chàng trai nọ, cố hết sức để nhận diện diện mạo của người đó, cô ta có thể nhận ra mình không quen người này, nhưng sao ngũ quan của anh ta lại tạo ra một cảm giác quen thuộc như vậy?

Mày kiếm mắt sao, gương mặt góc cạnh hoàn hảo, trong nét bá đạo trầm ổn có vương một chút cảm giác thiếu niên. Chu Mộng Chỉ nhận ra, chàng trai đứng trước mặt mình rất trẻ, mình rốt cuộc đã gặp anh ta ở đâu chứ? Rốt cuộc đã gặp ở đâu?

Chàng trai không trả lời câu hỏi của Chu Mộng Chỉ mà bước đến áp sát cô ta: “Chu Mộng Chỉ, bây giờ cô có thể đi đến nơi cô phải đi rồi!”

“Nơi tôi phải đi?” Chu Mộng Chỉ lắc đầu, mình không đi đâu cả! Mình còn phải vùng lên, mình còn phải hưởng vinh hoa phú quý mà!

Nhưng chàng trai lúc này đã tiến đến sát trước mặt Chu Mộng Chỉ rồi đưa tay ra đặt lên vai cô ta.

“…” Chu Mọng Chỉ lập tức lạnh sống lưng, bất lực nhìn vào mặt chàng trai, hai chân vì quá sợ mà không động đậy được nữa: Bây giờ mình đang rất muốn bỏ chạy, rất muốn phản kháng, nhưng tại sao lại không cử động được thế này?

Chu Mộng Chỉ trân trối nhìn vào mặt chàng trai, rồi ngay khoảnh khắc ấy, cô ta cuối cùng cũng nhớ ra anh là ai!

Chu Mộng Chỉ không tin được mà đưa tay ra chỉ vào mặt chàng trai mà hét lên: “Tôi nhớ ra rồi, tôi từng trông thấy anh trong một tấm ảnh! Anh là…”

Chu Mộng Chỉ còn chưa dứt lời thì bàn tay đặt trên vai cô ta chợt đẩy mạnh về phía trước!

“Á!” Chu Mộng Chỉ hốt hoảng thét lên, hai chân đang đứng trên mép tường lúc này chới với, rồi ngay sau đó, cả người cô ta rơi nhanh xuống phía dưới.

Cảm giác mất trọng lực khiến cả người Chu Mộng Chỉ căng cứng! Tiếng gió rít qua bên tai khiến cô ta nhận ra mình đã sắp chết rồi!

Cô ta sẽ rơi xuống, thân thể sẽ vỡ nát, dung nhan sẽ bị hủy, thậm chí sẽ chết không toàn thây!

Không! Không! Mình không muốn chết!

Chu Mộng Chỉ kinh hãi trợn trừng mắt, tất cả những việc trải qua bao nhiêu năm nay đều ùa về trong đầu cô ta như đèn kéo quân, tất cả những hành động đúng sai của cô ta, tất cả những việc cô ta hại người và bị người hại, tất cả những cảm xúc đau lòng, hối hận, vui mừng, hân hoan…

Trong tất cả những kí ức ấy, dường như chỉ có bóng dáng của một người.

Chu Hán Khanh…

Chu Mộng Chỉ há miệng, lẩm bẩm gọi tên Chu Hán Khanh. Lúc này đây, cô ta đột nhiên rất nhớ Chu Hán Khanh. Nếu năm xưa mình bằng lòng ở bên Chu Hán Khanh thì phải chăng đã không rơi vào kết cục không thể vãn hồi thế này không…

“Rầm!”

Một âm thanh rất lớn vang vọng trên đường phố sáng sớm ở thành phố H, một xác người máu thịt lẫn lộn nằm trên mặt đường, vũng máu chảy lênh láng phản chiếu ánh nắng le lói, mùi máu tươi bắt đầu tỏa lên trong không khí…

Trên tầng thượng, chàng trai rụt tay lại, khóe môi nhoẻn nụ cười lạnh lùng rồi tuyệt tình quay người đi.

Thẩm Sở Hà đứng ở cửa tầng thượng, tận mắt chứng kiến mọi chuyện, cô mặc một bộ váy dài màu trắng, màu trắng ấy rất tương phản với cái bóng đen thẫm sau lưng cô, gió nhẹ buổi sáng thổi qua làn tóc cô, làm phất phơ tà áo, khiến thân hình mảnh mai của cô trông có hơi cô độc.

“Bảo người khác ra tay là được rồi, tai sao cậu cứ nhất định để tay mình phải nhuốm máu chứ?” Thẩm Sở Hà nhìn chàng trai đang bước đến, giọng nói cay đắng, “Cậu gần đây hành sự càng lúc càng cực đoan rồi.”

“Mình không thể chấp nhận được việc Chu Mộng Chỉ đã bắt Nhiên Nhiên phải chịu nhiều đau khổ như vậy, cho nên mình phải chính tay giải quyết cô ta!” Chàng trai liếc nhìn Thẩm Sở Hà rồi lại nhìn về phía trước.

“Nhưng mà…”

Thẩm Sở Hà mấp máy môi, nhưng rồi không nói gì nữa, chàng trai đi thẳng qua mặt cô rồi cùng một đám người mặc áo đen rời đi.

Ngọn gió xa xăm cuốn giọng nói chàng trai thổi vào tai Thẩm Sở Hà: “Về đi, cứ hành động theo kế hoạch!”

Hành động, hành động, hành động!

Mình đã ở bên cậu ấy bao nhiêu năm, vậy mà câu nói được nghe nhiều nhất chỉ là câu hành động này!

Thẩm Sở Hà cắn môi, vẻ mặt không cam tâm hiện rõ lên dưới bầu trời u ám. Bấu chặt móng tay vào lòng bàn tay, Thẩm Sở Hà cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi, cô ghen tị, ghen tị đến sắp phát điên lên rồi: An Điềm càng lúc càng gần cậu ấy hơn rồi, tình yêu cậu ấy dành cho An Điềm cũng càng lúc càng mãnh liệt rõ ràng rồi!

Chuyện này tuyệt đối không thể!

Mình nhất định phải có được cậu ấy! Cho dù có phải trả cái giá thế nào!

Thẩm Sở Hà hít một hơi thật sâu, cố gắng nở nụ cười rồi rời khỏi tầng thượng.

Trong một căn nhà cho thuê cũ nát…

Trong nhà đầy các vỏ hộp rỗng, mùi hôi bốc lên khắp nơi, khiến người ta chỉ muốn tránh xa.

Lúc này, trên màn hình ti vi mờ mờ chợt phát một tin tức.

“Hôm nay tại một con đường trung tâm thành phố H đã phát hiện xác một người phụ nữ. Cảnh sát sau khi nhận tin đã mau chóng đến hiện trường. Được biết, đây là xác của một nghi phạm, hôm qua vừa được tại ngoại, họ Chu, các thông tin còn lại không rõ. Giám định pháp y cho hay người này có vẻ đã tự sát, còn về nguyên nhân tự sát thì phía cảnh sát vẫn đang điều tra…”

Trong lúc phóng viên trên ti vi đang đọc tiếp thì trong phòng chợt vang lên tiếng chai vỡ, Chu Hán Khanh nồng nặc mùi rượu ngồi phắt dậy. Anh ta lúc này râu ria xồm xoàm, gương mặt tiều tụy, khi vừa nghe thấy tin ấy thì lập tức lao đến ti vi như một kẻ điên: Người nhảy lầu tự tử là nữ, họ Chu, lại còn là một nghi phạm đang được tại ngoại?

Hai mắt Chu Hán Khanh long lên sòng sọc, nhìn vào cái xác đang được làm mờ trên ti vi.

Anh ta đưa ánh mắt hốt hoảng nhìn thật kĩ cái xác ấy, đột nhiên giật bắn mình, bởi anh ta trông thấy trên cổ tay cái xác có một vết sẹo!

Chu Mộng Chỉ khi còn bé từng bị người bố Chu Minh Phong đánh rất nhiều lần, vết sẹo trên cổ tay là do một lần ông ta dùng mảnh chai cắt vào tay cô ta!

Đúng là Mộng Chỉ! Đúng là Mộng Chỉ rồi!

Chu Hán Khanh chợt cảm thấy toàn thân như mất hết sực lực. “Bịch” một tiếng, anh ta khuỵu xuống cạnh ti vi, nước mắt bắt đầu rơi lã chã, cảm thấy đất trời như đã sụp đổ!

Bây giờ anh ta chẳng còn gì cả, còn đang bị cảnh sát truy nã. Anh ta cứ tưởng Chu Mộng Chỉ sẽ có thể cầm cự được qua giai đoạn này, chờ khi tình hình bớt căng thẳng, anh ta sẽ nghĩ cách để cứu cô ta ra.

Thế nhưng…

Chu Hán Khanh đau khổ nhắm mắt lại, đưa hai tay nắm chặt tóc mình: Nhưng tại sao lại như thế này?

Đến ngay cả gặp mặt Chu Mộng Chỉ lần cuối, anh ta cũng không thể! Mộng Chỉ lúc nào cũng muốn mình đẹp, vậy mà bây giờ lại chết thảm thế này!

Không, Mộng Chỉ tuyệt đối không thể nào tự sát được! Chu Hán Khanh mở trừng mắt ra, trán nổi gân xanh: Phải, là Cố Thiên Tuấn, chắc chắn là do Cố Thiên Tuấn vẫn còn căm hận nên mới muốn giết Mộng Chỉ!

“Mộng Chỉ…” Chu Hán Khanh lẩm bẩm gọi tên Chu Mộng Chỉ, ánh mắt dần sắc lại: Mình phải báo thù cho Mộng Chỉ! An Điềm, Cố Thiên Tuấn, tất cả đều phải chết chung với Mộng Chỉ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.