60419.“Trời ơi, tôi đã bảo là vết thương trên người tôi đỡ nhiều rồi, hoàn toàn không phải đến bệnh viện kiểm tra nữa rồi mà!” An Điềm ngồi trên ghế sofa hậm hực. Hôm nay mới sáng sớm, Cố Thiên Tuấn đã lôi cô dậy, nói là thấy không yên tâm, bảo cô phải đến bệnh viện kiểm tra lại lần nữa, để đích thân Trì Cảnh Dật nói một câu “An Điềm không sao rồi” thì anh mới yên tâm được.
“Mẹ ơi, có phải mẹ sợ bị tiêm không?” An An ngồi cạnh An Điềm cười nói, “Mẹ đúng là nhát gan mà!”
“Mẹ con sao có thể nhát gan được? Mẹ chỉ là cảm thấy không cần thiết thôi!” An Điềm nhún vai, không dễ dàng trúng kế khích tướng của An An.
“An Điềm, nghe lời đi!” Cố Thiên Tuấn bước lên xoa đầu An Điềm, kiên nhẫn khuyên nhủ.
“Không.” An Điềm kiên quyết lắc đầu, không muốn đi.
“An Điềm…” Cố Thiên Tuấn thở dài, “Vết thương trên người em…”
“Thiên Tuấn!”
Trương Hiển Hy vừa bước chân vào biệt thự đã gọi tên Cố Thiên Tuấn, có vẻ có việc quan trọng muốn nói.
Chuyện khiến Trương Hiển Hy căng thẳng như vậy không hề nhiều, thế nên Cố Thiên Tuấn lập tức dừng việc đại sự “khuyên nhủ” An Điềm lại mà ra đón: “Ừ, có chuyện gì?”
An Điềm cũng cảm thấy có gì đó không ổn, thế nên cũng đứng dậy khỏi ghế.
Trương Hiển Hy bước đến trước mặt Cố Thiên Tuấn, trước tiên nhìn An Điềm rồi mới quay sang Cố Thiên Tuấn, không biết phải làm sao để nói ra tin mới nhận được này.
“Có gì thì anh nói đi.” Giọng của Cố Thiên Tuấn rất bình thản, dù sao bây giờ An Điềm đang ở bên cạnh anh, vậy nên chẳng còn chuyện gì có thể khiến anh lo lắng nữa.
Trương Hiển Hy gật đầu, ngập ngừng một lát rồi nói: “Chu Mộng Chỉ đã nhảy lầu tự tử.”
“Cái gì?”
Cố Thiên Tuấn còn chưa kịp nói gì thì An Điềm đã chạy đến trước mặt Trương Hiển Hy kinh ngạc hỏi: “Anh nói cái gì?”
Trương Hiển Hy nhìn An Điềm rồi lặp lại: “Chu Mộng Chỉ đã nhảy lầu tự tử.”
“Sao… sao lại như vậy chứ?” An Điềm ngẩn người một lúc, sau đó bất giác quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn đứng cạnh mình.
Dù gì Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ đã quen nhau từ khi học đại học, lại còn ở bên nhau đến bốn năm. Khoảng thời gian trước đây, Cố Thiên Tuấn đã vì Chu Mộng Chỉ mà làm rất nhiều việc, cũng đã bỏ rất nhiều tâm huyết.
Hôm nay Chu Mộng Chỉ lại đột nhiên nhảy lầu tự sát, An Điềm không biết Cố Thiên Tuấn sẽ có cảm giác thế nào.
“Ừ, tôi biết rồi.” Cố Thiên Tuấn khẽ gật đầu hỏi, “Còn thu được tin gì khác không?”
Thấy vẻ thản nhiên của Cố Thiên Tuấn, Trương Hiển Hy cũng có hơi kinh ngạc, tuy trước đây Chu Mộng Chỉ đã từng làm rất nhiều việc không thể tha thứ được, nhưng tình cảm mà Cố Thiên Tuấn từng dành cho Chu Mộng Chỉ, Trương Hiển Hy cũng biết rõ, bây giờ Chu Mộng Chỉ vô duyên vô cớ nhảy lầu tự sát, thế mà Cố Thiên Tuấn vẫn cứ dửng dưng, khiến Trương Hiển Hy có hơi không quen.
“Còn về các tin khác…” Trương Hiển Hy hít một hơi thật sâu rồi nói, “Sau khi Chu Mộng Chỉ vừa chết thì tin tức lập tức được truyền ra, dường như có người cố ý làm vậy.”
Cố Thiên Tuấn lúc này mới cau mày hỏi: “Vậy trong bản tin có nói rằng Chu Mộng Chỉ có liên quan đến tập đoàn Cố Thị không?”
“Cái đó thì không, chỉ nói thân phận của Chu Mộng Chỉ hiện chưa rõ.” Trương Hiển Hy lắc đầu, “Mà nếu truyền thông có biết Chu Mộng Chỉ có dính dáng đến tập đoàn Cố Thị đi nữa, nếu chưa được tập đoàn Cố Thị cho phép, họ cũng không dám đưa tin lung tung đâu.”
“Còn một chuyện nữa.” Trương Hiển Hy nói đến đây, thần sắc trở nên nghiêm trọng, “Xác Chu Mộng Chỉ sau khi được đưa đến bệnh viện, do không rõ thông tin nên không ai đến nhận, nhưng Leonard lại bỏ tiền để hỏa thiêu xác Chu Mộng Chỉ, sau đó lấy tro cốt của cô ta đi.”
“…” Cố Thiên Tuấn trầm ngâm.
“Thiên Tuấn, anh không cảm thấy chuyện này rất mờ ám sao?” Trương Hiển Hy xoa cằm nói, “Lần trước, An Điềm bị một người bí ẩn đưa đi, tôi đã nghi ngờ người đứng sau chính là Leonard, bây giờ tro cốt của Chu Mộng Chỉ lại bị Leonard đưa đi! Trước đó, anh ta từng vì việc anh từ chối hợp tác một dự án lớn mà bất mãn với anh rồi, bây giờ lại xảy ra những chuyện này, vậy người đứng đằng sau mọi chuyện không phải là Leonard thì còn là ai nữa?”
Cố Thiên Tuấn không phản đối ý kiến của Trương Hiển Hy, chỉ nói: “Nếu còn xảy ra chuyện gì nữa thì cứ đến báo với tôi, còn những việc còn lại thì anh không cần nhúng tay vào. Tôi thật sự rất muốn xem thử, tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì.”
Cố Thiên Tuấn nói xong liền quay sang nói với An Điềm: “Chúng ta đi thôi, phải đi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe cho em.”
Lần này, An Điềm không cự tuyệt nữa. Vì chuyện xảy ra với Chu Mộng Chỉ, tâm trạng cô bây giờ đang rất phức tạp, thế nên cô cứ để mặc cho Cố Thiên Tuấn kéo tay mình đi ra ngoài.
Chiếc xe phóng như bay trên đường, cảnh vật hai bên đường lướt vun vút.
An Điềm ngồi trên xe, trung bình cứ 30 giây lại quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn: Vừa rồi lúc hay tin Chu Mộng Chỉ đã tự sát, ngay cả bản thân mình còn không chịu nổi, huống hồ gì là người từng có tình cảm sâu đậm với Chu Mộng Chỉ như Cố Thiên Tuấn.
Cho dù Chu Mộng Chỉ đã phản bội Cố Thiên Tuấn, làm ra nhiều việc đáng ghê tởm, nhưng An Điềm biết, Cố Thiên Tuấn là một người bề ngoài thì lạnh lùng, nhưng nội tâm lại rất dịu dàng, cho dù có là con chó con mèo thì tình cảm cũng không thể nói hết là hết ngay được.
Cố Thiên Tuấn hẳn là đang rất buồn, chỉ vì ngại ở trước mặt mình nên mới không tỏ ra mà thôi.
An Điềm tuy cảm thấy Chu Mộng Chỉ hại Doanh Doanh như vậy đúng là chết cũng không đáng tiếc, nhưng dù sao cô cũng không phải Cố Thiên Tuấn, không biết được anh đang nghĩ gì, nếu Cố Thiên Tuấn bây giờ có muốn đi tìm Leonard để đòi lại tro cốt của Chu Mộng Chỉ thì An Điềm cũng không phản đối.
Chắc Cố Thiên Tuấn hiện giờ đang cần cô mở lời!
Nghĩ vậy, An Điềm liền quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn.
Nhưng An Điềm còn chưa kịp nói gì thì Cố Thiên Tuấn đã chợt đưa tay ra, khẽ vuốt cằm cô rồi hỏi: “Cứ quay qua quay lại như vậy có mỏi cổ không?”
“Tôi…” An Điềm đẩy tay Cố Thiên Tuấn ra, sau đó cứ nhìn anh mà ngập ngừng, “Cố Thiên Tuấn, tôi…”
“Anh biết em đang nghĩ gì.” Cố Thiên Tuấn đưa ngón tay lên khẽ chặn trước môi An Điềm, ngắt lời cô, “Thật ra, anh không có cảm giác gì cả.”
“Không có cảm giác gì?” An Điềm cảm thấy không tin được.
Cố Thiên Tuấn lại gật đầu rất nghiêm túc với An Điềm, đưa tay vuốt tóc cô rồi nói rất nhẹ nhàng: “Từ sau khi biết tin Chu Mộng Chỉ đã phản bội anh thì anh và cô ta đã không còn quan hệ gì nữa, cho dù cô ta sống chết ra sao cũng không liên quan đến anh. Anh trước nay sẽ không vì người không liên quan đến mình mà lãng phí sức lực.”
“Vậy còn tôi? Tôi đáng để anh lãng phí nhiều sức lực vậy sao?” An Điềm cũng không hiểu sao mình lại hỏi câu này, nhưng cô rất muốn biết mình chiếm bao nhiêu phần trong trái tim Cố Thiên Tuấn.
Ngay cả chính An Điềm cũng không nhận ra, cô đã tự so sánh mình với Chu Mộng Chỉ. Đây có lẽ chính là ham muốn chiếm hữu của phụ nữ, có chút ích kỉ, có chút vô lí, nhưng cũng có chút ngọt ngào.
“Em?” Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm mỉm cười, sau đó áp sát vào tai cô khẽ nói, “Anh muốn dành hết sức lực của mình cho em, nhưng chỉ sợ cơ thể em không chịu nổi thôi, làm sao bây giờ? Bởi vì mấy lần trước em toàn ngất đi thôi.