Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 510



60510.“Cố Thiên Kỳ, tao sẽ giết mày. Tao nhất định sẽ giết mày!” Chu Hán Khanh trừng mắt nhìn Cố Thiên Kỳ, run rẩy nói từng chữ một, “Không những mày mà còn có cả An Điềm, Cố Thiên Tuấn, tất cả đều phải chôn theo Mộng Chỉ!”

Thấy Chu Hán Khanh vẫn u mê không tỉnh, Cố Thiên Kỳ chỉ đành lắc đầu, anh chẳng muốn nói với Chu Hán Khanh nên xua tay đi, quay người ngồi xuống sofa.

Thuộc hạ thấy Cố Thiên Kỳ xua tay, lập tức hiểu ý, lập tức bỏ tay ra

Chu Hán Khanh thoát khỏi sự trói buộc của đám người áo đen, vội vã đứng dậy rồi bổ nhào đến Cố Thiên Kỳ như điên.

“Pằng” một tiếng…

Lúc Chu Hán Khanh bổ nhào về phía Cố Thiên Kỳ, một viên đan xuyên qua máu thịt của Chu Hán Khanh kẹt vào trong xương đầu gối.

“Rầm”, Chu Hán Khanh đau đớn cực độ quỵ xuống, dùng cánh tay bị thương ôm lấy đầu gối mình, ngẩng đầu lên hét lên vì đau đớn.

“Pằng”, lại một phát đạn xuyên qua xương bả vai của Chu Hán Khanh kèm một mẩu thịt dính máu văng ra.

Chu Hán Khanh nằm xuống đất, toàn thân đau đớn, rên rỉ không ngừng, khắp người toàn là vết thương, máu chảy ra khắp nền nhà.

Ngay lập tức, cả căn hộ toàn mùi máu tanh.

Cố Thiên Kỳ hơi cau mày, nhìn thuộc hạ của mình: “Để hắn ta chết nhanh đi.”

“Vâng.” Người áo đen gật đầu rồi cầm súng chĩa vào ngực trái của Chu Hán Khanh: Đó là trái tim, bắn vào thì chỉ có chết.

“Pằng!”

Ngực trái cái áo của Chu Hán Khanh rách toạc ra, vết thương chảy máu rất nhiều.

Chu Hán Khanh không thể chịu đựng cơn đau đớn này nữa, anh ta đau đớn hét lên một tiếng, cuối cùng cả người nằm trên vũng máu rồi nhắm mắt lại.

Căn hộ ồn ào và lộn xộn vừa nãy bỗng chống yên tĩnh hẳn lên, chỉ còn nòng súng đang bốc khói và vết thương trên người Chu Hán Khanh là đang chứng minh mọi chuyện tang thương vừa xảy ra lúc nãy.

Cố Thiên Kỳ nhìn thấy Chu Hán Khanh nhắm mắt lại, nhàn nhã đứng dậy, anh xoay cổ: Hôm nay làm nhiều việc rồi, có hơi mệt rồi.

Thẩm Sở Hà cũng nhẹ nhàng đứng dậy nói: “Thiên Kỳ, cậu mệt rồi à?”

“Cũng bình thường.” Cố Thiên Kỳ lại xoay cổ, sau đó nhìn Thẩm Sở Hà, “Cậu là người cần thận, thu dọn chỗ này đi nhé.”

Thẩm Sở Hà nhìn căn hộ toàn máu, kìm nén sự bất mãn trong lòng, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

“Vất vả cho cậu rồi.” Cố Thiên Kỳ cười vỗ vai Thẩm Sở Hà, “Sau khi thu dọn xong thì về nhà nghỉ ngơi, thời gian này cậu cũng mệt rồi.”

“Còn cậu thì sao?” Thẩm Sở Hà kéo tay Cố Thiên Kỳ, nhẹ nhàng nói, “Thiên Kỳ, thời gian này, cậu làm bao nhiêu là việc, chắc là còn mệt hơn mình, bây giờ cũng đã khuya, chuyện của Chu Hán Khanh cũng đã xử lý xong, mình còn muốn đi đâu? Hay là tối nay cậu ở lại chỗ mình đi được không?”

Cố Thiên Kỳ nghĩ cũng không nghĩ liền lắc đầu: “Không, Nhiên Nhiên sắp xuất viện rồi, mình đã mua một biệt thự ở ngoại ô, muốn đợi đến khi cô ấy ra viện thì đón cô ấy qua, chuyện bây giờ cũng coi như xong rồi, mình muốn đến biệt thự đó xem thế nào.”

“Mua căn biệt thự cho An Điềm...”

Thẩm Sở Hà há hốc miệng, không nói nên lời.

Tay cô liền rũ xuống, ánh mắt tổn thương không ngờ được: Cố Thiên Kỳ, cậu suy nghĩ thấu đáo thật đấy, ngay cả căn nhà sống chung cùng An Điềm cũng đã mua rồi sao. Có phải đợi lật đổ Cố Thiên Tuấn, là sẽ lập tức đón An Điềm về nhà sống chung không?!

Nhưng còn mình?

Mình theo cậu lao tâm lao lực bao năm nay, mình được cái gì chứ?!

Cơn giận trong lòng Thẩm Sở Hà bùng cháy, cô cắn chặt bờ môi mỏng manh, nhìn Cố Thiên Kỳ không nói một lời.

Cố Thiên Kỳ nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Sở Hà, đương nhiên cũng biết tâm trạng tuyệt vọng đau lòng của Thẩm Sở Hà, nhưng anh không thẹn với lòng.

Vì ngay từ đầu, Cố Thiên Kỳ đã nói rõ ràng với Thẩm Sở Hà, anh không yêu cô, trước đây không, bây giờ không, sau này cũng sẽ không.

Thẩm Sở Hà cũng hứa với mình, cô chỉ muốn ở bên cạnh mình, giúp đỡ mình, còn tuyệt đối tôn trọng mọi mong muốn của mình, đương nhiên, anh cũng hứa với Thẩm Sở Hà sẽ trả thù lao xứng đáng cho cô.

Hai người vốn dĩ đã thỏa thuận xong, bây giờ Thẩm Sở Hà lại phơi bộ mặt hờn tủi này ra, thật khiến người ta chán ghét.

Cố Thiên Kỳ rút tay lại, đi về hướng cửa: “Mình đi trước đây, cậu nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Sở Hà nhìn đôi tay mình hụt hẫng, cũng không còn sức đuổi theo nữa, cô chỉ đứng tại chỗ, nhìn theo bóng hình của Cố Thiên Kỳ, từng bước từng bước rời xa mình, cho đến khi ra khỏi cửa, rồi đóng cửa lại.

Thẩm Sở Hà bất lực nhắm mắt lại, nước mắt tủi nhục từ khóe mắt rơi ra: Đúng, lúc đầu cô đã hứa với Cố Thiên Kỳ, sẽ không ép buộc Cố Thiên Kỳ, cô tự nguyện ở bên cạnh giúp đỡ Cố Thiên Kỳ.

Nhưng Thẩm Sở Hà lúc trước rất có lòng tin với bản thân mình! Vì cô tin, chỉ cần cô luôn ở bên Cố Thiên Kỳ, giúp đỡ anh, thì cũng sẽ có một ngày anh ấy sẽ yêu mình.

Nhưng bao năm trôi qua, cậu ấy không có! Cậu ấy không có tình cảm gì với mình cả!

An Điềm, tất cả là tại An Điềm!

Nếu không có An Điềm, Cố Thiên Kỳ nhất định sẽ yêu mình!

Thẩm Sở Hà mở mắt ra, đôi mắt ngấn lệ bỗng dưng phát ra ánh nhìn độc ác: An Điềm, tôi sẽ không tha cho cô dễ dàng như vậy đâu!

“Cô Thẩm? Cô Thẩm?”

Giọng nói của người áo đen cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Sở Hà, cô ta đưa tay lau đi nước mắt ở khóe mắt: “Chuyện gì?”

“Chu Hán Khanh này xử lý thế nào?”

Vốn dĩ một nhóm người áo đen theo Cố Thiên Kỳ đến đây, nhưng đa số đều đi theo Cố Thiên Kỳ rồi, bây giờ chỉ còn lại ba người áo đen giúp Thẩm Sở Hà xử lý cái xác của Chu Hán Khanh.

“Anh ra ngoài đường không mang não à? Thẩm Sở Hà tâm trạng vốn không tốt, cuối cùng cũng gỡ bỏ lớp mặt nạ ngoan hiền, bắt đầu la mắng người áo đen trước mặt.

Người áo đen chưa bao giờ thấy Thẩm Sở Hà hung dữ như vậy, lúc bị Thẩm Sở Hà la mắng, anh ta cúi đầu xuống không nói gì cả.

Thẩm Sở Hà vỗ vỗ lồng ngực bình tĩnh lại, nhìn sang người áo đen, giọng nói gắt gỏng: “Đương nhiên là gói xác lại rồi chôn ở sau núi rồi! Nếu không anh để lại cho cảnh sát phát hiện sao!”

“Vâng.” Người áo đen ngượng ngập gật đầu, rồi cùng hai người áo đen khác đi đến bên cạnh xác chết của Chu Hán Khanh.

Thẩm Sở Hà che miệng che mũi lại để xua tan mùi tanh của máu, sau đó ra lệnh: “Nhanh tay nhanh chân lên đi!”

Những người áo đen nhìn Thẩm Sở Hà một cái rồi tiếp tục làm việc, họ lần lượt kéo tay chân của Chu Hán Khanh, từng bước kéo lê về trước, để lại một vệt máu dài trên sàn nhà.

“Ưm...”

Tiếng rên rỉ vì đau đớn, không biết là từ nơi nào mơ hồ truyền đến, những người áo đen đang khiêng Chu Hán Khanh nhìn nhau, dừng lại một chút: Chuyện gì thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.