60519.Còn nhớ lần trước, khi cô đến Cố Thị hình như đã từng thấy căn phòng họp lớn nhất ấy. Nghĩ đến đó, An Điềm lập tức co giò chạy thật nhanh.
Cuối cùng, An Điềm cũng tìm được phòng họp ấy, cô thở hổn hển đứng trước cửa phòng, sau đó đẩy cửa thật mạnh.
Đưa mắt hốt hoảng nhìn một lượt khắp phòng, An Điềm lập tức trông thấy ngay Cố Thiên Tuấn, anh đang ngồi yên trên ghế, vẻ mặt không cảm xúc.
Mình đã đến muộn rồi! Cuộc họp đã kết thúc rồi!
Khóe mắt An Điềm đỏ hoe, Cố Thiên Tuấn chắc phải buồn lắm, Cố Thị mà anh vất vả gầy dựng, trải qua bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu mệt mỏi, cuối cùng lại bị người em trai cùng cha khác mẹ cướp mất, nhưng anh vẫn phải tỏ ra thản nhiên!
Cố Thiên Tuấn thế này thật sự khiến người ta đau lòng!
An Điềm thấy sống mũi cay xè, lập tức chạy đến ôm lấy Cố Thiên Tuấn.
“An Điềm, em…”
“Cố Thiên Tuấn! Anh nghe em nói.” An Điềm nước mắt lã chã nhưng vẫn cố gắng không để tiếng khóc của mình quá rõ ràng.
“Cố Thiên Tuấn, cho dù anh có không còn là tổng tài tập đoàn Cố Thị thì anh vẫn là chồng em, là bố của An An, chúng ta vẫn sẽ có thể hạnh phúc bên nhau! Cố Thiên Tuấn, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, sau này anh ở đâu thì em ở đó!”
An Điềm ôm chặt Cố Thiên Tuấn, nhắm mắt lại, cả người chìm đắm trong hơi thở của Cố Thiên Tuấn. Vào thời khắc quan trọng sinh tử này, cô mặc kệ hết tất cả những người bên cạnh, chỉ một lòng muốn an ủi động viên Cố Thiên Tuấn!
“Ừ, ngoan!”
Một lúc lâu sau, Cố Thiên Tuấn mới cất giọng nói quyến rũ của mình lên bên tai An Điềm, còn nở nụ cười tươi tắn không giấu giếm.
An Điềm ngẩn người, cảm thấy hình như có gì đó không đúng.
Giọng của Cố Thiên Tuấn nghe rất nhẹ nhàng tự tại, hoàn toàn không giống một người vừa bị mất đi chức tổng tài.
An Điềm thắc mắc ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy ánh mắt tươi cười của Cố Thiên Tuấn, cô lại quay đầu nhìn những người xung quanh, thấy họ đang nhìn mình bằng vẻ mặt cố gắng nhịn cười.
Đặc biệt là bậc thầy Trương Hiển Hy, có vẻ đang phải cố gắng nhịn rất nhiều, gương mặt bình thường lạnh lùng băng giá, bây giờ đang nhăn nhúm lại vì phải cố nhịn cười!
“Đây chắc là An Điềm nhỉ?”
Trong lúc An Điềm đang thắc mắc không biết trong lúc mình chạy đi tìm phòng họp thì ở đây đã xảy ra chuyện gì, một giọng nói của người già chợt vang lên từ góc phòng họp.
An Điềm nhìn theo âm thanh, trông thấy đó là một ông lão đang mặc trang phục xưa!
An Điềm trợn tròn mắt, lập tức nhận ra ông lão ấy, ông ấy chính là cái người mà Susan gọi là ông Trác, nghe Susan nói, ông ấy chỉ cần giơ tay lên một cái thì vị trí tổng tài tập đoàn Cố Thị sẽ về tay Thiên Kỳ ngay!
Nhưng tại sao bây giờ ông ấy lại nhìn mình cười? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
An Điềm nhất thời không kịp phản ứng, chỉ đứng ngây người tại chỗ nhìn ông Trác.
“Dạ vâng, cô ấy chính là An Điềm mà con thường nhắc với ông đấy.” Cố Thiên Tuấn ngồi bên cạnh thay An Điềm đáp lời ông Trác.
Nghe Cố Thiên Tuấn nói như thế, An Điềm lại càng ngơ ngác: Sao thế này? Giọng điệu của Cố Thiên Tuấn hình như có vẻ rất thân thiết với ông Trác này, cái gì mà thường xuyên nhắc đến với ông ấy?
“À, đúng là rất được đấy!” Ông Trác hiền từ nhìn An Điềm rồi gật đầu, rõ ràng ông đang khen ngợi những lời nói đầy tình cảm vừa rồi của An Điềm.
An Điềm được khen liền đỏ bừng mặt, bất giác cúi đầu: Những lời nói vừa rồi của mình đều là do lúc cấp bách nên mới không kìm được mà nói ra, bây giờ nghĩ lại đúng là quá sến súa rồi!
“Được rồi, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết rồi, chuyện còn lại cậu xử lí tiếp đi nhé.” Ông Trác khẽ ho nhẹ rồi được người đứng bên cạnh dìu đứng dậy, “Tôi phải về nhà nghỉ ngơi đây!”
“Vâng, ông giữ gìn sức khỏe, hôm khác con và An Điềm sẽ đến thăm ông.” Cố Thiên Tuấn khẽ gật đầu, chào cung kính lễ phép.
Tuy An Điềm bây giờ vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Cố Thiên Tuấn lễ phép như vậy, cô cũng vội vàng gật đầu chào ông Trác.
Ông Trác thấy thế liền cười sảng khoái rồi thong thả rời khỏi phòng họp.
An Điềm nhìn theo bóng dáng rời đi của ông Trác, sau đó quay lại hỏi Cố Thiên Tuấn: “Cố Thiên Tuấn, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không lẽ trong lúc mình tìm phòng họp thì đã ra chuyện thay đổi càn khôn gì rồi sao?
Cố Thiên Tuấn mỉm cười, ghé sát vào tai An Điềm khẽ hỏi: “Em muốn biết không?”
“Có!” An Điềm gật đầu lia lịa.
“Năn nỉ anh đi.” Cố Thiên Tuấn ngoác miệng cười, vẻ mặt rất đắc ý.
Dáng vẻ đắc ý ấy của anh khiến tất cả mọi người trong phòng họp đều cảm thấy kinh ngạc đến há hốc mồm!
Vừa rồi kịch tính như vậy, nhưng Cố tổng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên, không ngờ bây giờ trước mặt người phụ nữ này thì biểu cảm lại phong phú như vậy! Thế mà họ trước giờ cứ tưởng Cố tổng là người không có cảm xúc chứ!
“Tôi năn nỉ anh… cái con khỉ ấy!”
An Điềm trừng mắt với Cố Thiên Tuấn, uy hiếp: “Anh mà không nói cho tôi biết thì tôi sẽ…”
“Cậu chủ!”
Trong lúc An Điềm còn đang suy nghĩ xem nên dùng cách gì để uy hiếp Cố Thiên Tuấn thì từ cửa phòng họp chợt vang lên một tiếng gọi thất thanh.
An Điềm quay lại nhìn, trông thấy đó chính là Susan.
Susan đứng ở cửa, mặt đẫm nước mắt, sau đó chạy ào vào trong.
An Điềm nhìn theo ánh mắt của Susan, trông thấy Cố Thiên Kỳ…
Vừa rồi chỉ mải lo an ủi Cố Thiên Tuấn, sau đó lại ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, thế nên An Điềm bây giờ mới nhớ lại Thiên Kỳ cũng đang ở trong phòng họp này.
“Thiên Kỳ…”
An Điềm mấp máy môi, gọi tên Cố Thiên Kỳ.
Nhưng Cố Thiên Kỳ lại hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của An Điềm, chỉ đứng ngây người, hai tay chống lên bàn, cúi đầu đau khổ, miệng liên tục lẩm bẩm: “Mình thua rồi, mình đến phút cuối cùng vẫn thua rồi…”
“Cậu chủ…”
Susan bước đến bên cạnh Cố Thiên Kỳ, đau lòng nhìn anh. Cô muốn bước lên một bước nữa để nắm tay anh an ủi, nhưng rồi lại nhớ ra mình chỉ là một cấp dưới, làm vậy không được, thế nên lại lùi một bước, cuối cùng chỉ nhìn anh bằng gương mặt đẫm lệ.
Thấy cảnh tượng ấy, An Điềm bất giác thở dài.
Cảnh tượng xung đột giữa cô và Thiên Kỳ vừa rồi vẫn còn hiển hiện trước mắt, dáng vẻ trước khi bỏ đi còn tràn đầy tự tin của anh, An Điềm cũng vẫn còn nhớ rõ.
Nhưng bây giờ, tuy không biết quá trình sự việc, song An Điềm cũng hiểu, trong trận chiến tranh giành cái chức tổng tài này, Thiên Kỳ đã thua rồi.
Thật ra, Thiên Kỳ là một đứa trẻ tốt, sở dĩ cậu ấy làm bao nhiêu việc như vậy cũng là vì muốn bảo vệ cho mình thôi, tuy phương pháp là không đúng nhưng cũng có thể tha thứ được.
Càng huống hồ, Thiên Kỳ lại chính là người bí ẩn đã cứu cô!
Bây giờ, Cố Thiên Tuấn đã không sao rồi, An Điềm cũng thấy yên tâm, nhưng về phần Thiên Kỳ, cô không thể nào bỏ mặc được, bởi cho dù thế nào thì cậu ấy cũng như em trai cô!
Nghĩ đến đó, An Điềm liền nhấc chân đi về phía Cố Thiên Kỳ.
Nhưng ngay lập tức, An Điềm đột nhiên cảm thấy một nguồn lực mạnh nắm chặt tay của mình, rồi ngay sau đó, cô ngã ập vào lòng Cố Thiên Tuấn.