Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 6



“Chào Lâm tổng, tôi là An Điềm, là nhà thiết kế thời trang của công ty Tô Thị.” An Điềm nhìn Lâm Kính Trạch mỉm cười, nhã nhặn tự giới thiệu.

“An Điềm...” Lâm Kính Trạch lặp lại tên của An Điềm rồi nở nụ cười quyến rũ của một công tử nhà giàu. An Điềm đương nhiên hiểu hàm ý của nụ cười đó, nhưng cô không phản ứng cũng không cự tuyệt, chỉ khẽ mỉm cười lại.

“Kính Trạch!” Trì Cảnh Dật mau chóng chạy đến bên cạnh Lâm Kính Trạch, liếc nhìn An Điềm một cái rồi quay sang nói với Lâm Kính Trạch, “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Có chuyện gì? Tại sao nhất định phải nói ngay bây giờ?” Lâm Kính Trạch nhìn Trì Cảnh Dật, ánh mắt như muốn nói: Tại sao nhất định phải nói vào đúng lúc em đang cua gái chứ?

Còn An Điềm vừa trông thấy Trì Cảnh Dật cũng liền nghĩ: Anh ta không phải anh em tốt của Cố Thiên Tuấn sao? Sao lại đi cùng Lâm Kính Trạch?

Nhưng An Điềm mau chóng hiểu ra, trong giới kinh doanh, hôm qua là người lạ, hôm nay lại thành anh em tốt là chuyện thường tình, việc gì phải để tâm? Chỉ cần anh ta và Cố Thiên Tuấn không gây phiền phức cho cô đã là may mắn lắm rồi.

“Nếu tổng giám đốc Lâm đã có việc thì tôi cũng không làm phiền nữa.” An Điềm khẽ cười nói với Lâm Kính Trạch.

“Vậy được, khi khác chúng ta nói tiếp vậy.” Lâm Kính Trạch có hơi luyến tiếc, đưa mắt nhìn An Điềm rời đi.

An Điềm vừa đi, Lâm Kính Trạch đã lập tức nổi giận: “Anh hai, anh nói thử xem, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Thât ra, cô gái vừa rồi...” Trì Cảnh Dật cứ ấp a ấp úng không nói được, Lâm Kính Trạch muốn theo đuổi người phụ nữ nào cũng được, nhưng An Nhiên thì đã từng có một cuộc hôn nhân với Cố Thiên Tuấn, nếu giờ hai người họ có quan hệ với nhau thì Thiên Tuấn không phải sẽ rất ngại sao?

“Anh hai!”

Trong lúc Trì Cảnh Dật còn đang không biết nói thế nào về mối quan hệ giữa An Nhiên và Cố Thiên Tuấn thì Cố Thiên Tuấn và Lệ Tắc Thiên đã đi đến bên cạnh hai người họ.

“Thiên Tuấn, chuyện đó...”

“Anh hai, không cần nói nữa.” Cố Thiên Tuấn biết Trì Cảnh Dật đang định nói gì, nhưng việc đã qua thì cứ cho nó qua, anh không muốn vì chuyện của mình mà ảnh hưởng quá nhiều.

“Cái gì mà không cần nói nữa? Không lẽ thật sự có chuyện gì sao?” Lâm Kính Trạch cau mày nhăn mặt hỏi.

Lệ Tắc Thiên và Trì Cảnh Dật thấy Cố Thiên Tuấn không muốn nói đến chuyện này thì cũng liền ngậm miệng, không nói gì nữa.

“Anh hai, vừa rồi rõ ràng anh muốn nói gì đó với em, giờ lại ngậm miệng không nói nữa, rốt cuộc là sao?” Lâm Kính Trạch vừa nhìn Trì Cảnh Dật vừa suy tính trong đầu.

Đột nhiên, Lâm Kính Trạch kinh ngạc nhìn Trì Cảnh Dật rồi thốt lên: “Không lẽ... không lẽ...”

Trì Cảnh Dật, Lệ Tắc Thiên và cả Cố Thiên Tuấn đều hơi bất ngờ, sao chứ, nhìn dáng vẻ này của Kính Trạch, lẽ nào đã biết được mối quan hệ giữa An Nhiên và Thiên Tuấn rồi sao?

“Không lẽ cái gì?” Trì Cảnh Dật hỏi.

“Không lẽ anh cũng thích người đẹp vừa rồi sao?” Lâm Kính Trạch không tin nổi mà lắc đầu, nói ra suy đoán của mình.

Trì Cảnh Dật nghe Lâm Kính Trạch nói như thế thì lập tức thấy dở khóc dở cười, anh nhún vai đáp: “Phải, tôi đúng là đã thích người đẹp đó rồi!”

Nếu nói như thế mà có thể khiến Kính Trạch không còn hứng thú với An Nhiên nữa, đồng thời cũng giúp Thiên Tuấn bớt ngượng ngùng thì cũng là một cách hay.

“Thôi được rồi, em đành phải cố nén đau thương vậy!” Lâm Kính Trạch tỏ vẻ đau khổ, nhìn vào mắt Trì Cảnh Dật nói, “Anh hai, theo kinh nghiệm lăn lộn hái hoa bao nhiêu năm qua của em thì cô gái đó chắc chắn là cực phẩm, bây giờ em nhường cho anh, anh nhất định phải biết thương hoa tiếc ngọc đấy!”

“Cút đi!” Trì Cảnh Dật lừ mắt với Lâm Kính Trạch, khiến cho Lệ Tắc Thiên bình thường ít khi cười lúc này cũng hơi nhếch mép một chút.

“Chà, em được nhìn thấy anh cả cười kìa! Đúng là cơ hội hiếm trăm năm có một!” Lâm Kính Trạch vẫn tiếp tục đùa bỡn, khiến Trì Cảnh Dật và Lệ Tắc Thiên không khỏi cảm thấy buồn cười.

Duy chỉ có Cố Thiên Tuấn vẫn cứ nhìn theo bóng dáng rời đi của An Điềm, trong lòng suy nghĩ gì đó.

**

Trên con phố dài không thấy cuối đường, hai bên đường chỉ còn lại những ngọn đèn lúc sáng lúc tắt. Đã quá nửa đêm nên xe cộ qua lại rất ít, ánh đèn mờ mờ khiến An Điềm cảm thấy có hơi sợ, từng đợt gió lạnh thổi bay phấp phới chiếc áo khoác màu trắng của cô, cô giữ chặt cổ áo, bước nhanh về phía căn hộ chung cư của mình.

Con phố vắng lúc này chỉ còn vang vọng tiếng guốc của cô khua trên mặt đường.

An Điềm bước đến căn hộ của mình, nhấn nút bật đèn theo thói quen, nhưng sau tiếng tách vang lên, căn phòng vẫn cứ tối đen như mực, lúc này cô mới nhớ ra, do chưa đóng tiền nên chủ nhà đã cắt điện của nhà cô.

Ôi, lại quên đóng tiền nhà nữa rồi!

Nhưng lần này, An Điềm không thể lập tức đi đóng tiền ngay được, bởi vì lúc này cô đang thất nghiệp.

An Điềm tự cười mình rồi cởi áo khoác treo lên tường.

“An Điềm, biểu hiện trong lúc thực tập của cô rất tốt, nhưng phong cách thiết kế của cô lại không hợp với phong cách thời trang của công ty trước nay, rất xin lỗi, chúng tôi không thể nhận cô.”

Câu nói này đến giờ vẫn cứ văng vẳng trong đầu cô, cô thật sự không dám tin, mình đã được tổng công ty điều từ thành phố S về thành phố H làm việc, thế mà bây giờ chỉ vừa mới gặp Cố Thiên Tuấn ở buổi tiệc xong thì liền bị mất việc!

An Điềm ném xấp bản thảo thiết kế trong túi lên bàn, lạnh lùng nhìn những tờ thiết kế dưới ánh đèn mờ mờ, đó đều là những bản thiết kế mà cô đã bỏ rất nhiều thời gian nghiên cứu phong cách thời trang của công ty Tô Thị và thị trường, rồi lại mất thời gian gần một tháng để vẽ ra, thế mà lại bảo là “không hợp”, đúng là nực cười mà!

Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao mọi chuyện lại đột nhiên trở nên tồi tệ thế này? An Điềm nghĩ mãi cũng không hiểu, rõ ràng cô không hề có mâu thuẫn gì với đồng nghiệp, phó tổng Hồ cũng rất hài lòng với cô, sao đột nhiên cô lại bị buộc thôi việc thế này?

Hiện giờ, tổng giám đốc Tô của Tô Thị vẫn còn ở Anh chưa về, thế nên An Điềm không có cơ hội gặp được anh ta, cũng không có cơ hội hỏi rõ lí do thật sự mình bị buộc thôi việc.

An Điềm cởi quần áo bước vào phòng tắm, bắt đầu nghiêm túc nghĩ lại những việc sau lần gặp Cố Thiên Tuấn. Cô bị đuổi việc ngay sau hôm ấy, không những thế, từ sau khi bị công ty Tô Thị đuổi thì cô đã gửi đơn xin việc đến rất nhiều công ty thiết kế thời trang ở thành phố H, nhưng không có một công ty nào nhận cô cả!

Không lẽ chính là Cố Thiên Tuấn đã giở trò sau lưng sao?

Nhưng mình và anh ta không phải đã không còn quan hệ gì rồi sao? An Điềm cắn răng nghĩ, cái tên Cố Thiên Tuấn này, nhất định phải ép mình đến đường cùng thì mới hài lòng sao? Cô chỉ muốn được sống yên ổn để nuôi con trai mình thôi mà, có làm phiền gì đến Cố Thiên Tuấn đâu!

An Điềm nắm chặt bàn tay, móng tay bấu vào lòng bàn tay đau điếng, khiến cô định thần lại: Luồng nước xả vào người cô lúc này hoàn toàn lạnh như băng!

Nước nóng cũng đã bị chủ nhà cắt đi rồi!

An Điềm lập tức tắt nước, lấy khăn lau sạch nước trên người rồi mặc áo ngủ, mau chóng quay về phòng uống một cốc nước nóng để làm ấm cơ thể, số tiền còn lại trong tài khoản có khi không đủ trả cho sinh hoạt phí và học phí tháng này của An An, thế nên cô không thể ngã bệnh lúc này được.

An Điềm rót ra một cốc nước nóng còn sót lại của hôm qua rồi khẽ nhấp một ngụm, một tay cầm khung ảnh của con trai An An lên ngắm, ánh mắt trở nên dịu dàng hẳn.

Lúc này, điện thoại của cô chợt vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.