“Vậy cậu có thể nói là anh hai muốn chăm sóc cô ta, chỉ cần không nói ra tôi là được.” Cố Thiên Tuấn nghĩ một lát, cuối cùng cảm thấy vẫn không nên nói ra việc An Điềm là vợ cũ của mình cho Lâm Kính Trạch biết, vì dù sao thì chuyện này cũng không hay gì, có khi lại tạo ra hiểu lầm không đáng có.
“Tại sao vậy? Không lẽ anh cũng có ý với cô ấy sao?” Lâm Kính Trạch khi nói đến đây thì giọng chợt cao hơn hẳn.
Cố Thiên Tuấn thì đã thông minh để cái điện thoại cách xa tai mình ra rồi, thế mà vẫn nghe rõ giọng Lâm Kính Trạch vang vọng: “Không phải chứ, anh ba, anh đã kết hôn rồi mà, trong khi anh hai còn đang độc thân, sao anh lại làm vậy với anh ấy chứ?”
“Bớt nói nhiều!” Cố Thiên Tuấn khó chịu nói, “Tôi không hề có ý gì với người phụ nữ đó cả! Chỉ là vì một vài nguyên nhân nên tôi nợ cô ta, giờ muốn giúp đỡ cô ta thôi.”
“Em biết ngay mà!” Lâm Kính Trạch như hiểu ra, “Một anh ba luôn chung thủy với vợ giờ lại bảo em phải chăm sóc cho một người phụ nữ! Đúng là hiếm thấy mà!”
Lâm Kính Trạch chọc ghẹo Cố Thiên Tuấn xong lại hỏi: “Nhưng mà anh ba là tổng tài của tập đoàn Cố Thị đấy! An Điềm đã làm gì mà có thể khiến anh ba nợ cô ấy vậy?”
“Là chuyện của mấy năm trước.” Cố Thiên Tuấn trả lời qua loa.
“À.” Lâm Kính Trạch cũng biết điều mà không hỏi thêm nữa, chỉ nghiêm túc gật đầu hứa với Cố Thiên Tuấn, “Lời anh ba nói em đã nhớ rồi, em nhất định sẽ làm theo lời anh.”
“Tốt.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, sau đó bàn vài việc khác với Lâm Kính Trạch rồi cúp máy.
Giải quyết xong chuyện của An Điềm, Cố Thiên Tuấn cảm thấy như vừa trút được một tảng đá đè nặng trên ngực, thế nên lúc này mới có thể tập trung làm việc được.
**
An Điềm do không đòi lại được số tiền 100 ngàn kia nên đã thẫn thờ suốt mấy ngày, ngay cả đồng nghiệp công ty cũng nhận thấy cô có gì đó không ổn, Khưu Doanh Doanh vốn là người thích quan tâm đến đồng nghiệp còn luôn hỏi dò xem có phải là An Điềm bị thất tình hay không nữa.
An Điềm bị hỏi liên tục nên khó chịu trả lời Khưu Doanh Doanh: “Chị không có thất tình, có yêu đâu mà thất tình!”
Cuộc sống văn phòng cứ thế trôi qua, chỉ có điều, Tô Thanh Dương sau khi biết chuyện An Điềm đã kết hôn lại còn có một đứa con thì dường như có ý tránh mặt cô.
Đối với chuyện này, An Điềm cũng đành phải bất lực.
Ban đầu, An Điềm chỉ xem Tô Thanh Dương là một người cấp trên có ơn và là một người bạn có cùng sở thích với cô, còn về việc Tô Thanh Dương lại bày tỏ tình cảm với mình, cô hoàn toàn không ngờ đến.
Nếu biết chuyện này sẽ xảy ra thì An Điềm ngay từ đầu đã nói cho Tô Thanh Dương biết hoàn cảnh của mình, như vậy sẽ khiến hai người đỡ khó xử hơn nhiều.
An Điềm không biết tâm trạng Tô Thanh Dương hiện giờ như thế nào, nhưng cô hiểu rõ cảm nhận của mình, cô phải thừa nhận rằng khi đứng trước một người đàn ông hoàn hảo như Tô Thanh Dương, cô không thể không có sự động lòng được.
Nhưng sự rung động nhỏ nhoi này mau chóng bị chôn vùi đi bởi cuộc sống bận rộn của An Điềm và sự rút lui né tránh của Tô Thanh Dương.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, An Điềm tiếp tục với công việc của mình, bởi cô đang còn gánh trách nhiệm phải may trang phục cho vợ của Cố Thiên Tuấn, thế nên không thể chậm trễ được.
Hiện tại điều làm An Điềm thấy lo lắng nhất chính là chuyện may trang phục cho Chu Mộng Chỉ này, bởi vì bản vẽ đã vẽ xong, số đo của Chu Mộng Chỉ cũng đã có, hiện giờ chỉ cần đem làm thành thành phẩm nữa là xong.
Nhưng căn hộ của An Điềm lại quá bé, việc cùng với Tô Thanh Dương nhận lời thiết kế trang phục cho vợ của Cố Thiên Tuấn cũng là việc riêng nên không thể làm ở công ty được.
An Điềm đắn đo rất lâu, cuối cùng quyết định sẽ lấy chìa khóa mà Tô Thanh Dương đã giao cho mình để đến chung cư bên sông, cô muốn phải có được thành phẩm để đem cho Chu Mộng Chỉ xem.
Nếu Chu Mộng Chỉ không hài lòng thì cô sẽ kịp thời sửa lại.
Sau khi xác định xong kế hoạch công việc, An Điềm bắt đầu bắt tay làm, cô cầm chìa khóa mà Tô Thanh Dương đã giao cho mình để đến bên sông.
Cô mở cửa chung cư rồi bật đèn. Trong chung cư có đầy đủ giấy vẽ và các nguyên vật liệu dùng để may trang phục.
An Điềm đến trước một cái bàn, chợt thấy trên bàn có đặt một cái hộp, trên hộp đó có đặt một mảnh giấy.
Cô cầm mảnh giấy lên, nhìn thấy trên đó có một dòng chữ viết nắn nót: An Điềm, trong hộp có các nguyên liệu để may “Bầu Trời Đầy Sao” – Tô Thanh Dương.
An Điềm cúi mặt, cô còn tưởng sau khi Tô Thanh Dương biết hoàn cảnh của cô thì sẽ không muốn làm bạn với cô nữa, nhưng không ngờ anh vẫn chuẩn bị đầy đủ nguyên vật liệu cho cô thế này.
An Điềm thở dài, đặt mảnh giấy xuống rồi cầm cái hộp lên mở ra.
Trong hộp có chưa đầy các loại vải tơ tằm lấp lánh, các sợi kim tuyến màu vàng màu bạc đủ kiểu và các viên kim cương muôn hình dạng với kích cỡ khác nhau, tất cả đều là vật liệu mà lúc An Điềm định thiết kế “Bầu Trời Đầy Sao” đã nói với Tô Thanh Dương.”
An Điềm cúi đầu, đưa ngón tay vuốt ve lên những khúc vải ấy, trong lòng chợt lặng đi, lẽ ra từ đầu cô phải cho Tô Thanh Dương biết về hoàn cảnh của mình, anh vốn sẽ có thể trở thành một người bạn rất tốt của cô, vậy mà...
Nhưng trên đời này làm gì có cơ hội làm lại?
An Điềm hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đi những việc đã xảy ra giữa cô và Tô Thanh Dương.
An Điềm cầm vải lên, bắt đầu vào công việc thiết kế chuyên nghiệp, dù sao cũng vẫn phải sống tiếp, mấy chuyện tình cảm này phải chờ no bụng rồi thì mới tính tiếp được, thế nên việc cô cần làm ngay bây giờ là phải làm cho xong “Bầu Trời Đầy Sao”, giao cho Chu Mộng Chỉ, hoàn thành trách nhiệm của mình.
Nghĩ đến đây, An Điềm cầm kéo lên rồi bắt đầu cắt vải thật cẩn thận.
Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến tối, giờ đã vào thu, thế nên cây cối trên đường đã rụng hết lá.
Tô Thanh Dương mặc một bộ áo khoác màu xám trong bộ sưu tập mới nhất của năm nay, choàng thêm chiếc khăn choàng cổ màu ca rô đen trắng, mang đôi giày da màu cam nhạt, cả người toát ra một vẻ vừa ấm áp vừa xa cách.
Anh lái xe đến chung cư bên sông, làn gió thu nhè nhẹ thổi qua những lọn tóc xoăn của anh.
Tô Thanh Dương quấn chặt khăn hơn một chút, ngẩng đầu nhìn lên chung cư, nhưng bất ngờ phát hiện ra cửa sổ chung cư hôm nay lại sáng đèn.
An Điềm đã đến sao?
Tô Thanh Dương khẽ mím môi, từ sau khi An Điềm nói với anh rằng cô đã kết hôn rồi li hôn, còn có một đứa con thì Tô Thanh Dương liền cảm thấy thế giới của mình như đảo lộn, anh không biết phải làm sao để đối diện với cô.
Nhưng thời gian trôi đi, Tô Thanh Dương bắt đầu thoát ra được sự kinh ngạc và mơ hồ.
Sau khi bình tĩnh lại, Tô Thanh Dương mới bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. An Điềm chỉ mới 25 tuổi mà đã kết hôn li hôn rồi còn có con, thế thì cô đã phải trải qua bao nhiêu vất vả? Đã làm thế nào mà vượt qua được đến ngày hôm nay?
Thảo nào, An Điềm luôn mang lại cho anh cảm giác cô là một người đã từng trải, những cô gái trạc tuổi cô thường vẫn còn rất ngây thơ, vẫn mơ mộng về một tình yêu và một cuộc hôn nhân tươi đẹp, nhưng An Điềm thì lại chỉ vùi đầu vào công việc, chưa bao giờ thấy cô nhắc đến chuyện tình cảm.
Có lẽ cô trước đây cũng từng là một cô gái ngây thơ vui vẻ như bao người khác, cũng có người yêu thương và cuộc sống hạnh phúc, nhưng rốt cuộc một người thế nào đã biến An Điềm trở thành một người mạnh mẽ và khiến người khác thấy thương cảm thế này?
Tô Thanh Dương vừa nghĩ vừa bước đến trước cửa căn hộ chung cư, cầm chìa khóa mở cửa.